Phái Lãng Mạn

Chương 1: Váy cưới (H)

Đêm vốn nên là màu đen, trong căn phòng trên tầng 12 của khách sạn, người đàn ông cắm khóa thẻ từ vào khe đọc, ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng.

Đôi giày da bước vào phòng, tấm thảm mềm mại làm giảm âm thanh giày đập xuống sàn, theo sau là một đôi giày cao gót màu đỏ bước vào, đôi chân thon thả bước đi lộn xộn, nam nhân ngăn đón người say, đôi mắt anh ta hơi nheo lại, sắc bén như con sói, kiểm tra bốn phía.

Ánh đèn ấm áp, giường lớn êm ái, cửa sổ sát đất, thành phố bên ngoài như là vô tận. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, vô tình lộ ra một tia nguy hiểm.

“Cạch” cửa phòng khách sạn đã được khóa an toàn, người phụ nữ bị anh ta dễ dàng bế lên đặt lên giường.

“Hô--” tựa như cảm nhận được sự mềm mại dưới thân, người phụ nữ thả lỏng, bộ âu phục khoác trên vai tùy ý ném xuống dưới giường, cuộn mình sang một bên, giống như một con mèo đang buồn ngủ, liếʍ đôi môi khô mộng chìm vào giấc mộng. Hoàn toàn không nhận thức được những nguy hiểm xung quanh mình.

Người đàn ông xoay người kéo chặt rèm cửa, đem căn phòng trở thành không gian riêng tư. Hắn nhìn thấy âu phục của mình bị ném xuống đất, cũng không khó chịu. Khớp xương ở tay đang nghiêm túc tháo chiếc cà vạt, hầu kết cuộn lên lăn xuống, một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể.

Ngọn lửa đã cháy trong lòng hắn, du͙© vọиɠ bên dưới anh càng nhiều hơn.

Những chiếc cúc áo sơ mi được cởi ra một cách dễ dàng, để lộ ra cơ ngực được luyện tập tốt, gầy nhưng rắn chắc, một khu rừng đen nhỏ ẩn hiện bên dưới chiếc bụng. Hắn dừng động tác, ngồi ở sô pha bên giường, châm một điếu thuốc, nhìn người phụ nữ trên giường.

Trước đây hắn có rất nhiều con mồi, bọn họ đều ngoan ngoãn nằm ở trên giường cười mê hoặc hoặc dụ dỗ, chờ hắn tới ăn sạch sẽ, lúc này bọn họ có thể ở trong một giai đoạn thời gian không tồi, nhưng là hắn có một nguyên tắc, không bao giờ quan hệ với một phụ nữ say rượu.

Đúng vậy, chỉ cần một người đàn ông đẹp trai ngoắc ngoắc tay, một đám mỹ nữ sẽ lao tới để lãng phí thời gian với anh ta, thì hà tất gì lại đi rước người phụ nữ say xỉn không còn biết gì.

Nhưng đêm nay dường như là một ngoại lệ, người đàn ông gạt lớp tàn thuốc xuống, hút một hơi thật sâu, miệng phun ra một vòng khói.

Người phụ nữ trước mặt không chỉ say rượu mà còn mặc váy cưới chói mắt.

Thiết kế đuôi cá ôm sát khoe thân hình nuột nà của cô, gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài, khi cười, đôi mắt cong như con tàu lượn. Lúc này, bởi vì say rượu, hai má đỏ bừng, kiều diễm ướŧ áŧ chờ đợi nở rộ.

Cô cử động, vừa vuốt thẳng mái tóc rối bù, vừa cau mày hét lên: “Đàn ông trên đời đều là cặn bã.”

Cô nói một hơi.

Người đàn ông khẽ cười có ý vị thâm sâu, ai nói là không.

Điếu thuốc trong tay cuối cùng cũng cháy hết, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Vừa định đứng dậy, điện thoại trên bàn vang lên.

Anh liếc nhìn thông báo người gọi trên màn hình, không quản nó, xoay người đi vào phòng tắm.

Không biết hắn tắm rửa bao lâu, cho đến khi mùi rượu trên người tan gần hết ra mới mở cửa đi ra ngoài.

Lần này, trên người đàn ông không một manh áo che thân. Hắn xoa mái tóc ướt sũng đi về phía người trên giường, chiếc giường như là vỏ sò còn cô chính là trân châu, người đàn ông biết rõ người phụ nữ trên giường đêm nay chắc chắn là vật nằm trong tay anh.

Hơi thở phun lên chiếc cổ trắng ngần của nữ nhân, người đàn ông cúi đầu thì thầm tên cô ta.

“Tần Nguyệt ... Tần Nguyệt ...”

Người phụ nữ bị anh đánh thức, mơ hồ chuyển động thân thể để tránh nhiệt độ thiêu đốt của cơ thể anh.

Người đàn ông không thích phản ứng này, lòng bàn tay vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, tìm được chiếc khóa kéo đằng sau chiếc váy cưới, giống như xé toang khoảng trống trong đêm vậy, nhẹ nhàng, anh kéo khóa đến điểm thấp nhất. Bàn tay cũng đi theo thăm dò vào trong thân thể.

Thân thể nữ nhân cùng nam nhân bất đồng, cô là dòng suối tháng ba êm đềm chảy nhịp nhàng. Người đàn ông hoàn toàn cởi bỏ chiếc váy cưới của cô, xoay người áp đến trên người cô.

“Em biết tôi là ai không?”

Lúc này bọn họ tương đối trần trụi, cô cũng không có mở mắt, do uống quá nhiều rượu, cau mày lắc đầu.

“Đêm nay chúng ta cùng chơi trò chơi để cả hai được vui vẻ đi” người đàn ông nói với giọng trầm, hắn ghé vào tai cô nói xong thì dùng răng gặm nhấm vành tai của cô. “Em cẩn thận suy nghĩ kỹ lại.”

“Ngô ...” Cô bị hành động của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vươn tay muốn đẩy.

Người đàn ông dễ dàng cầm tay cô đè lêи đỉиɦ đầu, tay còn lại che bên ngoài qυầи ɭóŧ của cô, ngón trỏ cách lớp vải màu lam nhạt, xoay tròn chỗ mẫn cảm.

Lần này, cô cảm nhận được phản ứng rõ ràng hơn, hai mắt mở ra một khe hở, cô nhìn thấy một bóng người mờ ảo.

“Cố Ngạn?”

“Không đúng.”

Người đàn ông véo eo cô như một hình phạt.

“Đoán lại.”

Còn có thể là ai được, ngoài người chồng mới cưới hôm nay, còn có ai có thể ở trên giường với cô.

Người phụ nữ choáng váng, đầu óc không thể nhanh nhạy như cũ, nhắm mắt lại chỉ cảm thấy chỗ mẫn cảm trên người bị trêu chọc hết lần này đến lần khác.

Người đàn ông không hề vội vàng cởi nội y của cô ra, lòng bàn tay dày rộng đem hai bầu vυ' từ bên trong khảy ra, một đôi bầu ngực hình bán cầu giống như quả đào thắt trên cành cây mùa hè, treo trên lớp vải, tạo thành hai đỉnh núi cao ngất. Người đàn ông vùi đầu, ngậm lấy núʍ ѵú bên trái bằng môi, đầu lưỡi để ở răng trêu đùa nhẹ, bên kia cũng không được nhàn rỗi, dùng bàn tay to bóp chặt đầṳ ѵú qua lại xoa bóp.

“Tôi ... tôi không muốn ...” Người phụ nữ dường như rất không thích cảm giác này, du͙© vọиɠ của cô bị người đàn ông kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cả người đỏ bừng lên, giống như tôm luộc, thật ngon.

Trong lúc giằng co, cô đã rơm rớm nước mắt, mũi đỏ ứng làm người khác xót xa.

Người đàn ông nhìn cô, dừng lại động tác, anh cho rằng chính mình đã làm cô khóc, đáy lòng nhăn lại. Nhưng nhìn người dưới thân là người cho anh vô số lần cảm thấy hạnh phúc trong mộng, anh liền đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

“Ngoan,” anh hôn lên má cô, “Anh sẽ làm cho em thoải mái.”

Người đàn ông cởi cúc áσ ɭóŧ, hai tay tự do lang thang trên cơ thể cô, đi xuống là bụng nhỏ phẳng lì, đến chiếc eo nhỏ uyển chuyển, xuống chút nữa là chỗ bí ẩn giữa hai chân.

Người đàn ông đề lên đôi vai đang vùng vẫy của cô, hướng đến giữa chiếc qυầи ɭóŧ màu thủy lam (xanh nước biển) đẩy ra, duỗi tay vào đi vào đυ.ng đến một vũng nước.

Cô ướt đến lợi hại.

Nó giống như phát đi một tín hiệu, dụ dỗ anh thăm dò và cảm thụ.

“Hmm ... đau quá” người phụ nữ kẹp hai chân và liều mạng bảo vệ lối đi bí mật dưới mình.

“Thả lỏng” nam nhân cũng không vội, vừa rồi hắn mới tiến vào nửa đốt ngón tay. Tại sao lại chật hẹp như vậy?

Anh cởϊ qυầи lót của cô ra, chỉ còn một ít quấn quanh mắt cá chân cô, dùng sức tách hai chân cô ra, để khu vườn bí ẩn giữa hai chân hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.

——Hoa huyệt hồng phấn đầy đặn, giống như đôi môi đầy cám dỗ của thiếu nữ, khẽ mở rồi khép lại.

Côn ŧᏂịŧ của người đàn ông sưng lên cứng ngắc, dùng tay chống đỡ hạ bộ của mình, ở bên ngoài hoa huyệt mà cọ, côn ŧᏂịŧ dính dịch ái (chất lỏng tình yêu), dưới ánh đèn rút ra một sợi chỉ bạc.

Vẫn chưa đủ, dịch ái bên trong hoa huyệt vẫn chưa đủ. Anh chỉ nghiêng người lấy chất bôi trơn của khách sạn bôi lên cánh hoa của người phụ nữ. Chính mình chống khủy tay vào đầu giường, mặc khác nâng eo người phụ nữ và cắm vào bên trong.

“Ưm ...” Người phụ nữ dưới thân rêи ɾỉ, thân thể căng ra không còn mềm mại như trước.

Không thể đi vào, côn ŧᏂịŧ vừa cắm đến miệng hoa huyệt đã bị chặn lại, đi theo lối của hoa huyệt chạm vào tấm trải giường.

Đối với việc làʍ t̠ìиɦ trước đây, anh chưa từng thất bại. Người đàn ông bức xúc, nên trách mình quá bất cẩn hay cô ấy quá kín kẽ?

Trên đầu chảy ra một tầng mồ hôi, anh cũng không để ý lắm. Sau đó bôi dầu bôi trơn lên côn ŧᏂịŧ, rồi nhấc chân phải của người phụ nữ lên gác lên vai rắn chắc, nhắm thẳng vào hoa huyệt của cô thao thật mạnh.

“Ngô, đau quá.” Nước mắt cô chảy dài. Người đàn ông cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang từ từ chảy từ cơ thể người phụ nữ ra ngoài. Khi anh nhìn xuống, một bông hồng rực rỡ nở rộ trên tấm vải trắng.

Cơn say bởi vì đau mà tan biến một nữa, trong tầm mắt mờ mịt là người đàn ông vóc dáng cao to, lưng trần.

Hắn phúc hắc không ngừng vận động, thân thể nhất thời vì đau mà chết lặng, nữ nhân chỉ cảm thấy hắn không ngừng thổi khí bên tai, nói với nàng.

“Tôi là Ứng Lộc.”