Vài ngày sau, người dân trong thôn đã dần dần thu hoạch lúa xong, các thôn dân cũng bắt đầu tiến vào thời gian nông nhàn.
Lúc này, Tống Quyên hoa lại một lần nữa xuất hiện, chẳng qua lần này phía sau bà còn mang theo bốn người. Một đôi vợ chồng già và một đôi vợ chồng trẻ tuổi hơn. Người đàn ông trong đôi vợ chồng trẻ đang đi khập khiễng.
Tống Quyên hoa còn chưa có giới thiệu, Thập Nhất đã biết người nào theo tới.
Tống Quyên hoa lần này thực khách khí, nghiêm túc giới thiệu với Thập Nhất: “Thập Nhất cô nương, hai vị này là cha mẹ ta, hai vị này là đệ đệ cùng đệ tức phụ ta. Chúng ta lần này tới là thỉnh ngươi ra tay trị chân cho đệ đệ ta, phiền toái ngươi.”
Cha mẹ Tống Quyên Hoa đi theo tiến lên hướng Thập Nhất vấn an, tiện đà nói: “Thập Nhất đại phu, Quyên Hoa nhà ta trở về nói y thuật ngươi rất tốt, chân của thông gia đã tê liệt mười mấy năm cũng được ngươi trị hết. Hiện tại đã có thể gập chân, chúng ta vừa nghe cao hứng vô cùng, hôm nay liền nghĩ đến thăm thông gia. Đúng rồi, thông gia đâu? Chúng ta đi vào còn chưa có chào qua thông gia một tiếng, quá thất lễ.”
Dương Thạch Phong ở một bên nghe được lời này liền mím môi, trong lòng không quá thoải mái. Người nhà mẹ đẻ nhị thẩm ghét bỏ nhị thúc nghèo, không giúp được bọn họ cái gì, liền không lui tới nhà bọn họ. Ngày lễ ngày tết, chỉ có nhị thúc mang theo đồ vật qua thăm, càng đừng nói tới bọn họ đi thăm gia gia hắn. Gia gia hắn ốm đau nằm trên giường đã mười mấy năm, cha mẹ nhị thẩm căn bản liếc mắt một cái cũng không. Hôm nay lại nói cái gì muốn thăm gia gia, căn bản chính là không tin y thuật của Thập Nhất, muốn chính mắt nghiệm chứng một chút mà thôi. Sau đó mới quyết định nhờ Thập Nhất trị chân.
Bọn họ căn bản không tin Thập Nhất. Sự thật này khiến Dương Thạch Phong không thoải mái.
Dương Thạch Phong không muốn cho bọn họ gặp gia gia, đang định lấy lý do gia gia đang ngủ để cự tuyệt. Nhưng Tống Quyên Hoa lại đi trước hắn một bước mang theo cha mẹ nàng còn có em dâu nhà mẹ đẻ đi vào đông sương phòng, trong miệng nói: “Cha chồng ta ở đông sương phòng, cha mẹ các ngươi cùng ta tới, cha chồng thấy các ngươi nhất định rất cao hứng.”
Nhìn bọn họ một đám người vào phòng gia gia, sắc mặt Dương Thạch Phong trầm xuống, bất mãn nhìn về phía nhị thúc, Dương nhị thúc cũng đối với bà nương nhà mình không mời mà tự đi vào rất là xấu hổ, thấy cháu trai không cao hứng, vội vàng bồi tội, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Thạch Phong, Nhị thẩm cháu chính là người như vậy. Ngươi thứ lỗi, trở về ta sẽ nói nàng.”
Dương Thạch Phong không cho rằng nhị thúc nói thật, không cho hắn mặt mũi nói thẳng chân tướng, “Nhị thúc, cha mẹ nhị thẩm không phải muốn tới thăm gia gia, mà là muốn nhìn một chút y thuật của Thập Nhất rốt cuộc có thật sự tốt như vậy hay không?”
Dương nhị thúc khụ khụ, biểu tình có hơi chút mất tự nhiên.
Khi hai người đang nói chuyện, người Tống gia liền từ đông sương phòng đi ra, nhưng lần này ra tới, người Tống gia liền thay đổi thái độ, đối với Thập Nhất thân thiện lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng hy vọng.
Tống mẫu kích động tiến lên một phen gắt gao nắm lấy tay Thập Nhất, “Thập Nhất đại phu, y thuật của ngươi thật là tuyệt. Chân của thông gia thật sự tốt, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy, đều đã có thể gập được, thật tốt quá! Thập Nhất đại phu, chúng ta hôm nay tới cửa tới cũng muốn thỉnh ngươi nhìn chân cho nhi tử ta, chân hắn cũng đã bị què đã nhiều năm, ngươi hãy mau khám cho hắn đi.”
Thập Nhất bị nắm lấy tay, nhíu nhíu mày, tay run lên.
Tống mẫu nắm chặt muốn chết, tay không dễ dàng mà rút ra, “Cách ta xa một chút.”
Sắc mặt Tống mẫu cứng đờ, xấu hổ, nhưng rất nhanh lại cười, lui ra phía sau vài bước, nói: “Đều tại ta, đều tại ta, quá kích động, Thập Nhất đại phu ngươi đừng trách ta nhé.”
“Ngươi đúng là một lão bà tử không hiểu chuyện, đứng sang một bên đi.” Tống phụ cau mày trách cứ Tống mẫu một câu, đối với Thập Nhất bồi tội nói: “Thập Nhất đại phu đừng trách móc, lão bà tử không hiểu chuyện. Chúng ta hôm nay là tới thỉnh Thập Nhất đại phu trị chân cho nhi tử ta, nhờ Thập Nhất đại phu giúp đỡ.”
Thập Nhất sắc mặt nhàn nhạt, giương mắt nhìn người Tống gia, “Trị chân có thể, nhưng điều kiện của ta các ngươi đã biết đúng không?”
Người Tống gia nghe vậy trên mặt đều hiện lên biểu tình thịt đau, Tống phụ lại hỏi dò: “Thập Nhất đại phu, bạc trị chân có thể giảm một chút hay không? Người nông gia chúng ta kiếm bạc không dễ dàng gì, sinh hoạt quá khó khăn.”
Thập Nhất lại chỉ tay vào cổng lớn, “Ta nói rồi, một phân đều không thể thiếu, nếu là không có tiền, liền không bàn bạc việc trị chân nữa, các ngươi hiện tại có thể đi luôn.”
Đệ đệ Tống Quyên hoa, Tống Bảo Trụ nghe vậy nóng nảy, sợ Thập Nhất thật không trị cho hắn, vội vàng lôi kéo tay áo cha hắn, đè nặng thanh âm kêu lên: “Cha, rốt cuộc là bạc quan trọng hay là chân ta quan trọng? Năm lượng bạc thì năm lượng bạc đi!”
Tống mẫu thấy nhi tử nóng nảy, cũng đi theo kéo kéo quần áo Tống phụ, thúc giục hắn không cần suy nghĩ nữa, năm lượng liền năm lượng đi, nếu có thể trị khỏi cũng coi như đáng giá.
Thấy thật sự không có biện pháp, Tống phụ khẽ cắn môi, lòng đau như cắt, gật đầu nói: “Thập Nhất đại phu, năm lượng liền năm lượng, xin hãy giúp chúng ta trị đi.”