Giọng nói êm ái như nước chảy truyền từ phía cầu thang tới đây, ngay sau đó, tôi nhìn thấy một thanh niên tóc dài, bộ dạng vô cùng hiền lành bước xuống, không khỏi ngây người.
Tôi dám khẳng định, nếu không tận mắt thấy thì đánh chết tôi cũng không tin trên thế giới lại có một thanh niên mang vẻ đẹp hiền hòa như vậy. Cặp mắt của hắn đúng là hai hồ nước tinh khiết ẩn chứa đầy vẻ quyến rũ dịu dàng. Đừng nói là phụ nữ, tôi tin chắc là toàn bộ đàn ông trên thế giới mà chứng kiến “mỹ nhân” này đều phát điên lên mất, tự nguyện trở thành tù binh của hắn!
Người thanh niên này cũng chú ý tới tôi, sau khi thoáng kinh ngạc lại chuyển thành nụ cười ôn hòa, ngay lập tức, cả bầu trời đều bị nhuộm thành một màu lam tươi đẹp như ánh sáng trên mặt biển.
“Cậu là… Lam?”
Tôi đột nhiên lấy lại tinh thần, chẳng lẽ mỹ nam này là anh trai của tôi? Tôi thật sự cảm thấy vừa mừng vừa lo, luống cuống gật đầu: “Chào anh! Đúng, em chính là Lam!”
“Quả nhiên là như vậy, anh vừa nhìn đã thấy em rất giống cha và anh hai rồi.” Hắn cười ngọt ngào, chỉ thoáng cười thôi cũng đủ khiến tôi đắm chìm trong đó.
Tôi ngây ngô cười he he hai tiếng, không biết nên trả lời ra sao, đành hỏi: “Anh là… anh trai?”
Hắn đi tới trước mặt, nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của tôi, cẩn thận trả lời: “Anh là Hàng Thấm, anh ba của em.”
Trời ạ! Lúc tôi ở trường còn bị mấy tên khốn kiếp kia nói là xinh đẹp đáng yêu gì gì đó, còn đẹp hơn cả nữ sinh. Hiện tại tôi mới biết cái gì mới chính thức được gọi là báu vật, nhưng mỹ nhân đã đẹp lại còn điềm đạm như vậy thì trên thế giới này được mấy người? Vậy mà một trong số những người đó cư nhiên lại là anh trai của tôi, quả thực đây chính là phúc khí tôi tu luyện mấy kiếp mới được ấy chứ.
“Mau vào trong phòng ngồi đi, đừng đứng đó nữa!” Thấm ca cười nói, sau đó quay đầu quát cặp sinh đôi đang ngồi trên ghế sô pha: “Hai đứa bay còn ngồi đấy làm cái gì? Không mau giúp em trai cất hành lý đi hả!”
Tôi sợ ngây người, cho tới khi thấy cặp sinh đôi đáng yêu kia hì hì tươi cười mới lấy lại tinh thần, bắt đầu hiểu ra đôi chút: “Chẳng lẽ… các người… cũng là anh trai tôi?”
Vừa rồi tôi còn tưởng bọn họ muốn xâm nhập vào nhà trộm đồ nữa chứ, đúng là sai lầm quá lớn!
“Hì hì!” Một người đi tới phía trước, cười nói: “Anh là Hàng Thiên, đứng hàng thứ ba.”
“Anh là Hàng Địa, so với hắn muộn hơn ba phút, là lão tứ!” Người còn lại cũng chạy tới, hai gương mặt tươi cười chiếu rọi cùng một lúc khiến đôi mắt tôi mở không ra.
Ông trời à! Chẳng lẽ nhà của tôi là đại bản doanh của mỹ nam hay sao thế? Kể cả anh hai, mỗi người đều là báu vật siêu cấp đẹp mắt, tôi thực sự không có tư cách đứng bên cạnh mấy ông anh siêu cấp đẹp trai này đâu!
“Vào nhà rồi nói sau!” Thấm ca phi thường hiền hòa đưa tôi vào trong phòng.
Ngồi trên ghế sô pha xa hoa, lúc này tôi mới có cảm giác thoát khỏi thân phận tội phạm xâm nhập gia cư bất hợp pháp, trở lại với không khí gia đình ấm áp.
Thấm ca đi gọi điện thoại, nói rằng phải báo cho anh hai là tôi đã tới. Quay người lại, tôi thấy anh bôn, anh năm đã buông hành lý xuống, đang ngồi đùa giỡn trên sô pha, mà căn bản tôi cũng không phân biệt được trong hai người bọn họ, ai là anh bốn, ai là anh năm, bởi vì bọn họ vô cùng giống nhau.
Căn cứ theo những gì được học ở trường “muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học”, vậy nên tôi mỉm cười hỏi: “Anh bốn? Anh năm?”
“Sao?” Bọn họ đồng thanh trả lời, thật sự là một cặp song sinh vô cùng ăn ý, ngay cả động tác đứng bật dậy khỏi ghế lẫn gương mặt tươi cười cũng đồng đều như vậy.
Theo lẽ thường mà nói, cho dù là song sinh cũng sẽ có những điểm khác biệt, ví dụ như bệnh trĩ hoặc là hành động mờ ám, nhất là hai người đã hai mươi mấy tuổi, căn bản không thể hoàn toàn giống nhau. Nhưng làn da của anh bốn, anh năm quá đẹp, căn bản không có điểm nào giống người mắc bệnh trĩ cả.
Aiz… hoàn toàn không có, tôi nhìn cẩn thận tới N lần vẫn không tìm ra điểm bất đồng nào giữa hai người bọn họ.
Tôi đành phải mặt dày mày dạn hỏi: “Thực xin lỗi, nhưng em thật sự không thể phân biệt đâu là anh bốn đâu là anh năm…”
Bọn họ ngược lại còn không thèm để ý, ông anh ngồi bên trái ghế sô pha cười nói: “Anh là Hàng Thiên!” mà ông anh còn lại đang ngồi bên phải cũng lập tức tiếp lời: “Anh là Hàng Địa!” Sau đó hai người bọn họ nhìn nhau cười rộ lên, giống như bọn họ rất dễ vui vẻ, gương mặt luôn nở nụ cười.
“Vâng vâng!” Tôi lúng túng trả lời, trong lòng nhớ kỹ Hàng Thiên là anh bốn, Hàng Địa là anh năm. Ba mẹ đặt tên thật có trình tự, có trước có sau, dễ nhớ, vấn đề là làm cách nào để phân biệt bọn họ bây giờ? Đây là một vấn đề siêu cấp khó khăn, một nhiệm vụ còn gian nan hơn cả việc dùng khoa học kỹ thuật quy hoạch đất đai trên mặt trăng ấy chứ.
Đúng rồi, sau này có thể hỏi anh hai và Thấm ca mà. bọn sống chung lâu như vậy, nhất định sẽ có cách phân biệt hai người kia.
Nghĩ tới biện pháp thông minh như vậy, tâm trạng của tôi lập tức phấn chấn, bụng lại bắt đầu đói. Nhớ tới chuyện mình đi xa như vậy mà vẫn chưa có cái gì bỏ bụng, bữa sáng cũng vì vấn đề tiền bạc nên chỉ có thể giải quyết bằng một gói mỳ tôm.
Nhìn thấy đĩa bánh cookie trên bàn, tôi thuận tay cầm một miếng đưa lên miệng cắn. Ăn thật ngon. Nhưng sao quái thế nhỉ, vì sao anh bốn, anh năm lại cứ lấy đồ ăn vặt trong tủ lạnh mà không đυ.ng tới một đống bánh kẹo được bày trên bàn?
Có lẽ bọn họ không thích ăn. Tôi cũng không nghĩ nhiều làm gì, tiếp tục ăn thêm mấy miếng, lúc này mới phát hiện anh bốn ngồi trên sô pha, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía mình.
“Sao vậy?” Tôi làm chuyện gì quái lắm sao? Đâu có đâu, tôi chỉ ăn có mấy miếng bánh thôi mà.
Chỉ thấy anh bốn cẩn thận tới gần anh năm, nhỏ giọng thì thầm cái gì, sau đó anh năm ngồi bên phải cũng thì thầm to nhỏ với hắn cái gì đó. Cuối cùng, hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, cười đến sáng lạn: “Không có gì, đừng lo lắng!”
Bọn họ nói không có gì, nhưng ngược lại… vẻ mặt như đang chờ đợi chuyện gì thú vị lắm thì phải! Chẳng lẽ bánh cookie này có vấn đề? Tôi có cảm thấy gì đâu? Chẳng lẽ quá hạn sử dụng rồi?
Lúc này, Thấm ca nói chuyện điện thoại xong mới trở lại phòng khách, ngồi xuống: “Anh hai bảo hôm nay sẽ về ăn cơm đúng giờ, tan ca là về nhà ngay.”
Hắn khẽ cười nói: “Em thích ăn món gì? Anh gọi điện tới nhà hàng để họ đưa thức ăn tới. Hôm nay làm tiệc chúc mừng em, muốn ăn cái gì thì cứ lên tiếng, không cần ngại ngùng gì cả.”
Thấm ca cười dịu dàng như vậy, thâm tâm tôi cũng cảm thấy ấm áp. Đã bao lâu rồi không có người nào hỏi tôi vấn đề này? Trước kia, mỗi sáng mẹ đều hỏi tôi câu đó, chờ tôi tan học thì cùng nhau ăn cơm. Kinh tế gia đình khó khăn nên tôi chỉ dám nói thích những món đạm bạc. Mẹ nghe được như vậy lại luôn luôn thở dài, tôi nghĩ mẹ cũng hiểu.
Từ sau khi mẹ bị bệnh, tôi cũng chưa có một bữa ăn nào ra hồn, luôn cố gắng tới bệnh viện chăm sóc mẹ, nào dám chi tiêu vào những bữa ăn xa hoa đó.
Tôi từng nghĩ mình đã vĩnh viễn mất đi những người thân yêu nhất, không ngờ ông trời lại cho tôi thêm một gia đình nữa, có bữa cơm tối ấm áp.
Thâm tâm thật sự rất nóng….
Nóng quá…..
Từ từ, không chỉ trong đầu cảm thấy nóng, mà cả thân thể cũng cảm thấy nóng tới dị thường! Tôi muốn cởϊ qυầи áo, muốn tìm thứ gì đó để giải nhiệt!
Phát hiện tôi có chút lạ thường, Thấm ca vội hỏi: “Lam, em làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?”
“Em… hình như rất nóng…” Vừa nói, tôi vừa vô thức kéo khóa áo khoác, cởϊ áσ khoác… nhưng mà…. vẫn còn nóng… tôi muốn cởi tiếp…
Đột nhiên, anh bốn, anh năm cười ha hả, nhưng hiện tại tôi đã không thể phản ứng nữa rồi, ngã lên ghế sô pha, toàn thân nóng như bị bỏng, nghe được thanh âm kinh ngạc của Thấm ca: “Lam ăn bánh trên bàn? Sao hai tên tiểu tử tụi bay không ngăn cản nó?”
“Nhưng mà, Thấm ca, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ động tình của Lam sao? Cậu ấy rất đáng yêu nha! Ha ha. Thấm ca, chúng ta không thể đè em trai sao? Cậu ấy thật sự rất ngon miệng nha, bọn em sắp nhịn không nổi rồi!”
Bọn họ đang nói cài gì? Cái gì mà “Động tình”? Cái gì mà “đè”?
Đáng thương cho bộ não nhỏ nhắn của tôi không thể hiểu được nội dung cuộc đối thoại của bọn họ, nếu không, mặc kệ lúc này có khó chịu thế nào thì tôi cũng nhất định nhảy dựng lên, lập tức đạp cửa mà chạy trốn! Tuyệt đối sẽ làm như vậy!
Cảm nhận được ai đó đang đẩy mình, tôi miễn cưỡng mở mắt. Thì ra là Thấm ca. Hắn hỏi tôi: “Lam, thực xin lỗi, anh đã quên nói cho em biết là bánh trên bàn có trộn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nhưng em yên tâm đi, có thuốc giải. Hiện tại em nói cho anh biết, em muốn có thuốc giải hay muốn đàn ông?”
Đầu óc tôi vẫn còn chút tỉnh táo: “Thuốc giải…” Đương nhiên là thuốc giải, thân thể tôi không thoải mái, cần đàn ông làm cái quái gì? Câu hỏi của Thấm ca quả thực kỳ quái.
Trong cơn mê man, tôi cảm nhận được thứ gì đó mềm mại lại ấm áp đυ.ng lên môi mình, sau đó, một viên thuốc mát lạnh vị bạc hà bị nhét vào miệng, cũng không biết là ai đút cho mình, tôi lập tức nuốt viên thuốc kia xuống. Không ngờ, chỉ chốc lát sau viên thuốc đã phát huy công dụng, thân thể nhanh chóng giảm nhiệt, mà đầu óc cũng dần khôi phục tỉnh táo.
Cố gắng mở mắt ra, nhìn biểu hiện lo lắng chuyển thành vui mừng của Thấm ca. “Lam, em ổn rồi?”
“Vâng.” Tôi hàm hồ trả lời. Ngoại trừ hơi chóng mặt cũng không còn gì khác.
Thấm ca nhẹ nhàng tươi cười, quả nhiên là mỹ lệ vô song.
“Vậy là được rồi. Từ nay về sau em phải nhớ kỹ, những loại bánh cookie bày biện trong nhà đều có thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đừng có ăn linh tinh. Nếu đói bụng thì phải nói với anh.”
Lần này thì tôi nghe rõ mồn một… thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ?!
Vì sao trên bàn trà trong phòng khách lại bày bánh cookie có thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ?!
Điều này không phải là vấn đề mà tư duy bình thường có thể suy luận ra được. Tôi giật nảy mình, bật dậy khỏi ghế sô pha! Đang muốn hỏi Thấm ca, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một hồi bước chân cùng giọng nói lo lắng: “Thấm! Lam tới rồi sao?”
Là giọng nói của anh hai!
Tôi bắt đầu âm thầm lo lắng, bởi vì tôi đã triệt để tỉnh táo lại! Tôi có thể cảm nhận sâu sắc là… ba ông anh nhà này rất bất thường. Hai người thấy em trai ăn bánh cookie có thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã không ngăn cản lại còn cười trộm, đã thế còn nói “Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ động tình của Lam hay sao”, hai ông anh song sinh này tuyệt đối bất bình thường!
Hơn nữa, lúc tôi trúng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến đầu óc mê muội, người hỏi tôi “em muốn thuốc giải hay là muốn đàn ông” lại là ông anh có gương mặt vô cùng điềm đạm, rất kỳ quái!
Xét đến cùng, đặt bánh có thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên bàn trà trong phòng khách, sau đó dùng nó để chiêu đãi mọi người là chuyện cực kỳ bất bình thường!
Loại cảm giác này khiến tôi phát hiện ra rằng, chỉ có anh hai âm trầm, lạnh như băng này mới là người bình thường nhất! Lần trước mới chỉ tiếp xúc với anh hai trong chốc lát, vô luận là hành động hay lời nói của hắn đều khiến tôi cảm thấy hắn là một người bình thường.
Có lẽ hắn cũng không biết mấy tên kia cầm bánh có thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mời khách, tôi có nên “kiện” bọn họ không?
Nhưng Thấm ca cười đến dịu dàng cùng anh bốn, anh năm cũng cười đến đáng yêu sáng lạn khiến tôi chẳng có sức chống cự mà đi “kiện”, bọn họ đều là kẻ địch vô cùng hùng mạnh nha, vậy nên tôi vô cùng không có dũng khí nói ra miệng!
Cho nên, khi nhìn thấy anh hai một lần nữa, câu đầu tiên thốt lên là: “Anh hai, anh khỏe không?” Mà không phải: anh hai, mấy anh ấy cầm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra chiêu đãi em kìa!
Đươc rồi, chuyện này để sau hãy nói, dù sao tôi cũng chưa có thiệt hại gì cả, có lẽ bọn họ chỉ vô tình thôi.
Nhưng rốt cuộc cái trình độ “vô tình” kia nó cao tới mức nào mà ngay cả thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng xuất hiện?
Tôi quyết định tránh xa cái vấn đề có độ khó thuộc dạng “không thấp” này, tôi thực sự không muốn ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào ngôi nhà này đã phải chứng kiến một trận cuồng phong!
Mặc dù anh hai là người trầm tĩnh, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vai tôi. “Đồ ngốc này, khi muốn tới đây thì phải gọi điện cho anh chứ, anh đi đón em là được rồi. Tự mình tới đây có vất vả không?”
“Không, không có gì.” Thật ra là siêu cấp vất vả đấy nhá, lặn lội mười vạn năm nghìn dặm cơ mà, có điều, hiện tại nghe được câu này của anh hai, tôi ngược lại còn không có ý trách cứ.
“Đến là được rồi.” Anh hai hiển nhiên lại cười, nhưng bởi vì hắn chỉ hơi mỉm cười nên khiến tôi dựng cả tóc gáy, giống như chứng kiến nữ ác quỷ kinh khủng trong phim kinh dị cười lên vậy.
“Ok Ok, ăn cơm!” Thấm ca kêu lên: “Hôm nay là ngày đầu tiên Lam tới đây, chúng ta ăn phong phú một chút. Ngại quá, Lam, vừa rồi anh thấy thời gian không đủ nên đã kêu nhà hàng đưa đồ ăn tới mất rồi, cũng chẳng biết có hợp khẩu vị của em không.”
Tôi bị lôi kéo tới bàn cơm, đồ ăn phong phú phía trước cơ hồ khiến tôi muốn rơi nước mắt. Chẳng lẽ đây là món vây cá trong truyền thuyết đó sao? Sao lại có nhiều loại thịt khác nhau như vậy, tôi sắp hoa mắt thôi!
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cuối cùng tôi được vinh quanh chạm vào một miếng thịt? Mọi người nhất định không thể tưởng tượng được tôi đã cảm động tới mức nào đâu.
Tôi, một thằng con trai đang trong thời kỳ phát triển, đúng là thời gian cần nhiều dinh dưỡng nhất, vậy mà mỗi ngày đều phải ngậm ngùi làm bạn với mì tôm và dưa muối, đôi khi đến mì tôm cũng chả có mà ăn, chỉ dám gặm bánh mì cho qua bữa. Hiện tại, nhìn hơn mười món ăn ngon lành trước mắt, mọi người nói xem, chẳng lẽ tôi có thể không cảm động hay sao?
“Lam, đây là vị trí của em.” Thấm ca đưa tôi đến bên ghế ngồi. Đây là vị trí của tôi? Tôi có một vị trí riêng trong gia đình này?
Anh bốn, anh năm còn vui mừng mở một chai rượu vang đỏ: “Mở rượu vang đỏ! Nhiệt liệt chúc mừng!”
Ôi… Tôi cảm động tới mức không nói được lời nào. Tôi lập tức quyết định sẽ quên đi sự việc hồi nãy, coi như là không may đi. Mấy ông anh trai lương thiện giúp tôi chuẩn bị một bữa ăn ngon lành như vậy, sao họ có thể hại tôi? Nhất định là hiểu lầm!
Tất cả mọi người vào chỗ, đang chuẩn bị nâng đũa thì tôi chợt nhớ tới một chuyện: “Anh sáu đâu? Anh ấy vẫn chưa về? Chúng ta không cần đợi anh ấy à?”
Thiếu chút nữa đã quên tôi vẫn còn một ông anh nữa. Aizzz… Gặp bốn ông anh siêu cấp ưu tú như thế này, tôi tin chắc anh sáu cũng là một cực phẩm.
“Hàng Ngọc nói hôm nay nó có việc phải bàn với biên tập viên, chúng ta không cần chờ nó.” Thấm ca giải thích.
Cùng biên tập viên bàn bạc? Không phải anh sáu vẫn còn là sinh viên hay sao? Chẳng lẽ là làm thêm?
Có điều, tên của anh sáu thật là đẹp, rất nho nhã, nhất định là một người đàn ông điềm đạm như Thấm ca…
Đang mải nghĩ ngợi, phòng trước truyền tới một loạt tiếng động “binh” “bùm”, tiếng chửi bậy rống giận không ngừng vang lên, thanh âm càng lúc càng gần. Đang ngồi trong nhà ăn, tôi rốt cuộc chứng kiến một thanh niên hai mươi mấy tuổi, phong cách ăn mặc quá mức quy định, tay cầm điện thoại to giọng mắng chửi liên thanh. Đầu hắn nhuộm màu vàng tím, dùng keo xịt dựng tóc lên cao nhọn hoắt, đằng sau đầu còn đeo một bím tóc, trên người mặc bộ đồ jean phong cách Punk rách tùm lum tà la, gương mặt lại vẽ đủ kiểu… Nói dễ nghe thì là phong cách trang điểm đậm đánh vào thị giác giống các ban nhạc Nhật, nói khó nghe thì là kiểu vẽ nguệch ngoạc hàng thật giá thật!
Nhưng đáng sợ nhất không phải là cách ăn mặc của hắn, mà là mấy câu nói tục mà hắn liên tục thốt lên: “Fuck! Lão tử đã nói không được là không được, làm gì có thằng nào trong sáu ngày mà vẽ ra được hai mươi tư trang one shot. Lão tử đã giúp ông rồi mà ông còn kén cá chọn canh nữa hả, có phải ngại sống quá lâu đúng không! Đệch mợ! Ông đúng là cái loại trứng thối mà, bây giờ ông có thể đồng ý thì đồng ý, mà không thể đồng ý cũng phải chấp nhận, nếu không lão tử đây sẽ mang toàn bộ đàn ông con trai trong nhà ông ra fuck hết một lượt… Lão tử fuck chết cả nhà ông! Ông chính là thiếu nợ lão tử, sớm hay muộn cũng có ngày lão tử fuck rách cái lỗ nhỏ của ông!”
Tôi sợ tới mức ôm chặt bát cơm, không dám nhúc nhích. Mấy ông anh khác đều làm như không nhìn thấy, không nghe thấy, chỉ lo ăn cơm nói chuyện, giống như đã quen thuộc với cảnh tượng này lắm rồi.
Cuối cùng, anh chàng kia sau khi sổ một loạt N câu ‘fuck’, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hung hăng cầm lấy điện thoại đập nát xuống đất. Chỉ thấy chiếc di động nhỏ bé (Tôi đáng thương lắm, làm gì có tiền mua cái vật đắt tiền như vậy chứ) bị ném thẳng lên sàn nhà, sau đó bắn ngược lên trần nhà, nghiêng một đường tuyệt đẹp văng sang vách tường hành lang, cuối cùng hạ cánh trên sàn nhà, tuyên bố bản thân đã sống thọ và chết tại gia, có thể chờ người khác tới siêu độ… điều kiện tiên quyết chính là chủ nhân của nó có lương tâm một chút, vì nó mà siêu độ. Nhưng chủ nhân cửa nó lại hoàn toàn không để ý, phi thẳng lên cầu thang.
“Hàng Ngọc, tới ăn cơm chung đi.” Thấm ca trưng vẻ mặt ôn hòa nhìn anh chàng kia rồi hô to.
“Bà mẹ nó! Ăn cơm tối cái rắm ấy! Chú ý nghe chưa, nếu còn làm phiền lão tử thì lão tử fuck chết bà cả nhà ông!” Nói xong, nổi giận đùng đùng xông thẳng lên lầu, tiếng bước chân cơ hồ muốn đạp nát cầu thang.
Tôi khó khăn vận động cái đầu đã hóa đá: “Thấm ca… chẳng lẽ… hắn là…”
Thấm ca không hề tức giận với những câu chửi bới vừa rồi, gương mặt tươi cười vẫn xinh đẹp như trước: “Là Hàng Ngọc đấy, là anh sáu của em. Bình thường nó vẫn như vậy, em đừng để ý làm gì, ăn cơm đi!”
Sắc mặt tôi thật sự khó coi, đây chính là cuộc sống tương lai của tôi với năm ông anh này sao?
Hình như tiền đồ của tôi rất chênh vênh.