Nơi Ấy Có Anh

Chương 21: Chương 21

Ngay lúc đó có một bóng dáng cao lớn dựng xe chỗ cô đứng, xoay lưng lại phía cô, phanh rộng chiếc áo khoát mình đang mặt ra che chắn cho cô.

Bảo Trâm thấy được che, nên bắt đầu bình tĩnh lại, run run đưa tay cài lại nút áo mình đoàn hoàn lại. Mặc xong cô cúi người loay hoay tháo chiếc áo dài đang vướn vào xe thì người đó đã thay cô ngồi xuống tháo ra.

Bảo Trâm rất cảm kích nhìn người đó, cậu đội chiếc nón kết màu xanh, mặc áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo khoát, quần tây xanh, đi giày thể thao. Cô đoán chắc người này vẫn còn là học sinh, và cũng học cùng trường với cô, vì con đường này chỉ dẫn đến một trường duy nhất là trường cô mà thôi.

Khi chiếc áo được tháo ra, Bảo trâm nhìn người đó khẽ nói:

- Cám ơn.

Người đó có chút e dè ngẩng đầu nhìn lên. Vừa thấy mặt người đó, mặt Bảo Trâm tối sầm lại, người đó chẳng phải ai khác mà chính là Bảo Duy.

Không nói không rằng, Bảo trâm đẩy xe định bỏ đi, thì phát hiện chiếc xe đã bị xút dây sênh, cô bậm môi ngồi xuống cố gắng tìm cách gắn lại sợ dây sênh đó. Dây sênh dính đầy dầu nhớt, cô phải nhặt hòn đá bên đường để trợ giúp. Nhưng quả thật là không dễ dàng gì, sợi dây mãi không gắn được, mà Bảo Duy vẫn đứng đó nhìn.

- Để mình giúp bạn.

- Không cần – Bảo Trâm gắt lên từ chối.

Bảo Trâm bực tức đứng lên đá chiếc xe một cái rồi bước tới chiếc cặp của mình, rút ra cái bịch khăn giấy, định dùng nó để gắn sợi dây lại thì thấy Bảo Duy đã ngồi xuống hì hục gắn lại sợi dây cho cô bằng tay trần, tay cậu chẳng mấy chốc dính đầy nhớt.

Thật nhanh chóng, Bảo Duy đứng lên, nhấc đích xe lên xoay bàn đạm một vòng, chiếc xe chạy một cách nhanh chóng không có gì ngăn cản, Bảo Duy để xe xuống nhoẻn miệng cười hài lòng nói:

- Xong rồi.

Nhưng khi nhìn Bảo Trâm cậu lại ái ngại đứng im. Bảo Trâm chìa tờ khăn giấy đến trước mặt Bảo Duy, cậu e dè cầm lấy môi mấp mấy nhìn cô muốn nói gì đó nhưng rồi không nói. Bảo Trâm cũng không nói gì, cô hất chống xe lên, sữa lại vạt áo dài cẩn thận rồi ngồi lên chuẩn bị chạy đi. Bảo Duy ở phía sau thấy cô chuẩn bị đi thì hơi lúng túng cuối cùng cũng lên tiếng:

- Xin lỗi, mình thật sự không cố ý.

Bảo Trâm quay đầu nhìn Bảo Duy, không còn ánh mắt oán ghét hay thờ ơ nữa, ánh mắt của cô có chút phức tạp, nó chứa một sự phân vân. Nhưng rồi cô không nói gì lên xe đạp đi.

Bảo Duy liền lên xe chạy đuổi theo, khi cậu chạy đến gần Bảo Trâm cậu liền nói ngay:

- Mình xin lỗi. Mình thật sứ không cố ý làm như vậy đâu. Mình chỉ định đùa giỡn một chút thôi, mình không ngờ sự việc lại như thế. Bạn tha lỗi ình được không?

- Chuyện xảy ra một tuần rồi, bây giờ bạn mới xin lỗi là sao – Bảo Trâm nói giọng hờn trách, nhưng trong giọng nói không còn gắt gao nữa.

- Mình muốn xin lỗi bạn lâu rồi, nhưng mà nhưng mà …- Bảo Duy ấp úng – Mình không tìm được cơ hội, với lại mình cũng không can đảm đứng trước mặt bạn cho nên….mình đã đứng chờ bạn mấy ngày nay, lần nào cũng đi theo sau lưng bạn, muốn nói lời xin lỗi nhưng mình lại không dám. Bạn …bạn…tha lỗi ình nha

Nhìn vẻ mặt ăn năn của Bảo Duy, bộ dạng lúng túng, một tay đưa lên gãi gãi đầu thật thà nói, Bảo Trâm không khỏi buồn cười, cô bật cười lớn.

- Bạn cười rồi, bạn cười rồi vậy có nghĩa là bạn tha lỗi ình – Bảo Duy vui mừng reo lên.

Bảo Trâm lập tức nghiêm sắc mặt lại , cố giả vờ bình thản nói:

- Ai nói mình cười là chịu tha lỗi cho bạn chứ

- Vậy phải làm sao bạn mới chịu tha lỗi ình – Mặt Bảo Duy xụ xuống đầy buồn bã hỏi.

- Muốn mình tha lỗi sao? – Bảo Trâm cười cười hỏi.

Bảo Duy liền gật gật đầu.

- Nếu sau này mình nói gì bạn cũng nghe theo, mình sẽ miễn cưỡng tha lỗi cho bạn.

Bảo Trâm chỉ cố tình trêu ghẹo vậy thôi, không ngờ Bảo Duy lại nhận lời ngay không do dự.

- Lâm Phong, chỉ còn một mình bạn là vẫn chưa nộp bài tập, bạn mau ngồi làm rồi nộp vở ình – Thầy giá Hóa giao nhiệm vụ cho Ngân hằng thu tất cả vở bài tập của mọi người lên cho thầy kiểm tra. Ngân Hằng phải chặn đường Lâm Phong lại yêu cầu.

- Không thích – Lâm Phong đáp cộc lộc.

- Bạn có nghĩ đến tương lai của mình hay không hả? Mình biết gia đình bạn rất giàu có nhưng mà con người không thể cứ ngồi không ăn mãi được, cho dù có núi vàng núi bạc đi chăng nữa rồi có ngày nó cũng sẽ bị cạn sạch mà thôi. Nếu bạn chịu chú tâm học thì bạn có thể làm chủ được cuộc sống của mình – Ngân Hằng tức giận trước thái độ bất cần của Lâm Phong bèn mắng.

- Tương lai của mình có liên quan gì đến bạn chứ? Bạn nên đi chăm lo cho tương lai của anh chàng Minh Nhật của bạn đi thì hơn. Đừng ở đây dạy đời mình – Lâm phong cũng hằn học đáp lại.

Ngân Hằng không ngờ Lâm Phong lại nói thế, cô uất nghẹn bèn hét lên:

- Bạn nói bạn thích mình. Vậy để mình nói cho bạn biết, người con trai mà mình cần, người con trai mà mình muốn ở bên cạnh phải là người biết lo lắng cho cuộc sống, biết hoạch định tương lai. Mình cần một người yêu biết suy nghĩ, chín chắn, cần một người chồng biết chăm lo ình. Còn bạn thì sao, bạn chỉ biết ăn chơi, không biết nghĩ cho cuộc sống sau này, bạn là một người buông thả bản thân. Bạn bảo làm sao mình có thể thích bạn được chứ. Mình Nhật so với bạn tốt hơn gấp trăm lần. Bạn cứ tiếp tục buông thả bản thân đi, mình sẽ khinh rẽ bạn mãi mãi.

Nói rồi cô giận dữ bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại. Lâm Phong tức giận đấm mạnh vào bức tường trước mặt.

Lâm Phong hầm hầm trở về nhà, cậu đóng sầm cửa lại đầy tức giận khiến cho ba mẹ và chị gái cậu đều giật mình. Bà Ngọc Lan nhìn đứa con trai bèn trách:

- Con thật là, càng lớn thì càng hư quá đi. Mẹ thật là hết thuốc chữa với con, học hành cũng không chịu học, làm người đoàng hòang cũng không làm.

- Con là như vậy đó, mẹ mặc kệ con đi – Lâm Phong phẫn nộ nói.

- Co dám hỗn với mẹ như vậy sao – Ba Lâm Phong tức giận đập bàn mắng.

Lâm Phong biết lỗi cúi đầu im lặng, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại nổi giận đến như thế.

- Con xin lỗi – Cuối cùng cậu nhìn mẹ lí nhí nói.

- Được rồi ,bỏ đi, con ngồi xuống đi mẹ có chuyện muốn nói với con – Bà Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói.

Lâm Phong miễn cưỡng ngồi xuống.

- Cô giáo của con thông báo với mẹ là con sắp thi học kì 2 rồi , nhưng thành tích học của con càng ngày càng kém. Cho nên ba mẹ quyết định mời gia sự về dạy cho con.

Nghe mẹ nói, Lâm Phong đứng bật dậy đáp:

- Tương lai của con ra sao thì cũng kệ con, con không cần ba mẹ phải quyết định giùm con. Ba mẹ có mướn 100 gia sư đi chăng nữa thì con cũng sẽ không học đâu.

Nói xong thì cậu vùng vằng bỏ đi lên lầu. Ba cậu muốn giữ cậu lại để trách mắng, nhưng mẹ cậu đã ngăn lại.

Theo bà, cậu đang ở giai đoạn trưởng thành, mà giai đoạn này tâm lí thường bất ổn, không thể dùng hình phạt nghiêm khắc để dạy được, vì càng cương thì sẽ càng bị chống đối. Cho nên bà muốn dùng cách nhẹ nhàng khuyên bảo con trai. Nhưng hiện tại đành chấp nhận tính khí này của cậu mà thôi.

Ba mẹ Lâm Phong nhìn theo cậu con trai duy nhất mà thở dài. Chị Lâm Tịnh cũng nhún vai bất lực trước ba mẹ rồi cũng đi lên lầu.

- Cốc…cốc…cốc…

Lâm tịnh xoay nấm cửa bước vào phòng Lâm Phong, nhìn thấy em trai đang nằm dài trên giường, tay gác lên trán như đang trầm tư suy nghĩ. Cô nhẹ nhàng bước xuống nằm bên cạnh , rồi nghiêng người đối mặt với Lâm Phong hỏi:

- Dạo này có chuyện gì sao? Có phải là cải nhau với cô bé lần trước không? Kể chị nghe đi, chị chỉ em cách dỗ ngọt cô ấy.

- Em không cần, ai thèm đi dỗ ngọt bạn ấy – Lâm Phong hờn dỗi đáp.

- Ây da, em trai chị ơi, không thèm dỗ ngọt người ta nên đành nằm ở đây than ngắn thở dài à – Lâm Tịnh phì cười trêu ghẹo.

- Em muốn được yên tĩnh, chị ra ngoài đi – Lâm Phong giận dỗi xua đuổi.

- Thôi được rồi, em cứ ở đây mà gác tay lên trán nhớ nhung người ta đi, chị về phòng đây. Nếu muốn dỗ ngọt lại người ta thì qua tìm chị . Haha – Lâm Tịnh ngồi bật dậy cười trêu.

Khi đi đền gần cửa, cô quay đầu nói:

- Chị nghe ba mẹ nói, gia sư lần này của em là cô bé đó. Đáng tiếc, em từ chối rồi.

Lâm Phong xoay người lấy gối đè lên đầu không thèm nghe chị gái nói nữa. Lâm tịnh thấy vậy không miễn cưỡi nữa đi ra ngoài.

Lâm Phong thở dài, nhớ lại mấy lời của Ngân Hằng: “Minh Nhật so với bạn tốt hơn gấp trăm lần”, càng gnhi4 cậu càng thấy tức, bật ngồi dậy quăng mạnh cái gối trong tay vào tường, thở hồng hộc.

Ngay lúc đó, bảo Duy gọi điệnt hoại cho cậu, Lâm Phong hờ hững bóc máy:

- Chuyện gì?

- Này, mình vừa nhận được một tin tình báo ….

Lâm Phong vừa nghe xong nét mặt thay đổi, cậu bật dậy tung cửa chạy xuống phòng khách hét lên:

- Ba mẹ …con muốn học với gia sư mà ba mẹ mời ….

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 22