Vân Thiều thoáng cắn quả nho, nàng cảm thấy còn ngọt hơn Tử Kim năm ấy nữa.
Vi Oanh nhìn thấy vẻ ngầm đồng ý của Hoàng đế, liền đường hoàng ngồi xuống bên cạnh, ngả lên người Hoàng đế, đặc sệt dáng vẻ của yêu phi.
Bên dưới nghị luận nhốn nháo.
Cung Bối Nô nắm chặt khăn tay, giận dữ nói: "Ả, dựa vào đâu mà ả có thể ngồi ở chỗ đó?"
Có phi tần tiếp lời: " nhiên bệ hạ sủng ái nàng ta, chẳng phải năm ngoái còn sủng Tiêu Qúy nhân nhất sao? Năm nay nàng ta cướp luôn sự sủng ái của tỷ muội mình?"
Cung Bối Nô: Hừ.
Trông thấy Tiêu Thiên Tuyết cô đơn lẻ loi ở đằng kia, chỉ có thể dựa vào việc cúi đầu ăn bánh uống rượu để an ủi bản thân, nàng ta lập tức cảm thấy tốt lên không ít.
Chỉ cần Tiêu Thiên Tuyết không vui vẻ thì nàng ta sẽ rất vui!
Thái hậu cười lạnh, nói: "Không quy không củ!"
Vi Oanh với Vân Thiều liếc nhìn nhau: "Bệ hạ, người nghe thấy gì không?"
Vân Thiều lắc đầu: "Không, Oanh Oanh nghe thấy gì?"
Vi Oanh cũng bày ra vẻ ngây thơ nói: "Hôm nay tiếng gió to thật ha."
Thái hậu nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn bọn họ, một Tiệp dư ngồi cạnh Hoàng đế, thật chẳng ra thể thống gì! Nhưng hai kẻ bọn chúng lại giả vờ như không nghe thấy lời bà ta nói, nên bà ta không thể lớn giọng được.
Tâm trạng Vân Thiều khá tốt, nàng phất tay: "Tấu nhạc ca múa đi."
Vi Oanh dựa vào vai Hoàng đế nhìn xuống đám người ở bên dưới, nàng phát hiện ra ngồi ở vị trí này có thể nhìn thấy rõ hành động ở phía bên dưới, chẳng hạn như nàng có thể trông thấy Cung Bối Nô đang dẩu môi bala balo với Lệ tần, Tiêu Thiên Tuyết đang vùi đầu ăn uống, khóe miệng cong lên một nụ cười thỏa mãn, còn Hiền phi với Đổng Nga hai người này đang ôm chặt tim cùng lúc với nhau, lộ ra biểu cảm vỡ mộng.
Ngồi ở nơi cao như thế này, mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể trông thấy, nàng cũng không hề có suy nghĩ nơi cao thường cô độc gì gì đó, chỉ là nàng chợt nhận ra rằng thảo nào ngày trước nàng ở trên lớp có làm gì thì cũng đều có thể bị giáo viên bắt được, hóa ra nhìn thấy rõ đến như thế!
Ban đầu là nàng bóc nho cho Hoàng đế, rồi bóc tiếp bóc tiếp thì lại biến thành Hoàng đế bóc nho cho nàng.
Vi Oanh há miệng đón đồ Hoàng đế đút cho, mặc kệ ánh mắt kinh hoàng thèm muốn của các cung phi, nàng đường hoàng đón nhận phần hậu ái này.
Nàng để ý thấy Hoàng đế đã không ghen nữa, nàng mới dùng khóe mắt lẳng lặng quan sát Lư Lăng Vương.
Vị vương gia trẻ tuổi này trông khá được, anh tuấn ngay thẳng, chả trách lại khiến Hoàng đế ghen tuông.
"Oanh Oanh?" Vân Thiều nhanh nhạy hệt như động vật, nàng ấy nhanh chóng phát giác ra nàng đang nhìn Lư Lăng Vương, bỗng dưng thấy rầu rĩ: "Nàng đang nhìn gì thế?"
Vi Oanh bĩu mỗi, nghiêng đầu nói khẽ vào bên tai Hoàng đế: "Người xem hắn ta giống con chó ghê á."
Hoàng đế: Ngọt!
"Oanh Oanh nói đúng!"
Lư Lăng Vương đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp phải ánh mắt dò xét của Hoàng đế với sủng phi, sợ tới mức thiếu chút nữa là quẳng chén rượu trong tay ra ngoài.
Nhưng hai người ngồi ở thượng vị lại cười với hắn ta, đồng thời còn giương khóe miệng, ánh nhìn hiền hậu như đang nhìn con chó to ở hậu viện nhà mình.
Trong cái đầu nhỏ bé của Lư Lăng Vương toàn dấu hỏi chấm.
Lúc này ca vũ đã ngừng nghỉ, Thái hậu ho khan hai tiếng cười nhìn về phía Lư Lăng Vương: "Giác Nhi, đến đây ta xem nào."
Lư Lăng Vương nhìn Hoàng đế rồi im lặng đi đến trước mặt Thái hậu, Thái hậu nắm lấy tay hắn ta cười bảo: "Đã nhiều năm không gặp như thế, Giác Nhi lại lớn thêm rồi."
Năm ấy Thái hậu vẫn mãi không thể có thai, đồng thời còn hại chết con trai của khác phi tử khác trong cung, mà Tiên đế lại sủng ái bà ta nên đã đón một đứa bé trong chi thứ vào cho bà ta nuôi, ngày sau đứa bé đăng cơ thành vua thì cũng coi như là Cung Như Ý để lại một con đường lui.
Cung Như Ý nuôi dưỡng Lư Lăng Vương mười mấy năm, coi hắn ta như con ruột, nên cũng luôn cảm thấy chỉ có Lư Lăng Vương mới nên ngồi trên long tọa.
Sau ấy tiểu Hoàng đế đột nhiên xông ra cướp đi ngôi vị đế vương, nên Thái hậu vẫn luôn ôm lòng oán hận.
Thái hậu lườm Hoàng đế, khóe miệng cong thành nụ cười, quay đầu nói với Lư Lăng Vương: "Giác Nhi, ta nhớ kiếm thuật của con khá được, khi trước ở trong cung thường xuyên múa kiếm cho ai gia xem, đến đất phong có hoang phí kiếm thuật không đấy?"
Lư Lăng Vương cười đáp: "Hài Nhi ngày nào cũng đều luyện kiếm, chưa từng để ngỏ."
Thái hậu: "Thế thì múa một khúc cho ai gia xem xem đi, lúc nhỏ con thường như thế khiến ai gia rất vui."
Lư Lăng Vương nhìn Hoàng đế, sắc mặt Hoàng đế không mấy vui, im lặng một lúc rồi khe khẽ gật đầu, thế là hắn ta đi xuống dưới đài, nhận lấy thanh trường kiếm do thái giám đưa cho.
Một tay hắn ta cầm kiếm hoa, thân dài đứng giữa nền ngọc.
Vân Thiều lập tức nhìn về phía Vi Oanh thì phát hiện ra nàng đang nhìn Lư Lăng Vương không chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn xụ xuống, hừ lạnh một tiếng.
Vi Oanh lấy lạnh tinh thần, quay ra cười với Hoàng đế, ghé sát lại gần hỏi: "Bệ hạ, người hừ gì thế?"
Vân Thiều giọng buồn bực hờn dỗi nói: "Oanh Oanh không được nhìn hắn ta."
Vi Oanh cong cong mắt, nắm lấy tay Hoàng đế, cầm lấy khăn thơm lau đầu ngón tay cho nàng ấy, lúc thu tay lại, ngón tay chạm phải mu bàn tay của nàng ấy.
Hai gò má Vân Thiều đỏ bừng, bị yêu phi mê hoặc tới độ choáng váng nên nhất thời không có tâm tư đi ghen tuông.
Vi Oanh thở phào nhẹ nhõm, nàng tiếp tục suy nghĩ xem nên trị Lư Lăng Vương như thế nào, trong nguyên tác màn múa kiếm của Lư Lăng Vương khiến mọi người kinh ngạc nên mới khiến Cung Bối Nô nhắc tới chuyện của Tiêu Thiên Tuyết, vậy thì chỉ cầu khiến cho Cung Bối Nô tạm thời không nhớ tới chuyện này là được.
Nàng cong mày, lôi ra tấm thẻ xanh [Tân thừa ơn trạch] vừa mới rút được còn nóng hôi hổi, chờ đợi màn thể hiện của Lư Lăng Vương.
Tấm thẻ xanh bay đến trên người Lư Lăng Vương.
Sau khi hắn ta giương cây kiếm một cách đầy đẹp trai lên, vốn cứ tưởng giống như ngày trước, biễu diễn một màn múa kiếm hiên ngang làm cho Thái hậu vui lòng, rồi nhân tiện choc giận vị em họ Hoàng đế này một phen.
Thế nhưng lúc hắn ta rút kiếm múa kiếm xong, cả người bắt đầu trở nên ủy mị.
Lư Lăng Vương nở một nụ cười quyến rũ với mọi người, dầu mỡ tới độ khiến da đầu người ra run hết cả lên, ngay sau đó là bắt đầu màn biểu diễn từ cõi âm của mình.
Màn biểu diễn kinh diễm vô cùng, khiến người ta cười đến độ không ngậm được miệng.
Lư Lăng Vương cất bước ma quỷ, cọ cọ trên nền đất, dáng vẻ cầm kiếm yêu kiều uốn éo qua lại, các cung phi cười tới độ khó chịu quá đỗi, liếc vài cái đã cảm thấy rất cay mắt, chỉ muốn gục đầu vào nước để rửa mắt.
Quý phi bị cay mắt tới độ chau chặt hàng mày, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, thậm chí chỉ muốn cướp kiếm chém cái tên yêu nhân từ âm phủ này đi thôi.
Một khắc ấy, mọi người nhớ lại sự sợ hại khi bị cõi âm chi phối.
Đến khi ba phút khó khăn cuối cùng cũng trôi qua, Cung Bối Nô lên tiếng trước, nàng ta ôm bụng cười to một hồi: "A ha ha ha ha, Lư Lăng Vương nhảy kiều diễm quá nha, ta múa còn không được như thế."
Thục phi vội nhéo tay nàng ta một phát, Cung Bối Nô im bặt.
Nhưng ngay sau đó, các cung phi với cung nhân ở đằng sau cũng đều cúi đầu thầm trộm cười.
Thục phi:...
Khóe miệng Hoàng đế thấp thoáng ý cười, mở miệng nói: "Hóa ra kiếm vũ của Lư Lăng Vương lại đặc sắc như thế, khiến cho khắp hoàng cung tràn nhập tiếng cười nói."
Lư Lăng Vương cố gắng giải thích: "Không phải, bệ hạ, xin hãy để ta múa lại lần nữa!"
Vi Oanh kéo tay áo Vân Thiều, yêu trong yêu khí nói: "Bệ hạ, mắt thần đau, hay là thôi đi nha."
Cho dù thẻ bài của nàng vẫn chống đỡ được nhưng mắt nàng thì không chịu nổi, Lư Lăng Vương mà nhảy thêm khúc nữa thì chắc mắt nàng bị cay đến mù mất.
Vân Thiều nghe nàng vùi dập Lư Lăng Vương như thế thì tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn nhiều, cười bảo: "Lư Lăng Vương muốn nhảy thì để sau nhảy múa trước mặt Mẫu hậu, một mình nhảy cho người xem là được."
Sau khi Hoàng đế cất lời, sự chú ý của đám cung phi chuyển lên người Thái hậu, lũ lượt lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Không ngờ Thái hậu lại có khẩu vị tốt thế!
Không hổ là nữ nhân thích gà trống với rùa đen!
Thái hậu mất hết mặt mũi, bà ta nắm chặt lòng bàn tay không dám ngước mắt lên.
Khi trước Giac Nhi múa kiếm anh tuấn vô cùng, sao lại biến thành thế này.
Ánh dương rực rỡ hoàn toàn không có, đừng nói là dịu dàng mà hoàn toàn là ngục, thời gian rốt cuộc đã làm những gì với hắn?
Lư Lăng Vương múa một màn như thế này thì người trong cung sẽ nhìn bà ta như thế nào? Tưởng rằng bà ta thích cái kiểu múa kiếm âm phủ như thế này ư?
Thật sự quá là cay mắt!
Thái hậu nhắm mắt lại, xấu hổ đến mức ngón chân bặm chặt lấy nền đất, cố gắng xóa bỏ ký ức về màn múa kiếm trong đầu đi.
Lư Lăng Vương hãy còn muốn cứu vãn, nên bước đên tìm Thái hậu xin bà ta cho mình thêm một cơ hội thể hiện nữa, tạm thời Thái hậu không muốn nhìn thấy mặt của hắn nên chỉ có thể nghiêng đầu đi: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Vẻ mặt Lư Lăng Vương xụ xuống một cách đầy bi thương.
Thái hậu hít sâu mấy hơi rồi chầm chậm bước tới, rốt cuộc thì cũng là đứa bé do chính bà ta nuôi dưỡng nên, cho dù nhảy cái điệu như địa ngục thì bà ta vẫn hướng về Lư Lăng Vương, thế là bèn nói giúp cho hắn ta: "Giác Nhi tốt xấu gì cũng có lòng, cũng coi như là chọc cười mọi người.
Nó tới Thịnh Kinh, là bổn cung vui rồi."
Vi Oanh nheo mắt.
Lời này có nghĩa là nếu mà Lư Lăng Vương không đến thì bà ta không vui? Mỗi lời của Thái hậu đều đang rất kiên trì diss Hoàng đế.
Vi Oanh nghĩ thế, nàng nghiêng đầu nhìn Vân Thiều, thiên tử cụp hàng mày, chăm chú lột vỏ nho, nhón tay thon dài dính đầy một lớp ẩm ướt.
Nàng ấy chú ý tới ánh mắt của Vi Oanh liền đưa quả nho tới bên miệng Vi Oanh, những nhón tay ướt lạnh sượt qua cánh môi của Vi Oanh, rồi khẽ cười, trong đôi mắt chỉ có người ngay trước mắt, những lời ong tiếng ve của kẻ khác nàng không hề mảy may để tâm chút nào.
Nhưng Vi Oanh lại để tâm, nàng đỡ má nghĩ ngợi, rồi cười nói với Thái hậu: "Thật ra bệ hạ cũng chuẩn bị biểu diễn tài nghệ vì Thái hậu đó."
Thái hậu nhướng mày kinh ngạc: "Gì cơ?"
Vi Oanh cười: "Là một bất ngờ nho nhỏ."
Vân Thiều cũng ngạc nhiên hỏi: "Oanh Oanh?"
Bất ngờ gì, sao nàng ấy không biết?
Vi Oanh phẩy phẩy tay, Hồng Châu Lục Chá vây lại đằng sau, bê cái thứ đồ được phủ vải đỏ ra một cách đầy thần bí.
Nàng lật vải đỏ ra, khẽ giọng nói với Hoàng đế: "Ta thấy ở trong Kim Ốc có cất cái này, người chắc chắn biết."
Hoàng đế nhìn kèn xô-na với đàn nhị hồ ở đằng trước mặt thì ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới lắc đầu: "Ta không biết."
Vi Oanh vỗ vỗ vai của nàng cười bảo: "Không sao, người cứ cầm nhị hồ kéo đại đi."
Không đợi Hoàng đế nói gì, Vi Oanh đã cầm kèn xô-na nhảy lên, vui vẻ nói với Thái hậu: "Thần thϊếp bất tài, cũng xin dâng một khúc với bệ hạ."
Thái hậu ngả người ra sau, kinh ngạc mở to mắt.
Vi Oanh cầm ken xô-na lên, nhắm thẳng vào Thái hậu rồi nín thở thổi mạnh, âm thanh có tính xuyên thủng mạnh mẽ vang lên trong ngự hoa viên, giày vò lỗ tai mỗi người ở đây một cách vô tình, Thái hậu ở ngay đối diện cây kèn, đứng mũi chịu sào cảm nhận được sự đáng sợ của nhạc cụ.
Bà ta bị âm thanh chấn động đến mức da đầu tê rần, hệt như nghe cả trăm chuỗi dây pháo nổ ngay bên tai đùng đùng không dứt, đột nhiên vang lên một tiếng ầm thật to, khiến cho bà ta giật mình một phen, hãy còn chưa kịp thở thì lại vang tiếp một tiếng ầm to đùng.
Cứ như thế lên xuống rồi lên xuống, sắp khiến linh hồn bà ta bị dọa bay mất luôn rồi.
Trong tiếng xô-na như đẽo gỗ mục liên hồi, ánh mắt Thái hậu vô hồn, sắc mặt tái nhợt, cảm giác như bản thân đã chịu đựng quá nhiều rồi.
Nhiều lần bà ta sắp ngất đến nơi, sắp bước một chân vào trong quan tài thì lại bị một tiếng xôna giật trở về dương gian.
Không, để cho bà ta đến địa ngục đi!
Thái hậu ngồi phịch xuống ghế, lộ ra vẻ mặt không luyến tiếc gì nữa.
Vi Oanh để ý thấy Hoàng đế vẫn đang đờ đẫn tại chỗ, thậm chí còn không kéo đàn nhị hồ, cảm thấy như thế này không được, thế là nàng đánh mắt ra hiệu cho Hoàng đế, tạm thời không thổi kèn xô-na tiếp nữa, để nàng giữ lại cho mỗi người chút thời gian ngẩn ngơ.
Vân Thiều:???
Vi Oanh làm khẩu hình miệng: Mau kéo đi.
Vân Thiều:...!Tuy là không tình nguyện, nhưng Oanh Oanh nói gì thì chính là cái đó.
Thế là lỗ tai Thái hậu vừa mới được thở ra, bà ta nắm lấy tay vịn định đứng lên, run rẩy muốn rời khỏi cái chỗ kinh khủng này thì đột nhiên lại nghe thấy một đợt tiếng cưa gỗ khiến cho người ta phải thăng thiên.
Thái hậu run rẩy cánh môi, vừa mới bị giật về dương gian thì lại bị tiếng nhị hồ đưa về âm giới.
Sau đấy thì xác chết vùng dậy liên tục ở hai giới âm dương.
Đến khi kết thúc xong một khúc, Thái hậu vịn cái bàn lắc lư chực ngã, thầm nhủ: Cuối cùng cũng có thể ngất xỉu rồi.
Trước khi ngất đi, bà ta không quên chỉ vào Vi Oanh, nói một cách run rẩy: "Ngươi, ngươi, ngươi, người đâu, bắt nàng ta vào lãnh cung!"
Sau một năm, Vi Oanh đạt được thành tựu khiến Thái hậu ngất xỉu x2, cùng với vào lãnh cung x2.
Nàng thấy hơi thỏa mãn với màn trình diễn của mình, trong lòng thầm yeah một tiếng, vỗ vai Hoàng đế bảo: "Bệ hạ, kéo được lắm!"
Vân Thiều ôm đàn nhị hồ, cằm tựa vào bên trên cái cán cầm, cong mắt nghe nàng khen.
Đến khi Lư Lăng Vương vội vã chạy tới đỡ Thái hậu, dường như lúc này đế vương mới nhớ ra vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, cười bảo: "Oanh Tiệp dư hiến nghệ, ta có thể thấy được hiếu tâm, nên thưởng."
Lư Lăng Vương bất mãn nói: "Bệ hạ, vừa nãy là nàng ta dọa Thái hậu sợ, lời của Thái hậu người quên rồi à?!"
Vân Thiều khẽ liếc hắn ta một cái, ánh sáng trong đôi mắt đen sắc lạnh, nàng ấy nâng cằm lên nghĩ ngợi rồi nói: "Kèn xô-na dọa Thái hậu, nên phạt, mang cái cây kèn xô-na này ném vào khố phòng, khóa lại hai ba năm."
Lư Lăng Vương:???
Giọng hắn kinh ngạc nói: "Sao bệ hạ có thể như thế được! Bất hiếu như thế?!"
Vân Thiều nghiêng đầu hỏi: "Nhốt kèn xô-na mấy năm vẫn không thể dập được cơn tức của Lư Lăng Vương ư? Nghe nói trước giờ Lư Lăng Vương thương dân như con, sao giờ lại tàn bạo lẩm cẩm như thế này, đến cả kèn xô-na cũng không tha."
Vi Oanh ôm lấy kèn xô-na: "Đúng thế, xô-na đáng yêu như thế này, sao mà có thể nhốt nó được Na Na...!Na Na!"
Lư Lăng Vương chỉ kiếm vào Vi Oanh, mũi kiếm khẽ run: "Tên yêu phi nhà ngươi, mê hoặc bệ hạ, kinh dọa Thái hậu, giờ này còn dám mở miệng nói điêu! Ta đã nghe nói có yêu phi mê hoặc bệ hạ từ lâu, quả đúng là thế!"
Còn không đợi hắn ta làm được gì thì cổ tay đã thấy đau, trường kiếm rơi khỏi tay.
Rơi cùng với trường kiếm còn có vài cái chén sứ đã nát bấy, nước trà nóng vương trên cổ tay hắn ta.
Quý phi ném chén trà đầy ắp nước trà nóng, đập bàn đứng dậy: "Đã xong chưa, muốn đánh nhau phải không? Ta đã muốn chém kẻ âm dương nhân là ngươi ra rồi! Còn dám giận dữ với Oanh Oanh? Ngươi xứng sao!"
Lư Lăng Vương bỗng cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn hắn ta, quay đầu lại nhìn, các cung phi cung nhân đều đang nhìn về phía bên này, ánh mắt không mấy thân thiện, như thể muốn rút đao ra chém hắn ta bất kỳ lúc nào vậy.
Hắn ta nuốt nước bọt, cảm nhận được một luồng sát khí lặng lẽ.
Sau đó hắn ta xuôi theo lòng, dưới áp lực cúi đầu xin lỗi Vi Oanh: "Oanh Tiệp dư, vừa nãy là ta kích động, mong Tiệp dư rộng lòng tha thứ."
Vi Oanh vô cùng rộng lượng tỏ ý không sao, "chỉ là", nàng ôm kèn xô-ns cười bảo: "Na Na rất quan trọng đối với na, thế nên để ta chịu phạt thay Na Na đi, bệ hạ, chi bằng phạt ta vào lãnh cung đi!"
Vân Thiều cắn môi.
"Đừng đi."
Vi Oanh: "Bệ hạ?"
Vân Thiều cắn môi, hồi lâu mới nói: "Được rồi, vậy thì...!đến lãnh cung đợi một ngày vậy."
Vi Oanh mở to mắt, một ngày cũng quá ngắn rồi, đây là chuyến chơi bời một ngày ư?
"Hay là, một tuần đi?"
Nàng thử cò kè mặc cả.
Hoàng đế phản đối kịch liệt: "Không được!" cự nự hồi lâu, cuối cùng nàng ấy tỏ vẻ khó khăn nói: "Vậy thì ba ngày, không thể thêm được nữa."
Vi Oanh: "Được luôn!"
Tiêu Thiên Tuyết dưới đài: "Được luôn!".