Chưa bao giờ cô ta lại cảm thấy rõ ràng mình còn sống như thế.
Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt mặc dù được bảo dưỡng rất tốt nhưng vẫn không giấu được vẻ già nua của Mạnh Châu, Tần Khả Nhu lại cảm thấy bi thương trong lòng.
Mọi chuyện đều do cô ta tính kế, nhưng lại mất đi phần đời còn lại, đây chẳng phải là một chuyện đáng cười hay sao?
Vốn dĩ, cha của Mạnh Dịch Phi phải là Mạnh Dịch Dương.
Vốn dĩ, người phụ nữ được đứng bên cạnh Mạnh Dịch Dương phải là cô ta.
Nhưng tất cả đều đã bị hủy hoại, hủy hoại bởi Mạnh Châu, bởi Ngụy Tiểu Ngư, và bởi chính cô ta.
Tần Khả Nhu biết mình không có khả năng thay đổi số phận, nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông lúc nào cũng hờ hững và lạnh lùng này thì trái tim chết lặng bao lâu của cô ta lại rục rịch bùng cháy lên.
Có nhiều chuyện thực ra chỉ là do xúc động nhất thời.
Tần Khả Nhu đặt chiếc khay lên bàn trà, sau đó tiến lên trên một bước.
Mạnh Dịch Dương cũng không ngờ người phụ nữ này lại trực tiếp nhào lên người mình.
Ở công ty có không ít phụ nữ muốn nhào vào ngực hắn, nhưng Mạnh Dịch Dương đều ngăn chặn lại được. Mạnh Dịch Dương có ba thư ký trực tiếp, hai nam một nữ, người nữ còn đã kết hôn và có hai con, những người muốn nhào vào lòng hắn đều bị ba thư ký chặn lại.
Có lẽ cũng vì sự an nhàn quá mức mà Mạnh Dịch Dương mới không phản ứng kịp.
Hắn bị Tần Khả Nhu ôm lấy.
Mạnh Dịch Dương lập tức muốn ném người phụ nữ này ra ngoài, nhưng không biết Tần Khả Nhu lấy đâu ra sức lực, giống như con bạch tuộc tám chân, ôm chặt lấy hắn không chịu buông.
“Tần Khả Nhu!”
Bây giờ đã hơn nửa đêm, giọng nói của Mạnh Dịch Dương trầm thấp hơn bình thường, còn mang theo sự tức giận và tàn nhẫn không chút che giấu.
“Cô điên rồi à? Buông ra!”
Mạnh Dịch Dương nói xong thì duỗi tay muốn đẩy cô ta ra.
“Tại sao không phải là em?” Tần Khả Nhu không quan tâm mình lúc này chật vật thế nào, nhất quyết không buông tay: “Tại sao anh có thể tiếp nhận con gái nuôi trên danh nghĩa Ngụy Tiểu Ngư của mình mà không thử tiếp nhận em?”
Câu nói này khiến Mạnh Dịch Dương sững người.
“Cô nói cái gì?”
Ánh mắt người đàn ông sắc lạnh như dao, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy.
Tần Khả Nhu lại giống như chưa phát hiện ra.
Những cảm xúc bình thường vẫn chôn chặt trong đáy lòng giống như tìm được một khe hở, điên cuồng chui ra ngoài.
Hơn nữa, Tần Khả Nhu cũng rõ ràng, nếu như lần này cô ta không nói ra thì về sau sẽ không còn cơ hội nữa.
Sự tuyệt vọng này như tiếp thêm sức mạnh cho cô ta, Tần Khả Nhu nắm chặt lấy cổ áo Mạnh Dịch Dương, trước mặt là gương mặt tuấn tú của người đàn ông, bên tai là tiếng thở trầm thấp của người đàn ông, ngay cả chóp mũi cũng tràn đầy mùi hương của hắn, tất cả giống như một loại thuốc mê khiến Tần Khả Nhu mê đắm.
“Em cũng có thể.”
“Em thích anh còn trước cả Ngụy Tiểu Ngư, em thích anh lâu như vậy, chẳng qua chỉ phạm sai lầm một lần thôi mà...” Cô ta đau khổ nói, giọng run lên: “Tại sao anh lại không thể cho em một cơ hội?”
Cơ hội?
Mạnh Dịch Dương bật cười.
“Tần Khả Nhu, chuyện này không liên quan gì đến cơ hội.”
“Mà là tôi căn bản không thích cô, không, có lẽ lúc đó tôi cũng có thích cô, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, không có khả năng tiến thêm bước nữa, bởi vì tôi không có tình cảm mãnh liệt với cô.”
“Được rồi, buông tay ra đi.”
“Cô cảm thấy cứ dây dưa thế này thú vị lắm à?”
Giọng nói của hắn rất nghiêm túc.
“Tôi nói lời thật lòng với cô vậy, cho dù năm đó cô không làm ra những chuyện ngu xuẩn kia thì tôi cũng muốn chia tay với cô.”
“Sự việc đó đúng là khiến tôi không cam lòng, nhưng không phải vì bị cô phản bội, mà là không cam lòng vì mình và Mạnh Châu lại vì những lý do vớ vẩn như thế mà tiếp tục dính dáng đến nhau, cô hiểu chưa?”
Có lẽ từ khi Tần Khả Nhu về nước đến nay, đây là lần đầu tiên Mạnh Dịch Dương nói nhiều với cô như vậy.
Nhưng lại đều là những câu cô ta không thể thừa nhận.
“Không... Không thể như thế...”
Theo từng câu từng chữ Mạnh Dịch Dương nói ra, sắc mặt Tần Khả Nhu cũng dần trở nên trắng bệch.
Ánh mắt cô ta ảm đạm, toàn thân phát run.
“Em không tin...”
“Cô tin hay không không liên quan gì đến tôi, nhưng đó là những gì tôi nghĩ.”
“Không, không phải như vậy, em không tin...”
Tần Khả Nhu lẩm bẩm, sau đó đột nhiên rướn người về phía trước, muốn hôn lên môi Mạnh Dịch Dương.
Hành động bất thình lình này khiến sắc mặt Mạnh Dịch Dương trầm xuống. Hắn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay người phụ nữ kéo ra thì mới tránh được, nhưng môi người phụ nữ vẫn sượt qua cằm hắn, lưu lại một vết son nhàn nhạt.
“A!”
Bởi vì quá dùng lực, Tần Khả Nhu ngã bệt xuống đất.
Nhưng Mạnh Dịch Dương lại không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, chỉ đứng từ trên cao nhìn người phụ nữ, ánh mắt đầy sự chán ghét.
“Tần Khả Nhu, tôi nhẫn nhịn cô và Mạnh Châu là vì nể tình ông nội tôi. Cô cứ yên ổn làm Mạnh phu nhân của cô đi, đừng có không biết tốt xấu, mơ tưởng đến thứ không thuộc về mình. Nếu không, tôi có rất nhiều cách để xử lý các người đấy.”
Mạnh Dịch Dương lúc này lạnh lùng giống như băng giá, hoàn toàn khác xa với lúc ở cạnh Ngụy Tiểu Ngư.
Nhưng đây mới là dáng vẻ thật của Mạnh Dịch Dương, chỉ khi nào có Ngụy Tiểu Ngư thì hắn mới giấu đi sự gai góc của mình.
“Còn nữa, Ngụy Tiểu Ngư không phải người cô có thể động vào.” Mạnh Dịch Dương lạnh lùng nói: “Cho dù cô nghĩ tới chuyện gì hay nhìn thấy cái gì cũng giữ kín trong lòng, đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.”
“Cô không gánh nổi hậu quả đâu.”