Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 84: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (9)

Trong lúc Ninh Tiêu cùng Kỳ Quan Lệ ôm ấp với nhau, rơi vào cảnh đẹp, đồng thời xa ngàn dặm ở ngoài thôn Tôn Gia cũng bị mưa gió lớn bao phủ giống như vậy.

Bỗng nhiên, một đạo tia chớp phảng phất như một thanh lưỡi dao sắc bén, cắt qua không trung, chiếu sáng không trung không ngừng, chiếu sáng toàn bộ thôn Tôn Gia, cũng chiếu sáng người đang ngồi ngay ngắn ở giữa đại đường, tay che lại bụng nhỏ của mình, biểu tình ngưng trọng tuyệt vọng rồi lại mang theo nhàn nhạt hy vọng của Tôn Thanh Chi hiện lên trên khuôn mặt thanh tú tái nhợt.

Buồng trong phụ mẫu cùng nữ nhi đã ngủ, ở nông thôn trẻ con không có những cái tật xấu làm ra vẻ đó, không sợ sét đánh, mặc dù là ở thời tiết ầm ầm ầm dông tố như vậy, cũng vẫn giống như heo con ngủ đến mức không biết ai khác.

Nghĩ đến nữ nhi, Tôn Thanh Chi hơi hơi cong khóe miệng, thậm chí ngay cả trên mặt cũng đều nổi lên một chút nhàn nhạt huyết sắc.

Có thể lại nghĩ đến sự tình nào đó, u sầu lại lần nữa hiện lên trên mặt nữ nhân này.

Nàng ấy lại có.....

Đứa nhỏ này tới không vừa khéo như vậy, ở lúc nàng ấy đã hạ quyết tâm muốn cùng phu quân hòa li, hắn ta có vẻ không sai biệt lắm đã khôi phục ký ức, buổi tối mỗi ngày đều sẽ ở trong giấc mơ gọi tên một nữ nhân khác, không bao giờ nói chuyện thẳng thắn thành khẩn với nàng ấy, cùng nàng ấy cũng không có bất cứ bí mật nhỏ gì, mà mỗi ngày đi sớm về trễ, đang gạt nàng ấy gì đó, hắn ta tới....

Có thể là bởi vì đời trước khi chết quá lẻ loi hiu quạnh, nàng ấy đối với cốt nhục, phụ mẫu của mình vẫn luôn rất quý trọng, rõ ràng phụ mẫu vẫn luôn kéo chân sau của nàng ấy, thậm chí còn đem đồ vật trong nhà trộm lấy về cho gia đình gia gia nãi nãi.

May mắn là nàng ấy để phần lớn ngân lượng đều đặt ở trong không gian linh tuyền, chỉ có một bộ phận nhỏ đặt ở bên ngoài làm dáng ứng ra lúc khẩn cấp, nếu không đều bị gia gia, tiểu thúc chiếm đi mất thì sao?

Tôn Thanh Chi cười khổ cười.

Nhưng đứa con của nàng tuyệt không phải là cái thai tốt, trước không nói đến vấn đề nàng ấy có bỏ được hay không, chỉ riêng cái thai đã đối với thân thể nữ tử có ảnh hưởng rất lớn! Nhưng nếu muốn đem nó sinh ra, sự tồn tại của Đại Tráng lại là thập phần tất yếu!

Vậy nên mới có buổi tối hôm nay nàng ấy vẫn luôn không có đi ngủ, mà là ngồi ở nhà chính chờ Đại Tráng trở về.

Nàng ấy cuối cùng quyết định cùng hắn ta nói chuyện tốt với nhau một phen, xem còn có thể tiếp tục ở bên nhau hay không.

A, có khi bản thân mình còn ở đây rối rắm, khả năng người ta sớm đã khôi phục ký ức, trong nháy mắt cũng đã hối hận khi cưới một nông nữ như nàng ấy vậy! Nếu không tại sao ngày lại ngày trong mộng mà gọi tên một nữ tử khác......

Chưa nói đến việc có lợi cho nàng ấy hay không, nếu thật sự từ trong miệng Đại Tráng biết được hắn ta đã cưới thê tử thì đành chịu, nếu là chưa cưới thê tử, vậy lại lịch thật sự sẽ bất phàm......

Trong mắt nữ nhân chợt lóe lên sự tức giận.

Mới nghĩ đến đây, giây tiếp theo nàng ấy lập tức nghe được âm thanh cửa viện môn bị người từ bên ngoài mơ màng hồ đồ đẩy ra, chợt một người mặc một bộ y phục màu nâu, thân hình cao lớn, nhưng lại ướt đẫm cả người, biểu tình tái nhợt mê mang mà đi đến, hoàn toàn bất đồng với cái người mấy ngày trước còn tinh thần phấn chấn, khuôn mặt đong đầy hy vọng.

Đêm nay cũng không biết có phải do mắc mưa hay không, sắc mặt của hắn ta phá lệ trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, bên trong thậm chí còn có chút hỗn loạn, tuyệt vọng.

Đây là làm sao vậy?

Tôn Thanh Chi hơi nhíu nhíu mày, sau đó trực tiếp đứng dậy, nhìn phu quân nàng ấy một chân thâm một chân thiển lập tức đi tới chỗ nàng ấy, ống quần nam nhân chưa cuốn lên tràn đầy bùn đất, hai mắt như là nhìn nàng ấy, nhưng bên trong lại không có bóng dáng của nàng ấy.

Thẳng đến khi đi đến bên người nàng ấy, suy sụp mà ngồi xuống một cái trường ghế ở bên cạnh nàng ấy.

Bởi vì đến gần, mặc dù cả người hắn ta ướt đẫm, Tôn Thanh Chi vẫn là ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc trên người hắn ta truyền đến.

Thấy thế, nữ nhân nháy mắt liền nhăn chặt mi, nhưng nhìn bộ dáng hắn ta như vậy, nghĩ nếu ngày mai hắn ta sinh bệnh, mời lang y đến xem bệnh lại mất một chút bạc, nàng ấy không hề nghĩ ngợi mà liền đi chuẩn bị cho hắn ta bồn nước ấm, dự bị để hắn ta tắm rửa, sau đó đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Tình nguyện làm lụng vất vả, cũng không muốn phí bạc chữa bệnh.

Đây là thói quen sinh hoạt của người nhà quê.

Chưa từng nghĩ, nàng ấy vừa định đi ra múc nước ấm cho hắn ta, giây tiếp theo tay nàng ấy đã bị bàn tay ướt đẫm của nam nhân cầm lấy, cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia thiếu chút nữa không khiến cho Tôn Thanh Chi trực tiếp muốn đem tay rút ra, sở dĩ không rút ra, là bởi vì nam nhân kia mở miệng

“Nàng gả cho người khác......”

Không đầu không đuôi nói một câu như vậy, cố tình Tôn Thanh Chi lập tức mới nghe đã hiểu rõ.

Nàng, người này mỗi đêm hắn ta đều gọi tên Ninh Tiêu, bởi vì hắn ta mất trí nhớ vô duyên vô cớ ở thôn Tôn Gia, gả cho người khác......

Xem bộ dáng hắn ta thất hồn lạc như vậy, không cần nghĩ cũng biết, Ninh Tiêu kia tuyệt đối là một tuyệt sắc mỹ nhân!

“Vì cái gì…”

Nào có nhiều vì cái gì như vậy? Sau khi ngươi mất tích, sinh tử không rõ, chẳng lẽ cô nương gia người ta còn phải vì ngươi thủ tiết cả đời, hiện giờ quả phụ sau khi trượng chết đều tái giá, huống chi các ngươi còn không biết có thành thân hay không, nghĩ đến cũng quá đẹp.

“Vì cái gì phải gả cho đại ca ta...”

Những lời này khiến cho Tôn Thanh Chi không khỏi trừu hạ khóe miệng, cảm thấy lời này bên trong nội dung có chút nhiều a!

“Phụ hoàng cùng mẫu phi cũng đều đã chết, vì cái gì mới qua một năm, chuyện gì cũng đều thay đổi, vì cái gì…”

Phụ hoàng? Mẫu phi?

Đồng tử Tôn Thanh Chi tức khắc co lại.

Sau khi nàng ấy gặp được Đại Tráng, à không, hiện tại hẳn phải gọi hắn ta là Kỳ Quan Cẩn đang lộn xộn nói, chải vuốt ra một cái sự thật kinh người, nàng kén rể làm tướng công thế nhưng lại là thái tử trước kia Kỳ Quan Cẩn, một người trên vạn người dưới một người, chỉ tiếc hết thảy đều bởi vì một hồi mất tích mà hoàn toàn thay đổi, một năm trước, hoàng đế, Thần phi trước khi ly thế, khiến cho Đại hoàng tử Kỳ Quan Lệ trổ hết tài Đại hoàng tử Kỳ Quan Lệ trổ hết tài năng, cái việc trổ hết tài năng này, nàng ấy yêu cầu tạm thời đánh cái dấu chấm hỏi, bởi vì nàng ấy càng có khuynh hướng là người này sử một ít thủ đoạn mà người khác không nhận ra, cái chết của hoàng đế cùng Thần phi, thậm chí ngay cả việc Kỳ Quan Cẩn mất tích, không chừng sau lưng cũng có phần của hắn.

Sau đó trực tiếp đem vị hôn thê của Kỳ Quan Cẩn, đại nữ nhi của Quốc công phủ tiểu thư Ninh Tiêu đưa vào hậu cung, lập thành Hoàng Hậu của hăn.

Không thể không thừa nhận, đây là một người tàn nhẫn!

Nhìn bộ dáng của Kỳ Quan Cẩn như vậy, nàng ấy dám khẳng định, tám phần là người nọ làm, trừ phi có cái gì đó ngoài ý muốn.

Huống chi, người này xuống tay tàn nhẫn, nếu không là bản tính thật sự hung tàn thô bạo, thì cần gì cùng Kỳ Quan Cẩn thù hận, trả thù.

Nghĩ Kỳ Quan Cẩn nói cái gì hắn là từ lãnh cung ra, còn là con của Hoàng Hậu, lại là Đại hoàng tử, hoàng đế lại bỏ qua hắn, lập Kỳ Quan Cẩn làm Thái Tử.

Tôn Thanh Chi hợp lý hoài nghi, hắn là người đứng sau.

Chính là đáng tiếc vị Quốc công phủ Ninh Tiêu tiểu thư kia, đứng giữa vị hôn phu và phu quân hiện tại, thậm chí người nọ cưới nàng tâm tư cũng chưa chắc đã đơn thuần, không biết chừng sẽ có bao nhiêu khổ sở thống khổ đâu!

Tôn Thanh Chi không tự chủ được mà thầm nghĩ như vậy.

Mà ở một nơi khác, trong lúc Tôn Thanh Chi sắc mặt tái nhợt suy nghĩ, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, đau buồn muốn chết thì Ninh Tiêu lại thích ý lười biếng mà ở trong lòng ngực Kỳ Quan Lệ, ăn quả vải được nam nhân lột cho mình, vải mới từ Lĩnh Nam ra roi thúc ngựa vận chuyển rồi lại qua đường thủy đến đây.

“Phốc” một tiếng, đem hạt trong tay nhổ ra trên mặt đất, hạt màu nâu đậm liên tiếp ở trên sàn nhà nhảy nhảy vài cái, lúc này mới lăn đến bên cạnh một đôi giày.

Sau đó, nàng phá lệ tự nhiên mà nhìn về phía Kỳ Quan Lệ mở miệng ra, thịt quả vải trắng nõn tươi giòn bị đối phương lột đi liền ném vào trong miệng Ninh Tiêu, trực tiếp bỏ qua quá trình bỏ hạt.

Bởi vì đầu ngón tay nhẹ cọ tới môi mềm thịt của Ninh Tiêu, đôi mắt Kỳ Quan Lệ không tự giác mà liền thâm trầm, đồng thời khóe miệng cao cao mà nhếch lên.

Cơ hồ đồng thời, vừa mới bước vào trong điện,đại thái giám Bình An muốn bẩm báo sự tình chỉ dùng khóe mắt nhẹ liếc một cái, liền không dám lại nhìn tiếp, sau đó bùm một tiếng hướng Kỳ Quan Lệ quỳ xuống.

“Khởi bẩm bệ hạ, Ninh Phù tiểu chủ tối hôm qua giờ Tý đã đâm tường được một ngàn cái, hiện tại trên trán thương thế nghiêm trọng, sốt cao không lùi, không biết......”

Câu nói kế tiếp, Bình An không có nói tiếp.

Kỳ thật đổi thành là tiểu chủ tử khác hắn ta sẽ mặc kệ sống chết của nàng ta, có thể khỏi thì là mệnh lớn, còn nếu không khỏi là do nàng ta bạc mệnh. Nhưng tiểu chủ tử Ninh Phù này nàng ta không phải người bình thường a......

Thân phận thứ nữ của Ninh Quốc công phủ không tính là cái gì, nàng ta chủ yếu chính là thứ quan trọng của bệ hạ, muội muội của hoàng hậu nương nương, nếu là hắn ta không bẩm báo khiến cho nàng ta chết ở hậu cung, đến lúc đó hoàng hậu nương nương trách tội lên, chính là hắn sẽ rơi đầu a!

Nghe đến đó, Kỳ Quan Lệ dừng động tác lại, theo sau lập tức nhăn chặt mày, khó hiểu mà nhìn Bình An đang quỳ trên mặt đất, nhìn đến mắt mồ hôi trên tránh hắn ta rơi xuống mới dời mắt.

Không tốt, hắn ta đi phải nước cờ dở rồi, bệ hạ chẳng lẽ muốn trách tội hắn ta sao.

Mới kinh hồn táng đảm mà nghĩ đến đây, Bình An vừa có chút nhịn không được mà muốn xin tha, ngay sau đó liền nghe thấy Kỳ Quan Lệ ngữ khí tùy ý hỏi, “Ai?”

Bình An: "..."

Ninh Tiêu: "..."

“Phốc, ha ha ha ha....”

Ninh Tiêu đang thoải mái nằm ở trong lòng ngực hắn, nhịn không được trực tiếp cười to ra tiếng, sau đó ôm lấy cổ Kỳ Quan Lệ, dùng sức mà ở trên môi hắn hôn một cái.

“Ai, không tồi không tồi, biểu hiện thực không tồi, đây là khen thưởng!”

Đúng vậy, đối với loại trà xanh này, tốt nhất chính là đảo mắt liền quên luôn đi, ha ha ha!

Hôn Kỳ Quan Lệ xong rồi, Ninh Tiêu quay đầu nhìn xuống Bình An đang nhìn lại đây, “Bình An công công, mời cho nàng ta ngự y đi......”

Không phải Ninh Tiêu là thánh mẫu, mà là người này xác thật không thể chết dễ dàng như vậy, mấy chiêu trò của nàng ta như trẻ con vậy, nàng cũng muốn coi thêm chút.

“Vâng, nương nương”

Bình An nhận được chỉ thị lập tức lui xuống.

# hôm nay lại là nhận thức được hoàng hậu nương nương ở trong lòng bệ hạ có bao nhiêu quan trọng #

Mà lúc này Kỳ Quan Lệ còn đang không ngừng truy hỏi Ninh Tiêu người này rốt cuộc là ai, họ Ninh chẳng lẽ là thân thích của nàng, vì cái gì phải mời thái y cho nàng ta? у

Nghe được lời này, Ninh Tiêu xoay người một phen nâng cằm nhỏ của nam nhân lên, “Chậc chậc, một lần là được a, hỏi nhiều không tốt đâu a!”

Nghe đến đó, Kỳ Quan Lệ không lấy làm hổ thẹn, còn cho rằng đó vinh hạnh mà duỗi tay chỉ chỉ miệng mình.

Ninh Tiêu mắt trợn trắng, nhưng vẫn hôn lên mặt hắn một cái.

Nha, là vị vải!