Sau Khi Từ Chức, Tiểu Hoàng Đế Không Làm Người

Chương 7: Mông ngựa

Dường như giờ mới phản ứng lại, mặt Vệ Tuân nhanh chóng đỏ lên, dù thành thục thế nào, thì hiện giờ bất quá y cũng chỉ là thiếu niên choai choai 17 tuổi, một chút □□ cũng chưa trải qua, càng không nói đến việc ứng phó với loại trường hợp này.

Cũng may Giang Toại bình tĩnh hơn nhiều, hắn lấy quần áo trong tay Vệ Tuân, "Bệ hạ trước tiên ra ngoài chờ ta một lát, thần sửa sang lại y quan rồi ra ngoài."

Vệ Tuân vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, ừ một tiếng, mới xoay người đi ra ngoài.

Có người, bước đi nhìn thì vững vàng, kỳ thật đã loạng choạng.

Giang Toại thấy mà buồn cười, cảm giác thẹn thùng trong lòng tức khắc giảm đi hơn nửa, có người còn mất tự nhiên hơn hắn kìa, vậy hắn bực mình cái gì?

Chờ Giang Toại ra ngoài, đã là sau thời gian một chén trà, nhà tắm vật tư hữu hạn, hắn chỉ kịp thay quần áo sạch sẽ, chải kiểu tóc có thể đi gặp người, đến nỗi mang quan, đeo ngọc bội, vẫn là thôi đi.

Giang Toại cảm thấy sửa soạn khá tốt, mà cho dù nơi nào không hợp quy củ, thì về cơ bản vẫn là không tồi. Nhưng hắn không biết, hắn bị khí nóng hun lâu như vậy, hiện giờ gương mặt đỏ bừng, trong mắt lóng lánh đầy nước, phảng phất vừa mới bị ai khi dễ, hoặc là, như muốn bị ai khi dễ.

Vệ Tuân không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sâu nặng lại phức tạp.

Giang Toại cái đồ vô lương tâm này, hoàn toàn không chú ý tới khác thường của Vệ Tuân, hắn để lại ghế chủ vị cho Vệ Tuân, còn mình ngồi xuống một chiếc ghế dựa, "Sao giờ này bệ hạ lại ở đây?"

Đề tài bị dời đi, cuối cùng trong đầu óc Vệ Tuân không hề đầy những ý niệm không thể nói nữa, y nhìn về phía Giang Toại, người kia tùy ý ngồi, mỉm cười, nhìn qua tâm tình thực không tồi.

Không có cảm giác xa cách với y, cũng không có cố tình cường điệu những cái như quân thần khác biệt khiến người ta chán ghét.

Xem ra nghỉ ngơi mấy ngày thật sự hữu dụng, A Toại của y trở lại rồi.

Ngữ khí Vệ Tuân tức khắc thân mật hơn không ít, cẩn thận nghe, còn có thể nghe được sự uỷ khuất đến véo ra nước, "Ngươi không ở đó, tấu chương sắp chôn ta luôn rồi."

Giang Toại dựng người, hắn duỗi eo, nhíu mày nhắc nhở nói: "Bệ hạ, ngươi lại quên..."

"Đây không phải hoàng cung, cũng không có những người khác." Vệ Tuân đánh gãy lời Giang Toại, thanh âm trở nên cường ngạnh, tựa hồ thật sự có chút tức giận, "Vì sao ta còn không thể tự tại một chút?"

Giang Toại nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, Giang Toại tự nhiên biết cảm giác hít thở không thông khi thời thời khắc khắc đều phải chú ý lễ nghĩa, hắn cũng sẽ tìm thời gian trốn đi, thả bay mình, hưởng thụ vui sướиɠ, nhưng Vệ Tuân không giống vậy, y là hoàng đế.

Há miệng ra, vừa muốn nói gì đó, Giang Toại đột nhiên phản ứng, ngậm miệng lại.

Hoàng đế thì sao, hoàng đế cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi, hắn nếu cũng gắt gao bức ép Vệ Tuân, không phải cũng giống những lão cũ kỹ trong triều sao.

Đại khái bởi tâm thái đã xảy ra một chút biến hóa, lại vì nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi Vệ Tuân quá hai ngày hai đêm, mặc kệ thế nào, Giang Toại nhíu mày trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nhả ra, "Không có lần sau."

Vệ Tuân tức khắc cười rộ lên, như đứa trẻ to xác, không giống nụ cười xán lạn trong quá khứ, hiện giờ y cười thực nội liễm, chỉ là hơi cong môi, sau đó dùng âm thanh trầm thấp thành thục nói với Giang Toại "Cảm ơn A Toại."

"Tuân nhi nhớ kỹ."

Nghe được hai chữ "Tuân nhi" kia, Giang Toại nheo mắt, hắn hơi cúi đầu, che lấp cảm xúc nhất thời không khống chế được biểu lộ ra.

Qua một lúc, hắn mới một lần nữa ngẩng đầu, đem đề tài vòng trở về, "Bệ hạ là tới kêu ta trở về thượng triều sao?"

Vệ Tuân sửa đúng lời hắn, "Thỉnh, là thỉnh ngươi trở về thượng triều. Mấy ngày nay tả tướng hữu tướng liên tiếp thượng tấu, trên triều đối chọi gay gắt, ồn ào làm ta đau cả đầu."

Y đau đầu, Giang Toại thì không đau à? Tả tướng hữu tướng là chức quan tối cao trong, cũng là hai người có tư lịch lâu nhất, Giang Toại đối với bọn họ còn phải lễ nhượng ba phần, cố tình hai người này căn bản không có cái gọi là phong độ của nguyên lão, mỗi ngày giống nhau đều một bộ đâm chọt, đối chọi lẫn nhau, mấy năm nay xem như thu liễm không ít, mấy năm trước còn xuất hiện việc tả tướng trộm vào phòng quả phụ hữu tướng, hữu tướng phái người đứng ở cửa, khi tả tướng ra ngoài thì dội đậu hủ thối.

Nói hai người này là tể tướng đương triều, ai mà tin? Lưu manh ngoài phố cũng không làm ra việc thiếu đạo đức như vậy.

Ngày thường Giang Toại ở đó, bọn họ sẽ khắc chế tính tình của mình, có đôi khi còn sẽ liên hợp lại cùng nhau đối phó Giang Toại, hiện tại Giang Toại cáo ốm, hai cái lão đối thủ liền lại ầm ĩ đấu nhau.

Giang Toại thở dài, đồng tình nhìn Vệ Tuân, "Bệ hạ vất vả rồi."

"Vậy..." Trên mặt Vệ Tuân mang theo vài phần chờ mong.

Giang Toại đạm đạm cười, "Ngày mai ta sẽ trở về thượng triều."

Vệ Tuân rất vui vẻ, y muốn Giang Toại hồi cung với mình, như vậy buổi sáng sẽ tiện hơn, nhưng Giang Toại nhớ mình đã đáp ứng với Giang Truy, ngày mai cùng nhau ăn sáng, hắn liền không đáp ứng. Vệ Tuân cũng không thất vọng, y lại đưa ra ý tưởng, bản thân cũng muốn lưu lại, lúc này Giang Toại không hề nghĩ ngợi, lễ phép mời hắn về.

Nói giỡn, vua một nước ở lại nhà hắn, sáng mai nhìn thấy Vệ Tuân đi ra từ cửa nhà hắn, Ngự Sử đài còn không giận đến muốn sống xé hắn. Thân là thần tử thế nhưng làm hoàng đế hu tôn hàng quý* vấn an mình, thậm chí còn không có chuẩn bị, để cho hoàng đế ở lại, tâng bốc thành đại nghịch bất đạo, Giang Toại mới sẽ không treo nó lên đầu mình đâu.

*hu tôn hàng quý: hạ mình làm gì

Bất quá, cuối cùng Giang Toại vẫn tự mình tiễn Vệ Tuân ra cửa, Vũ Lâm quân vẫn luôn chờ bên ngoài, đưa Vệ Tuân lên xe ngựa, lại nhìn xe ngựa biến mất ở đầu hẻm, Giang Toại lúc này mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoa xoa gương mặt cứng đờ, xoay người trở về vương phủ.

Nghỉ ngơi hai ngày, hắn cũng không phải chỉ cắn hạt dưa chơi với bồ câu, hắn đã cẩn thận suy nghĩ vấn đề Hà Vân Châu hỏi, hơn nữa còn nghĩ ra bước đầu của kế hoạch.

Mặc kệ Vệ Tuân hiện giờ có sinh lòng nghi ngờ với hắn không, hắn đều sẽ rời đi, ngày tháng kế tiếp, hắn muốn đem tất cả những gì mình biết hoặc có được, đưa hết cho Vệ Tuân, nhân mạch cũng được, thân tín cũng thế, không cần Vệ Tuân xúi giục, hắn trực tiếp đưa qua, sau đó ở Vệ Tuân cánh chim tiệm phong đêm trước, chủ động đưa ra đưa ra mong muốn rời đi.

Lúc này hắn một người đều sẽ không mang theo, lẻ loi một mình rời đi, người nhà lưu tại kinh thành, thân tín thu về hắn dùng, hắn thành người cô đơn. Đến lúc đó, cho dù trên người hắn còn có tước vị, cũng không sao, hữu danh vô thực, cho dù hắn mang tước vị cũng chẳng quan trọng, chỉ cần hắn không quyền không thế, Vệ Tuân chắc hẳn sẽ yên tâm về hắn.

Nếu hắn làm tốt, đả động được Vệ Tuân, làm không tốt hắn còn có thể được cân nhắc nặng nhẹ mà ban thưởng, thực hiện mộng đẹp du sơn ngoạn thủy.

Kế hoạch này nhìn thì đơn giản, nhưng làm thì khó khăn, hơn nữa khắp nơi đều là biến số, vạn nhất có chỗ nào làm không đúng, chờ hắn chính là kết cục trong sách, nhưng hắn không thể không làm vậy.

Không chỉ vì chính hắn, cũng vì Giang Truy, vì Hà Vân Châu, vì ám vệ vẫn luôn chiếu cố hắn.

Hắn không muốn nghĩ đến hình ảnh những người này chết vì mình, một chút cũng không muốn nghĩ tới.

Giang Toại rũ khóe miệng, lúc này hắn trong một mảnh đêm khuya tối đen, yên lặng không tiếng động, cả người lạnh lẽo, làm người khác không khỏi cảm thấy vài phần đáng sợ.

Mà bên kia, trên xe ngựa hồi cung, Vệ Tuân vén mành, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía quán an khuya còn đang thu xếp ở ven đường, tuy rằng vẻ mặt của y không khác bình thường, nhưng Tần Vọng Sơn vẫn nhạy bén nhận ra, tâm tình bệ hạ rất tốt.

Lúc này mà không vuốt mông ngựa, thì còn khi nào nữa?!

"Xem ra Nhϊếp Chính vương hết bệnh rồi, thật đúng là trời cao phù hộ, có thể thấy được bệ hạ là chân long thiên tử, mong muốn thành sự thật."

Tuyển thủ thả rắm cầu vồng bậc nhất Tần Vọng Sơn, dăm ba câu liền quy kết Giang Toại lên người Vệ Tuân, mà Vệ Tuân rõ ràng rất hưởng thụ lời tán dương này, khóe môi y khẽ nhếch lên, nghe thế nào cũng thấy vài phần đắc ý, "Không quan hệ với trời cao, thái phó chẳng qua đau lòng trẫm thôi."