Phong Thần Thời 4.0

Chương 7: Chọn binh khí.

Cả ba người Doãn Phong Dương sau khi bị Hoàng đại tiên ném vào bên trong tấm Thanh Thiên Sơn Hà đồ thì tưởng chừng như trong đó chỉ toàn chữ là chữ nhưng không, bên trong tấm bản đồ đó là cả một thế giới rộng lớn. Ba người Doãn Phong Dương thì do chưa học hành được gì cả nên vừa bị ném vào thì cả ba đã bị ngã xuống một nền đất một cách rõ đau nhưng không ai bị thương do đã được Hoàng đại tiên dùng phép nên cả ba đã an toàn chạm đất một cách êm đẹp. Doãn Tuấn đứng dậy, hắn đang định quở trách Hoàng đại tiên tại sao lại ném ba người bọn chúng xuống đây,đang muốn trách lão thì bỗng hắn để ý xung quanh nơi mình đang đứng thì thốt lên một tiếng wow kéo dài....hai người Phong Vũ và Dương Nam khi nhìn thấy thì cũng cảm thấy tuyệt vời vô cùng. Bỗng tiếng nói của Hoàng đại tiên từ đâu vang lên:

-Này!!! Ba tên ngốc các ngươi thấy nơi này của ta như thế nào??? Đẹp chứ????

Cả ba người đồng thanh:

-Đẹp sư phụ à!!! Mà rõ ràng người đã ném ba người bọn con vào bên trong tấm bản đồ, bọn con tưởng sẽ bị đập mặt vào đất mà bọn con lại bị rơi vào cái thế giới này. Thật là tuyệt vời. Sư phụ number one!!!!!

Hoàng Quy lão nhân cười to vì lão khi đi với Hà Nhị Phú đã học được một số từ mà ngày nay hay dùng:

-Khá lắm. Bây giờ ta sẽ cho các ngươi bài kiểm tra đầu tiên....

Doãn Tuấn nhăn mặt:

-Hả lại phải viết lách hả sư phụ????

Hoàng đại tiên vuốt râu rồi cười:

-Không viết, không viết. Đây là làm việc theo nhóm!!!!! Nhưng ta tin các ngươi sẽ thích đó!!!!!

Lão cười lớn rồi huýt sáo mồm một tiếng. Bỗng một tiếng động lớn từ khu rừng phía trước vang lên, từng cây từng cây và cả mặt đất dưới chân ba người đều rung lên như có động đất. Rồi một con lợn tinh to lớn lao ra hướng thẳng về phía ba người mà húc tới. Cả ba thấy vậy thì không ai bảo ai mà đã bật mod vừa chạy lại vừa luôn mồm gọi sư phụ cứu con nhưng lão già Hoàng đại tiên không thèm để ý và lão đã không còn ở bên trong thế giới đó mà lão đã ra thế giới bên ngoài để ba người bọn Doãn Phong Dương tập thể dục còn lão ra ngoài mà nốc rượu và lão cũng không quên cử Vĩ Thành vào bên trong đó trợ giúp bọn chúng. Cùng lúc bên trong thế giới trong tranh thì cả ba người đã nhanh trí nên đã tách ra làm ba hướng nhằm đánh lạc hướng con lợn nên con lợn tinh khổng lồ đang phân vân chưa biết chọn ai mà tấn công và cuối cùng nó lại chọn Doãn Tuấn và đuổi theo hắn....

-Trời ơi!!!! Sao con lợn nhà ngươi lại đuổi theo ta chứ!!!! Sao mà đen quá vậy!!!!!

Đang chạy thục mạng thì Doãn Tuấn do không để ý nên hắn đã bị một cổ thụ đã thành tinh gần đó đã cảm nhận được hắn nên nó đã vươn cái rễ dài loằng ngoằng để quấn chặt lấy hai chân của hắn và làm cho hắn ngã sấp mặt ra đằng trước. Doãn Tuấn thấy chân mình bị cái rễ cây kia cột chặt nên hắn đang cố mà giãy giụa để tìm cách để giật đứt cái sợi rễ cây để thoát ra nhưng cái rễ cây đó nó lại vô cùng dẻo dai khiến cho hắn vô cùng khó chịu và tuyệt vọng. Lúc này thì con lợn tinh đã tiến tới rất gần chỉ còn cách Doãn Tuấn tầm 20 mét và nó đang từ từ tiến đến gần. Thấy huynh đệ mình như vậy thì Phong Vũ đã nảy ra một ý là dương đông kích tây và hắn cùng với Dương Nam cầm sẵn một hòn đá to như cục gạch và cả hai người chờ đợi chính Phong Vũ ra hiệu. Phong Vũ đang định ném viên đá về phía con lợn thì bỗng một tia sáng màu đỏ đậm xuất hiện từ trên cao đánh xuống và nó đã làm con lợn tinh kia sợ hãi mà chạy mất. Doãn Tuấn đang nhắm chặt mắt chờ chết thì bỗng hắn cảm thấy đôi chân của mình được nới lỏng và một giọng nói vang lên:

-Đứng lên đi!!!! TIỂU THƯ!!!!

Hai người Phong Vũ, Dương Nam lúc này đã ném viên đá ra một bên rồi chạy tới thì đúng lúc lại nghe thấy vậy thì cả hai không nhịn được mà tủm tỉm cười. Doãn Tuấn nghe thấy vậy thì hắn biết là mình chưa có chết thì liền mở mắt ra thì thấy trước mặt hắn là một bàn tay đang đưa ra. Hắn liền nắm lấy bàn tay đó và đứng dậy,nhìn kỹ thì đó chính là sư huynh Vĩ Thành cùng với vẻ mặt lạnh lùng nhưng đẹp trai vãi cả linh hồn. Vĩ Thành sau khi kéo Doãn Tuấn lên rồi chỉ tay về phía một vách đá lớn rồi nói:

-Ba ngươi đi ra kia!!!! Ta có chuyện muốn nói.

Nói xong hắn liền bay thẳng vách đá ở gần đó.Thấy vậy cả ba người Doãn Phong Dương cũng chạy theo hướng mà hắn bay đi. Một lúc sau ba người mới trèo lên được vách đá đó. Cả ba đều cảm thấy mệt và thở không ra hơi liền nằm bệt hẳn xuống.

-Haizz mệt chết mất!!!! Giá như tôi biết phép thuật và bay được như huynh ấy thì có phải là đỡ tốn sức hơn không.....

-Ờ!!! Nhưng thôi để tôi thở cái đã, mệt quá!!!!

Ba người đang nằm thì tiếng gọi của Vĩ Thành vang lên:

-Nghỉ xong chưa, xong rồi thì tới đây mà uống nước đi!!!!

Cả ba người mở mắt thì thấy Vĩ Thành đang ngồi bên cạnh một đống lửa. Cả ba người tiến đến và cầm mỗi người một chai nước lên mà tu ừng ực. Dương Nam là người đầu tiên uống hết chai nước, hắn đang định hỏi còn không thì bỗng chai nước lại đầy lên và hắn không nói gì nữa mà lại tập trung mà tu hết sạch chai nước. Sau khi thấy ba tên sư đệ uống nước xong xuôi thì Vĩ Thành lúc này mới lên tiếng:

-Ba đệ muốn học phép thuật sao????Muốn được như ta sao????

Phong Vũ hí hửng cười:

-Hay là huynh giấu sư phụ dậy cho bọn đệ đi...Xin huynh đó!!! Bọn đệ chỉ muốn làm sao để giỏi bằng nửa huynh là được à!!!!

Doãn Tuấn cùng Dương Nam cũng gật đầu phụ hoạ. Vĩ Thành cười lên rồi nói:

-Các đệ không phải nhờ ta dậy mà chính lão sẽ dậy cho các đệ. Còn muốn giỏi như ta thì không cần, cái mà ta cần là các đệ phải bằng hoặc hơn ta!!! Mà ba người các đệ có biết vì sao lão lại muốn dậy phép thuật cho các đệ không???

Cả ba lắc đầu, Vĩ Thành nói tiếp:

-Là sư phụ muốn nhận ba đệ làm đệ tử là do ba người các đệ thực chất là hai viên thiên kim đan hoá thành. Doãn Tuấn, đệ chính là một viên hoàn chỉnh còn về phần hai người Phong Vũ và Dương Nam các đệ lại là hai mảnh vỡ của một viên đan còn lại. Nên nếu như hai đệ tu luyện một cách bình thường thì linh lực của hai đệ sẽ không thể bằng Doãn Tuấn đâu. Nhưng nếu cố gắng thì có thể. Thực ra sư phụ muốn ta đầu tiên phải dạy cho ba đệ cách thụ khí vào đan điền rồi từ đó mới có thể học được phép thuật và sư phụ sẽ là người dậy. Các đệ có muốn làm luôn không?

Cả ba đều vui mừng và nói:

-Triển luôn đi sư huynh.

Vĩ Thành cười lớn:

-Được!!! Nhưng trước tiên ta sẽ phong ấn tâm trí của ba người các đệ lại thành một đứa trẻ 4 tuổi, các đệ sẽ không nhớ gì ở hiện tại nhưng khi trở lại với cơ thể hiện tại thì các đệ sẽ nhớ đến rất nhiều thứ.!!!

Doãn Tuấn thắc mắc:

-Vậy nếu đệ đang ở 9 tuổi và đang tu luyện mà lại có việc đi ra ngoài tấm bản thì sao????

Vĩ Thành đáp:

-Thì đệ sẽ trở lại hình dáng ban đầu nhưng vẫn sẽ nhớ hết tất cả mọi thứ trong này từ 4 tuổi tới 9 tuổi. Và khi trở lại đây thì đệ sẽ trở lại thành 9 tuổi và tiếp tục tu luyện. Và nếu như ở trong này tới 100 năm mà đệ thoát ra ngoài thì cũng vẫn sẽ là tuổi và trí nhớ của hiện tại và thêm những gì đã học được từ những năm tiếp theo, nhưng những biến cố trong tương lai sẽ bị xoá bỏ khi đệ trở về hình dáng hiện tại. Hiểu chưa???

Doãn Tuấn gật đầu:

-Đệ hiểu rồi. Thôi huynh bắt đầu đi!!!

Chỉ cần chờ hắn nói xong thì Vĩ Thành lập tức niệm một loại chú ngữ phong ấn tuổi tác và lão hóa do Hoàng đại tiên dậy cho và hắn dùng phép đó để biến ba tên kia trở lại thành hình dáng khi chúng lên 4 tuổi. Lúc này Vĩ Thành bắt đầu làm mẫu cho ba đứa trẻ xem cách để thụ khí vào đan điền và cách để thổ nạp thêm linh khí. Sau 4 năm luyện khí cùng Vĩ Thành thì linh khí trong cơ thể ba người đã tràn đầy nay đã lại tràn trề hơn. Cũng từ bốn đứa trẻ bình thường nay cả ba đều đã trở thành một tu tiên giả ở cấp bậc và cảnh giới đạo đồng. Cả bốn người cứ tiếp tục như vậy ngày qua ngày còn bên trong Thanh Thiên Sơn Hà đồ thì đã là từ năm này sang năm khác. Vào thời gian ba người từ 9 tuổi tới 18 tuổi thì cả ba đều được Hoàng Quy lão nhân chỉ dậy cho tất cả các loại võ thuật thêm luyện tập cùng với binh khí thuận tay và các loại trận pháp để trấn yêu. Trong đó thì Doãn Tuấn sử dụng côn pháp thông thạo tới mới xuất quỷ nhập thần, Phong Vũ thì sử dụng quan đao cùng với bộ đao pháp cũng rất hay còn Dương Nam thì do thần tượng nhân vật Lữ Bố trong Tam Quốc nên hắn rất chịu khó sử dụng kích cùng với thương thuật và luyện tập hằng ngày. Kết quả là hắn đánh kích lúc phòng ngự thì mềm mại như nước còn tấn công thì như vũ bão. Ngoài ra cả ba còn được luyện thêm kiếm thuật. Năm cả ba người tròn 25 tuổi trong thế giới bên trong Thanh Thiên Sơn Hà đồ thì lúc đó Hoàng Quy lão nhân lại là người trực tiếp dậy cả ba người 108 phép thiên cang địa sát cùng với một bộ thuật biến hoá vô cùng hữu dụng trong từng hoàn cảnh. Sau đó mười năm rồi cả trăm năm thì lúc này cả ba chỉ phải luyện đủ 108 phép không thiếu một phép nào để có thể phát huy chúng tới mức tối đa nhất trong cảnh giới của mình dưới sự kèm cặp vô cùng nghiêm khắc của Hoàng đại tiên. Còn khi mà Hoàng đại tiên đi ra ngoài thì Vĩ Thành tới và hắn chỉ dậy cho ba người cách gọi bạch hoàng vân, rực khí vân và phong hoả vân. Còn ở thế giới bên ngoài thì sau gần 2 năm luyện tập thì cả ba đều đã học xong gần hết...Và cả ba người cũng đã gϊếŧ được khá nhiều những con quái vật ở thế giới bên trong tấm Thanh Thiên đồ.

Cuối cùng thì sau một khoảng thời gian nhất định tiếp theo trong tấm Thanh Thiên Sơn Hà đồ, lúc này thì Hoàng đại tiên cùng ba tên đồ đệ mới trở lại trần gian. Hoàng đại tiên bước ra trước và bắt đầu ngồi tĩnh tâm trên bồ đoàn để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trong không khí tĩnh lặng và chỉ còn mùi khói nhang bốc lên thoang thoảng và bên cạnh là cái hồ lô đại năng để đựng rượu của lão nhưng khung cảnh im lặng chưa được bao lâu thì tiếng ồn ào phát ra từ trong tấm đồ của ba tên tiểu tử.....và nổi bật nhất có lẽ là giọng nói của Doãn Tuấn:

-Con mẹ nó chật quá, hai cậu từ từ để tôi chui ra trước...con mẹ nó từ từ thôi....từ từ...

Vừa chui được ra ngoài, hắn thấy Hoàng đại tiên đang ngồi tĩnh tâm nên hắn đã nghĩ ra cái để trêu lão và hắn cũng đã bàn trước với hai huynh đệ của mình. Ra tới nơi hắn liền trách Hoàng đại tiên:

-Trời ạ!!!! Sư phụ, con không hiểu người làm gì mà lại nhốt ba đứa chúng con trong cái thế giới quái quỷ đó tận hơn 300 năm. Sư phụ à!!!! Người mang tụi con vào đó tận 300 năm như vậy là lãng phí thanh xuân của tụi con rồi đó thầy....

Dương Nam tiếp lời:

-Đúng đó sư phụ, bọn con chưa một ai có gấu à.....

Nói tới đây Phong Vũ chợt lên tiếng như phá tan kế hoạch của Doãn Tuấn:

-Khoan đã hai cậu, nếu chúng ta ở trong thế giới đó tận 300 trăm năm...

Doãn Tuấn, Dương Nam như biết đã hỏng chuyện bèn chen vào:

-Là sao????

Phong Vũ cười đểu rồi nói:

-Con cục gạch ném chó chó chết của tôi vẫn đang hiển thị ngày 9 tháng 11 năm 2014????

Doãn Tuấn ngớ người vì huynh đệ lại từ bỏ mình mà đi theo sư phụ mà không làm theo kế hoạch:

-Sao cơ!!!....

Phong Vũ trong đầu đang đắc ý liền trả lời:

-Chỉ thể khả năng là do tấm đồ đó chính là một không thời gian tách riêng với thực tại, mà lúc sư phụ lôi chúng ta vào trong thế giới tận 300 năm thời gian còn thời gian của thực tại vẫn đứng nguyên!!!!!

Dương Nam cười cay đắng vì màn troll sư phụ đã bị phá vỡ:

-Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu tại sao sư phụ nói rằng nhị sư huynh tuy mới chỉ hơn 30 mà đã bên cạnh sư phụ hơn 1000 năm...

Doãn Tuấn vẫn muốn tiếp tục màn troll liền tiếp lời:

-Nếu như vậy thì đó sẽ là nơi mà sư phụ sẽ truyền dậy đạo thuật cho chúng ta....và đương nhiên tôi sẽ trở thành một đạo sĩ thần thông quảng đại như Lâm Chánh Anh...(cười ha hả).

Phong Vũ, Dương Nam biểu cảm phải nói là cạn lời với thằng bạn nối khố. Bỗng một tiếng cười như điên như dại phát ra ở đằng sau lưng ba người, cả ba quay lại thì ra là Hoàng đại tiên đã ở đó từ bao giờ còn lão Hoàng đại tiên đang ngồi trước mặt thì dần dần biến mất, lão nói:

-Vũ nhi, con hiểu nhanh lắm. Bây giờ (chỉ Doãn Tuấn, Dương Nam) hai ngươi còn dám trêu ta nữa không....hử????

Doãn Tuấn nhanh trí vuốt mông ngựa lão:

-Aya sư phụ, chẳng phải ba đứa chúng con là người mới sao, sư phụ trách lỗi chúng con làm gì, sư phụ người đại từ đại bi tha cho chúng con à....

Hoàng đại tiên cười nhẹ. Lão gật đầu và đáp lại một cách vô cùng hồn nhiên như một đứa học sinh tiểu học.

-Ấy được rồi, được rồi khà khà ta tha lỗi nhưng điều kiện để ta tha cho các ngươi là.....

Cả hai người Doãn Tuấn và Dương Nam đều sốt ruột hỏi:

-Là gì vậy sư phụ.???

Hoàng đại tiên gãi đầu tỏ như không nhớ rồi nói:

-À thì khi mà các ngươi có bạn gái à thì cho ta sử dụng trước a.......

Lão nói xong, dường như cả ba đều cạn lời. Dương Nam nói:

-Sư phụ à người là một bậc tiên nhân, tại sao lại có cái ham muốn phàm tục vậy à???? Hỏng hết cả hình tượng tiên phong đạo cốt của người trong lòng chúng con rồi à!!!!!

Hoàng đại tiên cười lớn rồi lão tu một ngụm rượu rồi nói.

-Thôi, ba đứa các ngươi đi nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ dậy cho các con y thuật, phong thủy thuật và đạo thuật. Ta hy vọng các con....

Chưa dứt câu Doãn Tuấn chen vào như trêu ngươi lão:

-Sư phụ à!!! Thuật phong thủy, y thuật, đạo thuật thì bọn con còn hiểu được còn phép thiên cang địa sát, người không định dậy chúng con sao??? Bọn con ở đó hơn 300 năm chỉ để dọn dẹp cho người à???

Nói xong hắn liếc nhìn sang hai người Phong Vũ, Dương Nam không thấy có phản ứng gì thì đốp.....Hoàng đại tiên đã tự "thưởng" cho hắn một cái gõ đau đến điếng người, lão nói:

-Cái tên ngốc này, chả hiểu sao ta lại có mắt như mù nhận ngươi làm đồ đệ, ta còn gọi là Hoàng đại tiên là vì sao, là vì ta là một vị thần tiên, là thần tiên thật đó ngươi có hiểu không hả cái tên vương bát đản này....Nói nhiều quá. Hừ tốn nước bọt với tên bã đậu nhà ngươi, không hiểu sau này nhà ngươi có thể thành một bậc tiên nhân đại tài như ta hay không hay cũng lại là một tên phán quan nhân gian......Hừm......Lão còn chưa nói dứt câu Doãn Tuấn mặc dù đau và đang xoa đầu nhưng hắn vẫn muốn trêu lão sư phụ hắn liền chen vào:

-Ồ con nhớ rồi, thần tiên là có thật, hì hì con quên, đôi lúc con bị lag. Phải chạy lại phần mềm...

Doãn Tuấn nói xong, cả ba người không hẹn mà chỉ muốn cho hắn một gậy vào đầu. Bên ngoài mưa gió bắt đầu rơi, tiếng gió rít, từng cái lá khô xào xạc bay, tiếng sấm xé toạc bầu trời, ở phía bên trong căn phòng đối diện, Vĩ Thành đang ngồi đả toạ bên trong phòng, cuộc trò chuyện của bốn thầy trò hắn cũng đã nghe được và cũng cười nhẹ, một nụ cười khẩy trên khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng không góc chết của hắn, nếu có bất kỳ một con nữ quỷ, tà linh hay một người con gái nào đó đang tới tuổi yêu đương nếu như nhìn thấy nụ cười ấy, vẻ mặt ấy thì có lẽ sẽ rụng trứng mất. Hắn thì thầm dường như chỉ để mình hắn nghe được...

-Buồn nôn!!!!

Sáng hôm sau, ba người bọn Doãn Phong Dương vẫn như mọi ngày suốt gần một năm qua thì vẫn tới phòng riêng của Hoàng đại tiên để luyện tập. Tưởng chừng như lão sẽ giao một nhiệm vụ nào đó cho họ nhưng hôm nay lão như uống say, lão thấy bóng người thì liền chỉ về phía cái xô lão nói:

-Thanh Thanh cô nương, đổ hộ ta cái xô...ức...ức...giúp....ta

Phong Vũ nói:

-À....sư phụ Thanh Thanh cô nương nào vậy??? Ý người là bảo con đổ hộ xô bãi nôn cho thầy. Thôi sư phụ, con không làm đâu!!!!

Lão như chột dạ, giật mình rồi nói.

-À....thì....ta nhầm, tại ta giáo huấn lũ đầu đất các ngươi xong ta cũng có uống hơi nhiều. Thôi bớt lèm bà lèm bèm đi, ta tự dọn, còn 3 tên óc bã đậu nhà ngươi thì xéo vào trong Thanh Thiên Sơn Hà đồ đi, ta sẽ vào sau....

Theo lệnh của lão, ba người bọn Doãn Phong Dương liền đi vào thế giới bên trong tấm bản đồ bằng câu chú mà Vĩ Thành đã dạy ba người từ khi lúc ban đầu khi cả ba đều bên trong thế giới của Thanh Thiên Sơn Hà đồ. Thời gian một tháng luyện tập thêm như vậy trong tấm bản đồ, cả ba đã có thêm những giác ngộ vô cùng to lớn cả về y thuật và đạo thuật dưới sự chỉ dạy của Hoàng