Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 17: Tôi rất nhớ em

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của Cận Nam Dã vang lên bên tai Tần Yên, mặt hắn vùi vào cổ cô, hơi thở phả lên da cô làm cho vùng đó có chút khô nóng.

Người đàn ông ôm chặt lấy cô, dùng sức càng lúc càng mạnh, như thể muốn hòa cô vào cơ thể của hắn.

Nghe giọng nói có chút đứt quãng của hắn khiến trái tim của Tần Yên có chút nhũn ra. Cô đưa tay vuốt ve lưng Cận Nam Dã.

Bàn tay thon thả dần dần đi lên, luồn các ngón tay vào tóc của hắn.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Nghe cô nói như vậy, động tác của Cận Nam Dã hơi dừng lại. Sau đó dán vào vành tai của cô, âm thanh kiều mị như dụ hoặc.

"Đau đầu."

Tần Yên đáp: "Được, vậy tôi đưa anh đi nghỉ ngơi."

Cô chủ động nắm lấy tay nhưng bị hắn giữ lại.

Các ngón tay mạnh mẽ bị tách ra, cùng với các ngón tay hắn mà giao lại.

Nhiệt độ của lòng bàn tay nóng, tâm cũng nóng lên.

Cảm xúc về quá khứ tràn ngập trong tâm trí cô ào ạt như thủy triều.

Cô biết rằng mình chưa bao giờ quên Cận Nam Dã.

Đó là lý do vì sao mà trong bốn năm qua, có rất nhiều người theo đuổi cô nhưng chẳng ai thành công chiếm lấy trái tim cô như Cận Nam Dã.

Ban ngày thì có thể giả vờ như không có, nhưng ban đêm thì không thể giấu chính bản thân mình.

Đùa mà thành thật cũng tốt, tình cảm chân tình cũng tốt.

Cô đã không để ý nhiều đến như vậy, mà bản thân cô lại không muốn tiếp tục lừa dối chính mình nữa.

Nếu Cận Nam Dã tỉnh vào ngày mai, cô sẽ đích thân đi hỏi hắn—

Liệu hắn có muốn quay lại hay không.

Tần Yên nghĩ như vậy, hai người nhanh chóng đã đi đến phòng.

Chiếc đèn bàn nhỏ trong phòng phát ra ánh sáng ấm áp dịu dàng, chăn ga gối đệm êm ái, ánh trăng bên ngoài chiếu rọi một góc.

Mọi thứ thật hài hòa và yên bình.

Tần Yên đỡ Cận Nam Dã xuống giường.

Cận Nam Dã vẫn còn hơi tỉnh táo.

Hắn xé cà vạt ở cổ áo, các ngón tay giật mạnh, cởi hai cúc áo trên cổ, để lộ xương quai xanh gợi cảm.

Cô muốn đưa tay ra giúp hắn nhưng vì không biết phải làm gì nên cô chỉ biết im lặng đứng nhìn.

Cận Nam Dã có một sức quyến rũ không thể nào giải thích được khi hắn cở cà vạt bằng một tay, để lộ ra xương quai xanh bên trong.

Chỉ là một hành động đơn giản nhưng lại làm rạo rực lòng người.

Tần Yên vươn tay, giúp hắn sửa sang lại cổ áo, nói: "Tôi đi lấy khăn nóng cho anh."

"Đợi một chút." Cận Nam Dã từ từ đứng dậy khỏi giường, dán sát vào người cô, "Tôi đi với em."

"..."

Họ vào phòng tắm cùng nhau.

Tần Yên vẫn nắm tay anh.

Nhưng là vì không có đủ tay để giặt khăn, cô đành phải dụ dỗ Cận Nam Dã buông mình ra.

Cận Nam Dã nhận lấy chiếc khăn, nhưng thay vì lau lên mặt, hắn đưa khăn lại cho cô, "Tôi không có sức để lau."

"..."

Tần Yên nhận lấy, "Nhắm mắt lại."

Cô lấy khăn lau nhẹ cho hắn dọc theo các đường nét trên khuôn mặt hắn.

Ngay cả hai bên tai đỏ bừng cũng bị lau.

Lau khóe môi, Tần Yên thấp giọng hỏi: "Anh có muốn uống nước không?"

"Ừ."

Tần Yên rót cho hắn một ly nước.

Cận Nam Dã uống nước rất có quy củ, tóc trên trán lòa xòa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lúc này hơi cụp xuống, lông mi dài như lông quạ che đi đôi mắt hút hồn.

Hầu kết nhẹ chuyển động, có thể thấy được hắn đang uống một cách chậm rãi, nuốt từng ngụm một.

Tần Yên nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.

Đã uống xong.

Tần Yên dẫn hắn trở về phòng.

Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, trên quần áo còn nồng hơn.

Cô hỏi: "Anh có muốn đi tắm trước không?"

Cận Nam Dã nhướng mi nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng, vẻ say sưa trong mắt vẫn chưa tiêu tan.

Nhưng hắn hỏi từng chữ một, "Em không phải đồng ý chăm sóc tôi tối nay sao?"

Trong lời nói ám chỉ rất mạnh mẽ.

Tần Yên có chút bối rối trước cái nhìn chằm chằm của hắn, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nói:" Tôi không giúp anh tắm rửa được."

"Lúc trước không phải giúp tôi tắm rửa sao?"

"..."

Hai má Tần Yên lập tức nóng lên, cô vội vàng vặn lại: "Tôi không có giúp anh tắm rửa, lúc đó anh tự giải quyết."

Cận Nam Dã ngả người ra sau, đặt lưng lên gối, nhìn cô bằng đôi mắt đen và sâu, đôi chân dài được lót bởi quần tây, khiến chân hắn trở nên thon thả và thẳng tắp, động tác cũng lười biếng.

"Nói không giữ lời". Thanh âm có chút thấp, không hiểu sao có chút ủy khuất. "Nói muốn chăm sóc cho tôi, bây giờ thì trốn tránh".

"..."

Tần Yên bất đắc dĩ đứng lên, "Vậy anh cởϊ qυầи áo ra đi, tôi sẽ giặt quần áo cho anh."

Đúng lúc lời nói vừa dứt, Cận Nam Dã bất ngờ dùng sức kéo cô lại.

Tần Yên không khỏi kinh ngạc, liền bị hắn kéo xuống giường.

Cơ thể cô bị Cận Nam Dã đè lên.

Cận Nam Dã cúi đầu.

Hơi thở nóng bỏng quấn quanh cổ cô mỗi lúc một sâu, hơi thở mơ hồ dần dần dày đặc.

Hắn ngẩng đầu từ phía trên nhìn xuống cô.

Đột nhiên hắn cúi đầu.

Ánh đèn lớn phía trên bị người đàn ông che mất, không khí xung quanh dường như đã bị hắn cướp đoạt.

Tần Yên mơ hồ cảm thấy dường như có thứ gì đó chạm vào xương quai xanh của mình.

Ẩm ướt, ấm áp.

Mang theo tràn đầy dục khí. Bạn đang đọc truyện tại || trumtruye Л. vN ||

Trước khi cô có phản ứng, Cận Nam Dã đã rời khỏi người cô, nắm lấy áo choàng tắm rồi bước vào phòng tắm.

Lúc gần đi, hắn bật ra một tiếng cười trầm.

Tần Yên nằm trên giường, trên người được một tầng chăn bông bao bọc, nhưng đầu óc cô trống rỗng.

Vừa rồi hắn đã làm gì cô?

Khi nhận được câu trả lời.

Cô chợt giật mình.

Hắn, hắn vừa liếʍ hình xăm trên xương quai xanh của cô!

Có tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Có hàng ngàn giọng nói chạy loạn xạ trong đầu của cô, khiến tâm trí cô đi theo người đàn ông trong nhà tắm kia.

Hai má Tần Yên nóng ran, vươn tay che xương quai xanh.

Chiếc giường nhuốm mùi của Cận Nam Dã, mùi rượu thơm nồng quyện với một cỗ hương thơm mát lạnh, tạo ra một mùi độc đáo riêng biệt.

Đêm nay tim đập có chút mạnh.

Tần Yên xuống giường, như đào tường mà chạy ra khỏi phòng.

Căn phòng tổng thống này lớn đến mức có thể chứa ba bốn người cũng không vấn đề gì, huống chi bây giờ chỉ có hai người cô và Cận Nam Dã.

Tần Yên chọn một gian phòng, ngồi ở trên giường bình tĩnh để cho nhịp tim chậm lại.

Cô đưa tay chạm vào xương quai xanh của mình.

Cảm giác ẩm ướt nhàn nhạt vừa rồi biến mất, như không có chuyện gì xảy ra.

Không bao lâu thì Cận Nam Dã tắm rửa sạch sẽ, mùi rượu trên người cũng đã bay đi rất nhiều.

Hắn đã thay quần áo sạch sẽ, tóc vẫn còn ướt.

Thấy hắn không được thoải mái cho lắm, Tần Yên bước vào bếp, muốn lấy cho hắn một ít canh để giải rượu.

Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn của người đàn ông từ trong phòng khách vang lên, "Tần Yên."

Tần Yên trả lời hắn, "Cái kia... anh đi nghỉ ngơi trước đi, tôi nấu canh cho anh giải rượu."

"Đừng nấu nữa."

Cận Nam Dã bước vào, ôm cô từ phía sau, chưa kịp để cô kinh ngạc thì hắn đã ôm cô vào phòng.

Người đàn ông này khi say đều mạnh mẽ như vậy.

Tần Yên bị hắn đặt xuống giường.

Cánh cửa đã được đóng.

Cận Nam Dã quay trở lại giường, vòng tay ôm lấy cô, thì thầm: "Ngủ đi."

Vừa định nằm xuống, Tần Yên đã nhanh chóng kéo hắn lại, "Cận Nam Dã! Tóc anh còn ướt!"

Làm như không nghe thấy, người đàn ông quay người sang ngang, ôm eo rồi kê đầu lên đùi của cô.

Tóc ướt đã sớm nhuộm đỏ bộ váy trên người.

Cô gọi, "Cận Nam Dã."

"Ngủ."

Vòng tay hắn mạnh mẽ ôm eo cô, sống chết không chịu buông tha, cố chấp bá đạo mà giam cầm lấy cô.

Tần Yên cùng hắn thương lượng: " Tôi muốn đi tắm?"

Cận Nam Dã không nghe mà còn ôm cô chặt hơn.

Cô biết hắn đang nghĩ gì nên chỉ có thể hứa: "Tắm xong tôi sẽ quay lại đây."

"Tôi sẽ quay lại", cô nhấn mạnh.

Vòng tay của Cận Nam Dã ôm cô nới lỏng một chút.

Tần Yên vươn tay rút khăn tắm, đơn giản giúp Cận Nam Dã lau khô tóc.

Sau khi khô, cô kéo chiếc gối lại rồi đắp chăn cho hắn.

Người đàn ông này say thật.

Tần Yên nhẹ nhàng xuống giường, hắn không có phản ứng gì.

Cô trở về sau khi tắm rửa, Cận Nam Dã đã chiếm hết giường của cô, bất quá hắn cũng có chừa một không gian nhỏ cho cô.

Chỉ cần cô nằm xuống là đủ.

Tần Yên đang tự hỏi liệu Cận Nam Dã có còn nghĩ đến việc nhường chỗ cho cô nằm khi hắn đang ngủ không.

Cô thấy có chút buồn cười, lấy chăn bông định đắp cho hắn.

Ngay khi tay cô chạm vào hắn, Cận Nam Dã mở mắt nhìn cô chằm chằm.

Tần Yên nhìn hắn, "Tôi đã trở lại."

"Ừ."

Sau đó hắn đưa tay kéo cô lên giường, một đôi tay vững chãi ôm chặt lấy cô.

Hắn cứ ôm cô vào lòng.

Cận Nam Dã đi tới, vùi cả mặt vào tóc cô, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô, mang theo chút mơ hồ.

Tần Yên không dám nhúc nhích, không nhịn được hỏi hắn: "Sao anh còn chưa ngủ?"

Tay người đàn ông vòng qua eo cô, kéo tay cô mà đan vào nhau, động tác thân mật tự nhiên, thấp giọng nói.

"Tần Yên—"

Cô trả lời, "Làm sao?"

Giọng người đàn ông như thì thầm: "Mấy năm nay em thế nào?"

Thấy hắn dường như tỉnh táo hơn một chút, Tần Yên thấp giọng hỏi: "Anh muốn biết cái gì?"

"Đều muốn biết."

Cô biết hắn muốn biết điều gì nhất: "Tôi chưa có bạn trai."

Giọng nói thật biết đều: "Tôi đang học chăm chỉ."

Một tiếng cười trầm thấp vang lên sau lưng.

Tần Yên muốn quay đầu lại nhìn hắn, nhưng lại bị hắn giữ chặt.

Cận Nam Dã: "Tại sao em chưa có bạn trai?"

Hắn áp vào làn da sau gáy cô, nhỏ giọng hỏi: "Không tìm được đúng không?"

Tần Yên hỏi ngược lại, "Còn anh? Sao anh chưa có bạn gái?"

Cận Nam Dã không trả lời.

Cả hai người họ đều nhận thức rõ về vấn đề này.

Hai người nằm im lặng một lúc.

Rèm cửa trước cửa sổ tung bay, ánh trăng từ bên ngoài tràn xuống để lại ánh sáng rõ ràng trên mặt đất, bên trong ấm áp yên tĩnh, ngoại trừ tiếng máy điều hòa hoạt động nhẹ.

Thấy phía sau không có một tiếng động, Tần Yên cố gắng gọi tên hắn: "Cận Nam Dã?"

Không có phản hồi.

Một lúc lâu sau, Tần Yên có chút buồn ngủ, liền nghe thấy Cận Nam Dã thở dài, thanh âm có chút buồn buồn.

"Tần Yên, tôi rất nhớ em."

Hai mắt Tần Yên đột nhiên đỏ lên, nhẹ nhàng kéo chăn bông.

Thật lâu đã không nói chuyện.

Người đàn ông gần như thì thầm, giọng nói khàn khàn do ảnh hưởng của rượu.

"Tôi nhớ em nhiều lắm."

Dần dần, giọng của Cận Nam Dã càng lúc càng thấp.

Cho đến khi hơi thở của hắn bình ổn trở lại.

Tần Yên nhẹ giọng, quay người lại đối diện với hắn.

"Tôi cũng vậy."