Ăn Huyệt Giáo Sư

Chương 61

Tịch Minh từ phía sau ôm cô chặt hơn, không động thêm nữa. Phía trước, Tịch Phụng cũng dừng việc ra vào, chậm rãi hôn lên môi cô: “Cô giáo đừng giận nữa được không? Vì bọn anh lo quá thôi…”

An Huyên không đáp lời, chỉ yên lặng nhắm mắt, trong bụng cố nhịn một trận hò reo mừng chiến thắng hiếm hoi. Hai anh em Tịch gia nghĩ cô còn giận, không dám manh động nữa, rất nghiêm chỉnh ôm cô, để cô nằm với tư thế thoải mái nhất tiến vào giấc ngủ.

An Huyên vô cùng hài lòng. Có… có điều…

Là đi ngủ đó…

Làm ơn rút giùm hai cái thứ vừa to vừa vừa cứng kia ra khỏi người cô có được không?

Tịch Minh túm chặt lấy eo cô, khẽ cau mày:

– Bảo bối đừng động. Dừng giữa chừng khổ lắm đấy biết không?

– Đúng vậy. Cô giáo không muốn nên bọn anh không ép. – Tịch Phụng thì thào bên tai cô – Cho bọn anh ngâm nhờ một chút cho đỡ khó chịu, đến sáng sẽ rút ra.

A a a… An Huyên muốn khóc thét mà!

Cô nhận thua (lần 3) là được chứ gì!

Thế là đêm ấy, trăng vẫn thanh, gió vẫn mát, người vật lại được đút ăn no thêm mấy lần.

...

Dạo gần đây Tịch Minh bận đến bù đầu. Ngoài việc làm ăn thông thường còn lo giải quyết nốt đám tàn dư của Khương Dịch, đồng thời thanh lọc lại bộ máy quản lý ở tập đoàn. Tịch Phụng cũng theo chân anh trai đến công ty, lo các công việc sổ sách trong lúc phòng nhân sự tuyển thêm thư kí mới. Lần này Tịch Minh rút kinh nghiệm sâu sắc, nhân viên mới tuyển vào Tịch gia tuyệt đối không thể là nữ. Trừ Phúc Khánh và Triệu Bảo Nhi là nhân viên lâu năm, phòng tổng giám giờ đây chỉ toàn nam nhân nhộn nhịp.

Tịch Phụng đang viết lịch công tác tuần, bỗng nhớ ra việc gì, liền ôm lấy quyển lịch nghiên cứu. Xong lại cau mày ngẫm nghĩ.

– Có chuyện gì? – Tịch Minh vẫn mải miết với đống bảng biểu vừa được Phúc Khánh trình lên, không buồn ngẩng đầu nhìn cậu em trai giống mình như hai giọt nước.

– Ừm… em đang xem lại mấy ngày này… có vẻ gần nhau quá. Lễ tốt nghiệp và sinh nhật của chúng ta.

Tịch Minh gật đầu:

– Bằng tốt nghiệp tuy đã lấy rồi, nhưng lễ tốt nghiệp nhất định phải dự.

Cách đây mấy tháng, do tình thế ngặt nghèo ở Tịch gia nên Tịch Minh và Tịch Phụng đã đăng ký thi tốt nghiệp sớm theo diện đặc cách. Hồ sơ xin học bổng cũng được gửi đi mấy trường. Cho nên, trong lúc bạn bè bận rộn ôn thi, bọn họ thành ra không có việc gì ở Tông Tứ nữa.

Lại cả lễ sinh nhật. Những năm trước có thể coi như một dịp để Tịch gia giao lưu với đối tác. Nhưng năm nay hai đứa cháu trai của Tịch lão gia, cũng là hai người thừa kế của Tịch gia hùng mạnh chính thức thành niên, không thể không hoành tráng.

Tịch Phụng nghĩ đến ông nội già nua của mình, cười như mếu:

– Anh trai, về việc này… chúng ta có cần chuẩn bị sẵn tâm lý giúp ông không? Không thì đến hôm đó ông sẽ xách chúng ta tới chào hàng với mấy đồng đội già khú đang nhăm nhe tìm cháu rể đấy.

Lo lắng của Tịch Phụng không phải không có lý. Bố mẹ của cả hai mất sớm, Tịch lão gia tuổi già đơn độc chỉ mong hai đứa cháu sớm trưởng thành, lập gia thất rồi sinh cho ông một đàn chắt nội nhung nhúc đầy nhà. Để nhánh nhà ông không còn vắng vẻ so với các nhánh khác trong dòng tộc, không để bọn họ nhòm ngó, gây khó dễ cho hai thằng cháu mồ côi đáng thương còn vị thành niên.

Tịch Minh dừng bút, ngẩn người ra một lúc. Nghĩ đến người nào đó thường xuyên được bọn họ “chào hàng” mỗi đêm mà lại hay từ chối, chỉ thích bị “ép mua”, khóe miệng khẽ cong lên:

– Không phải lo. Anh sẽ sắp xếp vụ này ổn thỏa.

Cứ thế, chớp mắt một cái, lễ tốt nghiệp cũng tới.

Thời tiết ngày hôm ấy cũng vô cùng thuận lợi, nắng nhẹ, gió lộng, sáng sớm tinh mơ còn đổ một trận mưa rào mát mẻ cả phố phường.

Học viện Tông Tứ được trang hoàng lộng lẫy với hai màu chủ đạo đỏ và trắng – màu truyền thống của trường. Học sinh cả ba khối cùng tập hợp để tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp hết sức trang trọng. Đến phần trao bằng tốt nghiệp cho khối 12, mỗi khi một cái tên được xướng lên là bên dưới lại bùng nổ những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Ở Tông Tứ có một truyền thống rất thú vị trong ngày tốt nghiệp. Trước khi buổi lễ kết thúc, toàn bộ những học sinh tốt nghiệp sẽ xếp thành hàng đi tới từng tầng để chào tạm biệt. Lúc này, các đàn em lớp dưới cùng giáo viên, nhân viên trong trường sẽ đứng dọc các hành lang để cổ vũ và chia tay toàn khối. Cũng trong chính lúc này, các nữ sinh sẽ tranh nhau xin cà vạt của người con trai mà mình thích để làm kỷ niệm.

Năm nay khối 12 lại hội tụ rất nhiều nam sinh đẹp trai, thành tích ưu tú, cho nên nghi thức chia tay càng thêm phần náo nhiệt. Khắp nơi đều ồn ào tiếng hét. Bên này, mấy nữ sinh lớp 10 gào toáng lên:

– Anh Phong Nhã… cho em cà vạt đi! Ném cho em nè… anh ơi!

Bên kia, Tiểu Hồng cùng đám nữ sinh lớp 9 cũng xô nhau hò hét:

– Tịch Minh… cà vạt của anh ấy đâu rồi? Ai lấy được cà vạt của Tịch Minh? Ai? Đứa nào? Là kẻ nào?

– Ở đây… a… tránh ra, tui giành trước mà! Tịch Phụng, anh đứng lại, đừng có chạy!

Ngay cả các nữ sinh lớp 12 cũng tranh thủ mối quan hệ “bạn cùng lớp” mà tìm cách lấy cho bằng được cà vạt của các bạn nam.

Giữa đám đông trẻ trung náo nhiệt hỗn loạn, An Huyên lẳng lặng đi lên lớp, nhìn ngắm căn phòng cô đã gắn bó suốt một năm qua.

Chuyển đến Tông Tứ không biết là đúng hay sai nhưng chắc chắn đây là bước ngoặt của đời cô. Năm học đầu tiên đầy biến động nhưng cũng vô vàn kỷ niệm.

An Huyên đi về phía bục giảng, hướng ánh mắt xuống phía dưới, nơi hai chiếc bàn được kê cạnh nhau. Cô chợt nhớ lại lần đầu cùng anh em Tịch gia thân mật, Tịch Minh đã nói bọn họ muốn cô ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cô đi dưới sân trường. Lúc ấy An Huyên mới chuyển công tác tới đây, còn chưa được phân công dạy lớp Quốc tế của bọn họ.