Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 34: "Càng muốn trêu chọc thật lâu"

Tần Yên nằm xuống sofa, phía sau là ghế sofa êm ái thoải mái, đầu cô tựa vào lòng bàn tay ấm áp của hắn

Cận Nam Dã ở trên đầu cô, che một nửa ánh sáng từ đèn.

Cô đặt túi đồ ăn nhẹ lên ngực, nhìn đôi mắt đào hoa của hắn, giả ngu hỏi: "Cái gì, phương diện nào? Cái gì không làm người?"

Cận Nam Dã cúi xuống, đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của cô.

"Em nói xem, đừng có giả vờ không hiểu."

"..."

Ngón tay thô ráp đảo qua xương quai xanh, mang đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu, đồng thời cũng mang theo hơi thở quyến rũ.

Tần Yên mặt có chút nóng lên, nhanh chóng vươn tay vỗ lên người hắn.

Cô bắt chước lời nói lúc sáng của hắn: "Bạn trai à, ở trong công ty anh dám làm xằng bậy?".

Ngón tay dừng lại.

Cận Nam Dã ấn xuống, chống nửa người xuống và hỏi cô, "Anh thế nào làm xằng bậy?"

Cô đẩy tay hắn ra, nhỏ giọng lên án: "Anh sờ loạn!"

"Chạm vào bạn gái cũng không được?"

"Không!"

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, kéo cô lên, đồng thời đặt gối trên ghế sô pha, vòng tay qua người cô, bắt cô dựa vào người hắn.

"Được rồi, không lộn xộn nữa."

Người đàn ông ngả về phía sau để cô ngủ thoải mái hơn.

Hắn đặt cằm lên trên đầu cô xoa xoa, "Nhanh nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn phải đi làm."

Tần Yên gật đầu, nhắm mắt lại, "Ngủ ngon."

Thời gian nghỉ trưa dài.

Tần Yên ngay từ đầu không ngủ, nằm trong vòng tay của Cận Nam Dã cũng không dám động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm mọi thứ trong phòng nghỉ.

Cận Nam Dã có vẻ rất mệt, không bao lâu thì hắn đã chìm vào giấc ngủ, cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn đang phập phồng trên ngực hắn.

Cô gối lên ngực của hắn, nhưng cơ bụng có vẻ hơi cứng, cô cảm thấy chiếc gối này không hề thoải mái chút nào.

Trong lúc hắn đang ngủ say, Tần Yên bí mật lấy điện thoại di động ra, bật camera trước, chụp ảnh người đàn ông trên đầu.

Người đẹp lúc ngủ cũng đẹp.

Đường hàm của Cận Nam Dã rất mịn, đôi môi mỏng mím nhẹ, sống mũi cao và thẳng cùng hàng mi dài và hẹp.

Bây giờ mắt hắn nhắm chặt, lông mi phủ bóng lên mí mắt dưới khiến hắn trông rất ngoan

Tần Yên chụp được một bức hình của hắn, dự định sẽ cất kỹ.

Khi lật xem cuốn album trên điện thoại, không hiểu sao cô lại chuyển sang một bức ảnh của bốn năm trước.

Một bức ảnh Cận Nam Dã ngủ gật trong thư viện.

Đó là khi nào?

Tần Yên suy nghĩ một chút, hình như là khoảng thời gian cô học năm nhất, lúc cô đang đau đầu cho đợt kiểm tra cuối kỳ.

Điểm của Cận Nam Dã rất tốt, nghe nói là hơn 90 điểm.

Với điểm số của bạn trai tốt như vậy, cô dĩ nhiên phải đi ngoại giao để mà bồi bổ cho mình.

Nhưng đầu óc hắn xoay chuyển quá nhanh, Tần Yên tựa hồ không theo kịp.

Không bao lâu sau hai người có chút mệt, ngơ ngác quay bút.

Cận Nam Dã lúc đó đang bận thi đấu, nhìn Tần Yên một hồi, một lúc sau liền ngủ thϊếp đi.

Lúc đầu Tần Yên nghĩ rằng Cận Nam Dã rất chướng mắt cô.

Nếu không, tại sao hắn lại tỏ ra mệt mỏi như vậy.

Mãi sau này cô mới biết, hắn vừa thành công thắng một cuộc thi, tiệc ăn mừng kéo dài tới ba giờ sáng.

Nhưng khi nghe Tần Yên muốn đạt điểm cao, hắn lần đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô.

Dù cho mệt mỏi tới mức không thể chịu được.

Hắn vẫn như cũ dùng hành động thể hiện, hắn đối với cô rất quan tâm.

Khi đó, Tần Yên cảm thấy vừa xúc động vừa thấy có lỗi, lén lén lút lút hôn hắn một chút, lại nhân lúc hắn ngủ mà chụp trộm một tấm.

Một chàng trai tốt như vậy, từ tận đáy lòng mà đối tốt với cô.

Trên thế giới này, sợ là không có người thứ hai.

-

Hết giờ nghỉ trưa, Tần Yên cầm ly đứng ở trong phòng uống trà.

Máy pha cà phê phun ra mùi cà phê nồng nặc, tiếng xay của những hạt cà phê cũng vang lên nhẹ nhàng bên tai.

Một vài đồng nghiệp bước vào.

Vừa đi họ vừa trò chuyện, "Mọi người có thấy dạo gần đây Cận tổng rất kỳ quái không?"

"Cũng phải, dịu dàng đến dọa người. Sáng nay họp không phải sao, Trưởng ban thống kê sai, nếu bình thường thì Cận tổng đã mắng người đến gà bay chó chạy, nhưng hôm nay lại bỏ qua".

"Hơn nữa, tôi vừa nhìn thấy anh ấy ở hành lang, tôi có chào anh ấy. Bình thường thì Cận tổng chỉ gật đầu hoặc chỉ "Ừ" một tiếng, vậy mà chiều nay Cận tổng nói với tôi bốn chữ —— "Buổi chiều tốt lành"."

"Thật không bình thường, có khi nào Cận tổng đang yêu đương?"

Tần Yên bên cạnh nghe xong, không khỏi cong lên khóe môi.

"Không thể, không phải là bởi vì gần đây công ty ký kết một khách hàng mới sao?"

"Ý cô là bên kỹ thuật Minh Tế?"

"Đúng vậy, khách hàng này có rất nhiều tiền. Anh ấy sẽ hoàn lại 90% số tiền khi anh ấy tham gia công việc, và đó vẫn là tỷ lệ phần trăm cao nhất trong ngành."

"Nhắc đến khách hàng này, bạn có biết nghiệp vụ mở rộng viên là ai không? Thực ra đó là một thực tập sinh!"

"Ồ, tôi có nghe, cô ấy họ Tần. Là học muội của Cận tổng."

"Chậc chậc, cô có nghĩ hay không nữ thực tập kia với Cận tổng..."

Tần Yên lấy cốc ra khỏi máy pha cà phê, rời khỏi phòng trà.

Ngay sau khi trở lại bàn làm việc của mình, WeChat vang lên một tiếng.

Tiết Nghiêu: [Tần Yên, buổi sáng cô đưa tôi ba ứng viên có vẻ rất được, cô chút nữa đi làm một bảng báo cáo, đợi lát nữa tôi đi qua phòng nhân sự một chút, để xem có thể sắp xếp một buổi phỏng vấn hay không.]

Tần Yên: [Được, tôi làm ngay].

Công việc của một nhân viên săn đầu người là tìm kiếm những ứng viên phù hợp từ các trang web tuyển dụng lớn, cơ sở dữ liệu nhân tài của công ty và các kênh khác.

Sau một vòng liên lạc, thông tin việc làm được giới thiệu cho những người này.

Nếu họ quan tâm, các điều kiện khác cũng được đáp ứng. Sau khi được trưởng dự án xem xét và phê duyệt, có thể lập báo cáo đề xuất chuyên môn và bàn giao cho nhân sự của khách hàng để sắp xếp phỏng vấn.

Tần Yên đã tích lũy được rất nhiều thông tin liên lạc của các ứng viên trong quá trình thực tập của cô trong sáu tháng qua. Đương nhiên, tốc độ nhanh hơn nhiều so với những người khác.

Sau khi thực hiện báo cáo đề xuất, hầu hết các nhiệm vụ của cô trong tuần này đã hoàn thành.

Tần Yên đang định đứng dậy đi nghỉ ngơi thì nhìn thấy nhân viên ở quầy lễ tân đi tới, nói nhỏ với cô: "Mậu tổng ở công nghệ Minh Tế đang tìm cô."

Tần Yên kinh ngạc đứng lên.

Cô vừa vặn nhận được tin nhắn WeChat từ Mậu Tư Uyên.

[Anh đang ở quán cà phê ở lầu dưới của công ty em, anh có gọi món Mỹ mà em yêu thích].

Cô vội vàng đi xuống lầu, cũng không quên báo cho Cận Nam Dã một tiếng.

Tầng dưới, quán cà phê.

Mậu Tư Uyên đang ngồi bên cửa sổ, mặc một chiếc áo choàng lông lạc đà lớn, một tay cầm điện thoại di động, tay kia uống một ly cà phê yến mạch.

Khi Tần Yên đến, anh ta vẫy tay với cô ở ngoài cửa sổ.

Mậu Tư Uyên vội vàng ngồi thẳng dậy, vẫy tay với cô.

Sau khi cô bước vào, người phục vụ mang lên đồ uống cho cô.

Tần Yên cảm ơn cười nói với Mậu Tư Uyên: "Cảm ơn anh đã tin tưởng, nguyện ý giao dự án cho em."

Mậu Tư Uyên cũng cười nói: "Dù sao chúng ta cũng đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, nên giao cho người khác anh cũng không yên tâm."

Cô gật đầu, "Đừng lo lắng, em sẽ làm hết sức mình."

Ngón tay của anh vuốt xung quanh vành ly, "Anh nghe em và Cận Nam Dã đã quay lại".

Tần Yên: "Ừ."

Anh cười và nói: "Anh biết. Em yêu ghét phân minh, đối với người mình không thích, em tuyệt nhiên không cho người đó cơ hội".

"..."

"Thật giống với Jim."

Cô mím môi, "Xin lỗi."

"Này, xin lỗi cái gì?" Mậu Tư Uyên đẩy chiếc bánh ga tô đến trước mặt cô.

"Không thể làm người yêu thì cứ làm bạn đi. Dù sao những dự án của công ty anh đều giao cho em, sau này vẫn có thể làm đối tác."

Tần Yên cười gật đầu.

"Này, anh đã đồng ý với bạn trai của cô rồi." Mậu Tư Uyên nói, "Tỷ lệ rất nhiều, không hề ít. Khi nhận được tiền, mời anh đi ăn tối."

"Được rồi, em sẽ mời anh đi ăn tối ngay sau khi nhận được tiền." Tần Yên mỉm cười, "Chầu này em trả".

Mậu Tư Uyên cười cầm cái chén trong tay nâng về phía cô, "Cảm ơn ông chủ!"

Tần Yên không khỏi cười thành tiếng.

Sau vài câu chào hỏi, Tần Yên chuẩn bị đi về.

Trước khi đi, Mậu Tư Uyên đã mở rộng vòng tay với cô, "Đi nào, bạn tốt, đối tác thân yêu của anh, tối nay anh bay rồi, ôm anh một cái trước khi rời đi."

Tần Yên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Nhớ tới lần này Mậu Tư Uyên đến Nam Tầm, nguyên nhân phần lớn là bởi vì cô.

Hiện tại anh ấy phải về, cái ôm này như là cái ôm bạn bè.

Trước khi cô gật đầu, Mậu Tư Uyên đã cúi đầu xuống và ôm lấy cô, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô.

Không để lại quá lâu.

Một chiếc xe ô tô màu đen chạy tới bên đường, Mậu Tư Uyên vẫy tay với cô, "Anh đi đây, anh sẽ liên lạc với em trên WeChat sau."

Tần Yên vẫy tay chào anh, "Trên đường trở về chú ý an toàn."

Mậu Tư Uyên lên xe.

Xe nổ máy, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ không một bóng người.

Khi cô quay lại, Cận Nam Dã đang đứng trên bậc thang.

Người đàn ông thân cao chân dài, một thân tây trang giày da làm cho khí chất trên người hắn rất mãnh liệt, phía sau có ánh sáng chiếu rọi làm đổ bóng của hắn trên mặt đất.

Đôi mắt đào hoa thâm thúy, đuôi mắt hơi nhếch lên, đặc biệt hiện tại lưng hướng về phía mặt trời, đôi mắt đã trở nên tối sầm không rõ.

Nhiều người qua đường không khỏi nhìn hắn.

Tần Yên hướng hắn đến gần, cũng nhìn hắn từ trên bậc thang đi xuống.

Cận Nam Dã nhanh chóng đi tới chỗ cô.

"Nói xong?" Cận Nam Dã trầm mặc nhìn cô, "Rốt cuộc tại sao em vẫn ôm hắn?".

Tần Yên cong môi.

Ôi.

Người đàn ông này quả thật đang ghen tị.

Tần Yên chủ động ôm lấy hắn, dựa vào trong ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của hắn.

"Cái ôm đó là một lời từ biệt." Giọng cô nhẹ nhàng.

"Còn cái ôm này là để dỗ dành bạn trai của em."

Cận Nam Dã ngẩng đầu lên, đặt hai tay ra hai bên, không ôm cô, hắn ăn được một tấc liền tiến thêm một thước: "Làm sao ôm một cái là đủ?"

Tần Yên ở trong ngực hắn ma sát, "Ân?"

"Lần đầu tiên nhận được tin nhắn của em, anh đã đi xuống." Giọng điệu của Cận Nam Dã hơi đờ đẫn, " Còn phải nhìn em ngồi uống cà phê với hắn."

"..."

Tần Yên biết rằng Cận Nam Dã không trách cô.

Chỉ là bất kỳ ai nhìn thấy người yêu của mình và tình địch ở chung một chỗ, sẽ không tránh khỏi có chút khó chịu.

Cô vội vàng đưa tay sờ lên tóc hắn, dịu dàng dỗ dành hắn như một đứa trẻ: "A, ghen tị ghen tị. Em hôn một cái. Anh có thể quên chuyện vừa thấy không?"

Khóe môi Cận Nam Dã cong lên, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn, "Ồ, anh dễ dỗ thế này sao? Chỉ cần ôm hay hôn thôi là anh sẽ yên tâm?"

Hắn cúi đầu nhìn cô.

"Tần Yên, em không giỏi dỗ dành chút nào."

"Thật sao?" Tần Yên tiến lên hôn hắn, "Khó dỗ như vậy sao?

"Ừm."

Cô lại hôn, "Như vậy thì sao?"

"Vẫn chưa."

Cô lại bước lên, hôn lên môi hắn rồi lại liếʍ môi.

Khi thả hắn ra, cô nghiêm túc nhìn hắn hỏi: "Vậy thì sao?"

Cận Nam Dã vì hành động liếʍ môi của cô mà có chút thất thần, hầu kết lăn lộn, rốt cuộc không nhịn được mà ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ của cô.

"Vì em nói sẽ dỗ anh, nên là tan làm đi với anh."

Tần Yên nhân cơ hội sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn, "Anh định làm gì?"

Hắn cũng nhân cơ hội hôn lên xương quai xanh của cô.

"Hẹn hò với anh."

Vẫn còn phải làm việc.

Cả hai ôm nhau một lúc rồi đi xuống lầu.

Cận Nam Dã xoa lông mày Tần Yên, "Tan làm, anh sẽ đợi em ở ven đường, chúng ta cùng đi mua sắm ở phố thương mại bên cạnh."

Cô gật đầu.

Hai người cố ý so le thời gian trở lại văn phòng.

Một trước một sau trở lại chỗ làm việc.

Tần Yên cũng gửi tin nhắn WeChat cho Cận Nam Dã.

[Phi công số 1 báo cáo rằng cuộc hạ cánh đã thành công. Phi công số hai xin trả lời.]

Cô nhìn lên văn phòng chủ tịch.

Cận Nam Dã vừa đi vào.

Điện thoại kêu bíp "ding dong".

Cận Nam Dã: [Phi công số 2 báo cáo rằng cuộc hạ cánh đã thành công. Phi công số 1, xin vui lòng trả lời.]

Tần Yên: [Đã nhận!]

Sau khi gửi hai tin nhắn này.

Cô đã gửi cho hắn một biểu tượng cảm xúc khác.

Cận Nam Dã: [Đừng quên kế hoạch bay sau khi tan sở.]

Tần Yên: [Đã nhận! Đảm bảo việc thực hiện kế hoạch bay diễn ra suôn sẻ.]

Đặt điện thoại xuống, cô tiếp tục làm việc với tâm trạng thoải mái.

Trước khi đi làm, Tần Yên đã đưa bản báo cáo tiến cử của ứng viên cuối cùng.

Đã hoàn thành nhiệm vụ tuần này trước thời hạn.

Tiết Nghiêu trợn tròn mắt, "Tần Yên, cô sao lại nhanh như vậy? Một ngày đã xong bốn đề cử."

Những thực tập sinh khác cũng ngạc nhiên nhìn sang, hai mắt sáng lên.

Tần Yên rất khiêm tốn, "Còn nhờ vào sự giúp đỡ của anh nữa, như vậy tôi có thể tiếp đẩy dự án RPO của kỹ thuật Minh Tế".

Tiết Nghiêu gật đầu lia lịa, "Đúng vậy, đúng vậy, cô thật sự là cánh tay phải của tôi, cảm ơn cô đã vất vả."

Tần Yên mỉm cười quay trở lại chỗ làm việc của mình.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tần Yên tự nhiên không phải tăng ca.

Tần Yên ngẩng đầu nhìn thời gian, len lén gửi tin nhắn WeChat cho Cận Nam Dã.

[Nội dung của dự án RPO Công nghệ Minh Tế mà em phụ trách không nhiều, nên nhiệm vụ tuần này đã hoàn thành trước thời hạn, tối nay không cần phải làm thêm giờ. [Chân thăng tiến].jpg]

Thấy hắn chưa trả lời, cô đã gửi cho hắn một biểu tượng cảm xúc khác.

Hãy tử tế và chờ đợi để khen ngợi.jpg

Lúc này Khương Vũ mới chậm rãi đi tới, "Tần Yên, nghe nói tuần này cô đã hoàn thành nhiệm vụ tiến cử đúng không?"

Tần Yên gật đầu, "Sao vậy?"

Anh đưa điện thoại qua, "Có thể giúp tôi xem tình huống của ứng viên này được không, tình hình của anh ấy khá phức tạp."

Khương Vũ chịu trách nhiệm tuyển dụng của bộ phận vận hành.

Anh nhìn trúng một nhà điều hành vừa từ chức sau khi làm việc ở một công ty nước ngoài được ba năm.

Dù là từ kinh nghiệm làm việc hay năng lực bản thân thì ứng viên này đều rất phù hợp với vị trí cần tuyển.

Chỉ là ứng viên nói công việc cuối cùng của anh ấy là ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Đã ba năm rồi.

Làm lâu như vậy, nên hiện tại muốn nghỉ ngơi.

Khương Vũ rất đau khổ, "Tuần này tôi chỉ còn lại người này là người cuối cùng. Nếu vị sư huynh này làm được, thì tôi sẵn sàng đốt pháo tưng bừng như Tết."

Anh đưa điện thoại cho cô một lần nữa, "Vậy giúp tôi xem phải làm gì."

Tần Yên cầm điện thoại phóng to lý lịch của ứng viên.

Cô đọc xong gật đầu, "Quả thực, điều kiện của ứng viên này khá tốt."

Khương Vũ: "Dự án của chúng tôi rất gấp. Ít nhất 70% dự án phải được hoàn thành trong tháng này. Nhưng tôi đã hỏi thì anh ấy nói rằng anh ấy muốn nghỉ ngơi ba tháng. Chuyện này..."

Khi họ đang nói chuyện, Cận Nam Dã vừa đi ra khỏi văn phòng chủ tịch.

Khương Vũ vốn dĩ cúi người muốn nói chuyện với Tần Yên, nhưng sau đó cảm thấy quá mệt mỏi nên thay vào đó anh ngồi xổm trên mặt đất.

Để không làm phiền người khác, Tần Yên cũng cúi người nói chuyện với anh.

Hai người rất thân thiết.

Tần Yên phân tích cho anh: "Khả năng thích hợp của ứng viên cho vị trí khá cao, nhưng anh có bao giờ hỏi tại sao anh ấy tại sao lại từ chức và nghỉ ngơi lâu như vậy không?"

Khương Vũ lắc đầu.

Cô chỉ vào công ty trước đây của ứng viên.

"Vậy anh phải hỏi xem anh ấy lý do từ chức ở công ty trước, công ty yếu kém về chuyên môn, hay vì không hài lòng ở công ty trước, nên anh ấy đã nghĩ đến việc nghỉ ngơi."

"Nếu anh ấy không hài lòng ở công ty trước, nếu anh nói với anh ấy về một công việc mới bây giờ, anh ấy nhất định sẽ phản đối. Vì vậy, trước tiên anh phải hiểu động cơ thực sự của việc anh ấy từ chức."

Khương Vũ gật đầu, "Tôi đã từng hỏi, anh ấy nói rằng có mâu thuẫn với lãnh đạo mới, nhiều phương án bị bác bỏ, cứ nghĩ là mình đúng, hắn bất mãn nên rời công ty."

Tần Yên trả lại điện thoại cho anh, "Vậy thì anh bắt đầu với phong cách lãnh đạo đi. Anh nên giới thiệu với hắn, công nghệ Minh Tế quản lý rất ổn, rất tốt, cởi mở, bao dung."

"Cởi mở và khoan dung, tôi hiểu..." anh thì thầm, "Được rồi, tôi biết phải nói gì."

Cô cười nói: "Sau này nếu gặp chuyện tương tự, anh nên cùng anh ấy phân loại xem mấu chốt ở đâu, rồi kê đơn thuốc phù hợp."

Khương Vũ giơ ngón tay cái lên, "Tuyệt. Cảm ơn, tôi đi trước."

Tần Yên xoay ghế lại, tình cờ nhìn thấy Cận Nam Dã đang đứng ở cửa văn phòng, đang nghiêng đầu nhìn cô.

Hắn giơ đồng hồ ra hiệu.

Vừa nhìn vào thời gian.

Đã sáu giờ rưỡi.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài.

Cận Nam Dã xoay người rời đi.

Có rất nhiều đồng nghiệp đang đợi thang máy, thấy Cận Nam Dã cũng đã tan làm, họ nhanh chóng nhường chỗ cho hắn.

Tần Yên cũng đứng trong đám người.

Nhìn thấy ánh mắt của Cận Nam Dã quét qua, cô nhanh chóng tránh đi.

Thang máy rất nhanh đã đến.

Tất cả mọi người cùng đi vào.

Cận Nam Dã đang đứng ở giữa, và Tần Yên vừa vặn đứng ngay bên trái của hắn.

Không người nào dám chen vào.

Thậm chí trong một vòng tròn xung quanh Cận Nam Dã, có thể nhét thêm được hai người nữa.

Tần Yên ở bên cạnh cười trộm, lén lút liếc nhìn Cận Nam Dã.

Hắn cũng đang nhìn sang.

Bàn tay bên dưới đưa qua chạm vào ngón út của cô, khẽ gãy.

Khóe môi cong lên, dùng ngón út chạm vào hắn.

Đυ.ng một cái đã bị bắt được.

Thang máy lên đến tầng một.

Đồng nghiệp phía trước bước sang một bên để Cận Nam Dã ra ngoài trước.

Người đàn ông lùi lại, ôn hòa nói: "Hai người đi trước."

Tần Yên len lén nhìn Cận Nam Dã.

Tay cô bị hắn nắm chắc.

Không thể động đậy.

Hầu hết các đồng nghiệp trong thang máy đã đi ra ngoài.

Sau đó Cận Nam Dã mới buông cô ra, hắn khẽ liếc nhìn cô, ra hiệu cho cô đi theo.

Tần Yên chậm rãi đi phía sau.

Ngược lại, hắn liên tục đi về phía trước, hai tay chắp sau lưng ra hiệu cô đi nhanh.

Cho đến khi ra khỏi tòa nhà công ty.

Khi các đồng nghiệp của hắn đều đang đi bộ đến bến xe buýt gần đó, Tần Yên nhanh chóng chạy đến chỗ hắn.

Hắn đưa tay ra, nắm lấy cô.

Thấy xung quanh không có ai, Cận Nam Dã kéo cô vào một góc, cúi xuống hôn cô.

"Em sao vậy?" Tay Tần Yên bị hắn siết chặt, "Em đã hứa sẽ không tăng ca, sao lại trễ thêm 30 phút."

Tần Yên cười nghiêng người hôn lên môi hắn, "Em chỉ là giúp người ta giải quyết vấn đề."

"Giải quyết vấn đề?" Cận Nam Dã trầm mặc nhìn cô, "Thật không nhìn ra, Tần lão sư thật lợi hại."

Cô nhướng mày, "Đương nhiên."

Cận Nam Dã nắm tay cô bỏ vào túi áo, nhẹ nhàng xoa, "Sao bàn tay nhỏ bé của em ngày nào cũng lạnh thế này à?"

Tần Yên cười nắm chặt tay hắn, "Bây giờ không ấm áp sao?"

Người đàn ông hiển nhiên đã bị lấy lòng, khóe môi cong lên.

"Đi nào."

Hắn đưa cô đến khu phố thương mại gần đó.

Nghe nói Tần Yên muốn ăn lẩu, Cận Nam Dã đã đặt bàn ở Haidilao.

Vừa vào chỗ ngồi, một nam nhân viên phục vụ đi tới Tần Yên, "Xin chào, chị ơi chị có cần buộc tóc lên không ạ?"

Tần Yên vừa định lấy dây cột tóc từ nam nhân viên.

Cận Nam Dã đột nhiên nói, "Chờ đã."

Người đàn ông vén tay áo sơ mi trắng lên, để lộ một sợi dây thun cột tóc trên cổ tay.

Hắn nhìn nhân viên phục vụ, "Không cần, tôi có mang cho bạn gái tôi."

Nam nhân viên phục vụ nhanh chóng thu tay lại, cười nói: "Được rồi, bất cứ lúc nào có nhu cầu có thể gọi cho chúng tôi."

Tần Yên nhận lấy dây cột tóc trên tay Cận Nam Dã, cười nói: "Anh còn nhớ rõ nha."

Bốn năm trước, khi họ mới hẹn hò, họ cũng đã đến một nhà hàng lẩu.

Quán lẩu hồi đó chưa có dịch vụ tốt như bây giờ.

Bản thân Tần Yên lại hay quên.

Mỗi lần đi ăn tối với Cận Nam Dã, cô sẽ cảm thấy ngứa ngáy bởi mái tóc dài đằng sau.

Sau đó, Cận Nam Dã thực sự nhìn không được, vì vậy hắn đã chuẩn bị trước dây cột tóc.

Kết quả là, việc chuẩn bị này đã trở thành một thói quen của hắn——

Buổi sáng thức dậy, mặc kệ có gặp Tần Yên hay không, hắn đều tự nhiên đeo dây cột tóc trên tay.

Giống như một Doraemon.

......

Cận Nam Dã liếc Tần Yên một cái, lắc lắc dây cột tóc, "Ừ, của em đây."

Tần Yên cầm lấy dây cột tóc, yên lặng nhìn hắn hồi lâu.

Cận Nam Dã cũng im lặng nhìn cô.

Có lẽ cô nhìn có chút lâu

Hắn không thể chịu được ánh mắt của cô nên bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Lại thấy cô tiếp tục nhìn.

Hắn nhịn không được thấp giọng nói: "Đừng làm rộn."

Tần Yên rời khỏi ghế của mình, trực tiếp ngồi cùng ghế với hắn.

Nhìn xung quanh một lần nữa.

Sau đó, cô nghiêng người.

Hôn lên mặt hắn.

Cận Nam Dã biết cô sẽ qua đây để hôn hắn, mắt cố ý nhìn về chỗ khác.

Tần Yên lấy ngón tay chọc vào má hắn.

Vừa chọc vừa nói nhỏ: "Có muốn hôn ở đây không? Hôn ở đây thì tốt hơn".

Cận Nam Dã: "..."

Hắn nghiêng người, nhỏ giọng thúc giục, "Nhanh lên một chút."

Tần Yên cũng lập tức tiến lên.

Một âm thanh "bùm".

Rất to-

Cả hai đều ngẩn người.

Có người phục vụ đang đi đến chỗ này.

Tần Yên nhanh chóng ngồi trở lại chỗ ngồi, mím môi.

Người cứu mạng!

Vừa rồi thực sự rất lớn ah ah ah ah ah!!!

Người phục vụ mang nồi đến và điều chỉnh nhiệt.

Hắn còn căn dặn: "Nếu có nhu cầu có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào, chúng tôi có thể điều chỉnh nhiệt".

Cả hai người họ đồng thời nói "Ừ".

Người phục vụ liếc nhìn Cận Nam Dã rồi nhìn Tần Yên.

Anh ta đột ngột nói: "Thưa tiên sinh, thưa cô, nếu hai người thấy nóng, tôi có thể mang cho hai người quạt máy".

Tần Yên lắc đầu: "A, không không không, chúng ta không nóng."

Người phục vụ tỏ ra khá "thân thiện", lại hỏi: "Thật sự không nóng sao? Tôi thấy hai vị đều đỏ mặt".

Tần Yên: "..."

Cận Nam Dã: "..."

Tần Yên không còn cách nào khác, chống khuỷu tay xuống bàn, thẳng mặt giả bộ làm sếp lớn.

Cô nhìn người phục vụ, "Làm sao vậy? Không thể trêu chọc bạn trai của mình sao?"

"..."

Cận Nam Dã nhìn sang chỗ khác.

Ai biết được, người phục vụ đột nhiên nói: "Như vậy a, vậy nếu không phiền thì tôi mang cái quạt máy tới--"

Tần Yên nhướng mày.

"Như vậy trêu chọc sẽ lâu hơn."