Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 2: Phan Kim Liên Đến Nhà!

【 đến từ Hùng bá cảm xúc kinh ngạc +2 】

【 đến từ Hùng bá cảm xúc vui vẻ +2 】. . .

Quả nhiên hữu hiệu!

Võ Thực nhìn một cái, trước mắt hắn đã có bốn điểm cảm xúc.

Mới bốn điểm? Một điểm thuộc tính cần một trăm điểm cảm xúc quy đổi.

Trong nháy mắt, Võ Thực cảm giác rất khó khăn. . .

Sáng sớm, Võ Thực lại gánh bánh nướng đi bán trong gió lạnh, cũng đủ vất vả.

Rất khó tưởng tượng quanh năm suốt tháng tiếp tục như vậy, quá mệt mỏi.

Đổi lại, người nào mua qua bánh nướng hắn bán đều nói tốt.

Những người láng giềng quen thuộc, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc bởi vì Võ Thực đổi bánh bột ngô, tiếp theo là Võ Thực bán bánh nướng hương vị rất tốt, so với bánh hấp ăn ngon hơn, cũng bán càng nhanh hơn so với trước kia.

Rất nhiều người sau khi ăn đều không nghĩ tới Võ Thực có thể làm ra bánh bột ngô ngon như thế, đều khen ngợi không hết lời. . . . .

【 đến từ tiểu phiến cảm xúc vui vẻ +2 】

【 đến từ đại nương cảm xúc kinh ngạc +1 】

【 đến từ tiểu nhị cảm xúc vui vẻ +1 】. . .

Sau khi bán bánh nướng xong, Võ Thực liền có một trăm điểm cảm xúc.

Võ Thực đổi một điểm thuộc tính.

Võ Thực gánh giỏ không, nhanh chóng về nhà, toàn thân run rẩy, đun một nồi nước nóng ngâm hai tay hai chân, ngâm một lúc mới thấy cảm giác ấm lên một chút.

Lúc này, Võ Thực mở ra hệ thống.

Có rất nhiều hạng mục, Võ Thực không biết rõ nên lựa chọn cái gì, ngộ tính, tốc độ…, trước mắt Võ Thực đều không cần.

Võ Thực muốn thay đổi nhất chính là chiều cao cùng nhan sắc của hắn, dù ở thế giới nào nếu không có nhan sắc, người xung quanh đều không có thiện cảm.

Nhìn xem, trong gương hắn vừa đen, mặt lại xấu xí.

Võ Thực không chút do dự lựa chọn nhan sắc tăng lên.

Một điểm thuộc tính tăng thêm ở nhan sắc.

Trên mặt Võ Thực có chút tê tê, sau đó. . . Không có sau đó.

Võ Thực có chút mắt trợn tròn, cái này. . .

Hắn nhìn kỹ một cái, phát hiện trên mặt nốt ruồi ít đi một chút, là một cái nốt ruồi nhỏ.

Thế này là xong?

Võ Thực tự sờ lên khuôn mặt đen của mình, giống như không có biến hoá gì quá lớn, cùng lắm thiếu một cái nốt ruồi, chung quy là đỡ hơn một chút.

Hiện tại, hắn cao một mét bốn, tướng mạo thấp kém, Võ Thực muốn mình cao một mét tám, còn muốn có được nhan sắc cực đẹp.

Cái này cần cố gắng nhiều hơn mới được.

Hai ngày nay, Võ Thực đi sớm về trễ.

Người xung quanh đối với hắn ngược lại là tràn đầy thân mật.

"Võ Đại, sớm a!"

"Chủ quán Tiền, mở hàng a!"

"Đại Lang, cho ta hai cái bánh nướng!" . . .

Ngay tại thời điểm Võ Thực gánh bánh nướng đi bán rong, hắn đi đến cửa nhà một hộ gia đình lớn.

Nhìn thoáng qua, Võ Thực nếu như tính không sai, nghe người xung quanh nói nơi này là nhà giàu Trương gia, Phan Kim Liên chính là ở bên trong tòa nhà lớn này.

Võ Thực cũng không ở lại lâu, liền đi nhanh. . .

Diện tích phủ đệ của Trương gia không nhỏ, có nhiều khu vực, đằng sau chính là nơi Trương lão gia ở, mà Phan Kim Liên cũng đích thực là ở trong phủ đệ.

Phan Kim Liên là nha hoàn của Trương lão gia.

Ngày này.

Phan Kim Liên sau khi xong việc, về đến phòng đi ngủ.

Bỗng nhiên.

Két một tiếng.

Cửa bị người mở ra.

“Ai?” Nữ tử vội vàng ngồi dậy.

"Kim Liên, là ta!" Trương lão gia mặc hoa phục, âm thầm đi vào với một khuôn mặt béo tràn ngập nụ cười bỉ ổi.

"A, Trương lão gia ngài định làm cái gì? Ngài sao lại tới đây!"

Nữ tử vội vàng hấp tấp, vô cùng sợ hãi.

"Đừng kêu!" Trương lão gia vội vàng nói: "Kim Liên, ta là Trương lão gia, ngươi sợ cái gì?"

"Ngài đi ra, ngài đi ra đi!" Phan Kim Liên trong lúc bối rối tràn đầy bài xích cùng chán ghét.

"Kim Liên, lão gia ta có tiền có thế, chỉ cần ngươi phục tùng lão gia, về sau hưởng không hết vinh hoa phú quý, cần gì cự tuyệt lão gia như vậy?"

"Ngươi ra ngoài, ngươi ra ngoài mau! ! ! Nếu ngươi không đi ra, ta sẽ kêu lên!"

Sắc mặt Phan Kim Liên tái nhợt, nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của Trương lão gia kia cùng ánh mắt háo sắc đê tiện, đánh chết nàng cũng sẽ không theo.

"Hừ!" Nếu không phải sợ bị phu nhân phát hiện, Trương lão gia cũng mạnh tay hơn, nhìn thấy Phan Kim Liên như thế, Trương lão gia cũng có chút mất hứng, sờ lên sợi râu màu đen: "Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!"

Trương lão gia rời đi.

Thế nhưng, ngày thứ hai, trong phòng Trương phu nhân, Phan Kim Liên không ngừng khóc nói gì đó.

Trương phu nhân ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, hiển nhiên là rất phẫn nộ.

Nàng nghe được chuyện tối ngày hôm qua, lập tức tìm tới Trương lão gia, một tay xách lấy tai của hắn: "Ngươi là cái đồ không có lương tâm, thế mà làm chuyện ngu xuẩn như thế sau lưng ta?"

"Ài, phu nhân, phu nhân nhẹ tay, nhẹ tay!" Trương lão gia kêu lên, bà lão này của hắn là mụ đàn bà đanh đá.

Trương phu nhân cũng có chút uy nghiêm, hung tợn trừng tròng mắt.

Đem chuyện tối ngày hôm qua nói ra.

Trương lão gia vô cùng tức giận, chuyện này chỉ có Phan Kim Liên biết rõ, nhất định là nàng cáo trạng!

Trương lão gia quấn lấy Phan Kim Liên không phải lần một lần hai, lúc đầu Trương phu nhân đã nghi ngờ, bây giờ tức thì bị tuôn ra.

Sau đó, Trương phu nhân cũng không muốn để Phan Kim Liên đợi tại nhà bọn họ, khăng khăng muốn đem Phan Kim Liên gả đi.

Trương lão gia muốn giữ không được, mặc dù đáng tiếc nhưng lão cũng thực sự sợ mụ đàn bà đanh đá này.

Giờ phút này.

Võ Thực gánh hàng khắp thành đi tới.

Bỗng nhiên một chiếc xe ngựa dừng bước, một người phụ nữ mặc hoa phục vén màn cửa lên.

Võ Thực thấy là Trương phu nhân, nàng là người có tiền nổi danh một phương, đại hộ nhân gia.

Khi rảnh rỗi sẽ phái người mua bánh bột ngô của hắn ăn, trên đường cũng đã gặp qua nhiều lần, cho nên hai người vẫn có biết mặt.

Phu nhân nhìn thấy Võ Thực, cười: "Võ Thực, buôn bán tốt chứ?"

"Cũng được!"

"Ừm, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Phu nhân, tôi năm nay ba mươi mốt!"

"Ba mươi mốt cũng không nhỏ, dạng này. . . Ngươi trước bận bịu , đợi lát nữa ta tìm ngươi nói sự tình!"

Trong lòng phu nhân đã có quyết định.

Nàng nhìn gương mặt cùng vóc dáng Võ Thực, không có gan nhìn thẳng, nghĩ rằng Phan Kim Liên gả cho hắn lại quá vừa vặn.

Trương phu nhân rời đi.

Nhìn theo bóng xe ngựa xa dần, nội tâm Võ Thực xiết chặt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

Chẳng lẽ là. . .

Đây cũng quá nhanh sao?

Võ Thực nghĩ đến Phan Kim Liên nhà Trương phu nhân, nội tâm có chút khẩn trương.

Dựa theo nguyên kịch bản, Phan Kim Liên sở dĩ gả cho Võ Thực, cũng là bởi vì Trương lão gia say mê Phan Kim Liên bị Trương phu nhân phát hiện, liền muốn tìm cách đưa nàng đuổi đi.

Hắn bán xong bánh nướng, về đến nhà chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Đông đông đông. . .

Chưa được bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Nên tới vẫn là không tránh được!” Võ Thực lắc đầu.

Mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Trương phu nhân đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có một người mặc trang phục nha hoàn trẻ tuổi.

Hắn liền nhận ra nha hoàn này nhất định là Phan Kim Liên!

Vô luận là tướng mạo dáng vóc hay khí chất, đều tuyệt đối xứng với Phan Kim Liên.

Võ Thực tuy biết rõ Phan Kim Liên nhan sắc tuyệt đối không kém, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới đã đến mức khiến cho người ta kinh diễm.

Trương phu nhân và Phan Kim Liên trước mặt đơn giản một người là đất bùn, một người là hoa sen trong hồ, căn bản không cùng một cấp độ.

Võ Thực nhìn về phía Phan Kim Liên, Phan Kim Liên có chút thẹn thùng, đầu hướng sang bên phải.

Chỉ là sắc mặt Phan Kim Liên có chút khó coi, tuyệt đối không nghĩ tới, nàng muốn để Trương phu nhân trông chừng lão gia, lại không nghĩ rằng sẽ như này, Trương phu nhân rõ ràng là muốn đem nàng gả đi.

Điều này khiến nội tâm Phan Kim Liên tuyệt vọng.

Nhất là nhìn thấy bộ dáng người lùn như trò hề của Võ Thực, đầu nàng càng càng cảm thấy trống không, không biết về sau đường mình đi sẽ ra sao.