(Cao-h) Bí Mật Căn Phòng Y Tế

chương 1 nhớ mai tới bôi thuốc

edit:maiăngì

Năm giờ qua năm mươi chiều, giáo y Tạ Uyển Nhiên ở trong phòng y tế thay quần áo chuẩn bị tan việc về nhà,vừa cởϊ áσ khoác trắng bên ngoài, cửa liền bị mở ra.

" cô ơi, ngài nhìn trán cậu ấy có vết thương kìa...."thanh âm hơi ngừng, ngoài cửa hai tên nam sinh đứng ngây ngốc nhìn cô giáo trước mặt.

Bởi vì trời nóng nực, Tạ Uyển Nhiên trược tiếp mặc áo khoác dài trắng bên ngoài nội y, vì vậy cô bây giờ bại lộ bộ nội y hấp dẫn trước mặt mọi người.

Hai nụ hoa bị áo ren nửa trong suốt trắng buộc lấy như muốn lộ ra ngoài, áo có chút nhỏ, đem đồi núi tràn ra ngoài, vải vóc khó khăn lắm mới che kín đầṳ ѵú nhỏ, đầu nhọn nhỏ từ bên trong lộ ra, làm người ta nhịn không được muốn xé áo con ra giải thoát cho đồi núi đáng thương.

Dưới bộ ngực cao vυ't là eo kiều một tay nắm hết, bụng nhỏ không chút thịt thừa, hai bên mơ hồ thấy được đường nhân ngư, theo bụng đi xuống liền thấy qυầи ɭóŧ ren bao bọc cô bé lộ lên , thấp thoáng có thể thấy kẽ hở bên trong.

Hai tên nam sinh không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Tạ Uyển Nhiên bị âm thanh nuốt nước miếng thức tỉnh , vừa xấu hổ vừa vội vàng quay thân kiều lại nói: " đi vào sao không gõ cửa !?nhanh ra ngoài?"

Tạ Uyển Nhiên hôm nay mặc qυầи ɭóŧ chữ T, cặp mông trắng như tuyết tròn xoe như viên anh đào mộng nước,bên trong một cây nhỏ tinh tế mọc lên, đem cảnh đẹp nhất bên dưới che kín, nhưng vẫn thấy hai cánh hoa mập mạp hồng nhạt lộ ra bên ngoài, hoa hộ nàng quá đầy đặn, một cây tinh tế không thể giấu hết được.

Hai tên nam sinh không ngừng nói xin lỗi sau đó khẩn trương đi ra,trước khi bước ra còn không quên nhìn lần cuối cùng, lão nhị lực kìm chế quá yếu bên dưới ngã ngóc đầu dậy rồi, đem đáy quần chống lên cao ngất.

" không, không nghĩ tới cô giáo lại mặc qυầи ɭóŧ hấp dẫn như vậy...."nam sinh bị thương lẩm bẩm nói.

" không, không nghĩ tới cơ thể cô giáo tốt như vậy......"người bên cạnh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, " nhìn thôi mà .d.ư.ơ.n.g.v.â.t của tao đều cứng lên rồi..."

Tạ Uyển Nhiên vội vội vàng vàng mặc quần áo,sửa sang lại rồi mới mang vẻ thẹn thùng hô lên : "vào đi"

Hai tên nam sinh đỏ từ mặt đến cổ đi vào.

" làm sao vậy? "Tạ Uyển Nhiên trấn định mở miệng hỏi.

" cô , cô giáo , trán cậu ấy bị bóng rổ đập vào, chảy rất nhiều máu!"

" Ừ, tôi nhìn một chút, đi trên ghế ngồi đi."

Nam sinh bị thương ngoan ngoãn đi đến ghế ngồi xuống, Tạ Uyển Nhiên bước lên kiểm tra vết thương của nam sinh.

"khá tốt,chỉ bị trầu da, cô khử độc rồi bôi chút thuốc cho em , hai ngày này đừng để vết thương dính nước, mỗi ngày tới đây thay thuốc."

Tạ Uyển Nhiên cầm oxi già ra với rượu cồn bắt đầu khử độc cho vết thương.

Vết thương nhỏ, rất nhanh liền làm xong, Tạ Uyển Nhiên băng kỹ càng cho hắn, từ trong ngăn kéo lôi ra sổ đăng ký và bút ném cho bọn họ .

"viết tên lên đây."

Hai người ngoan ngoãn đem tên viết lên, Tạ Uyển Nhiên nhận lấy sổ, liếc mắt nhìn, " Lục Tự, Tô Hưởng."

" dạ ! " hai miệng đồng thanh đáp.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai người, Tạ Uyển Nhiên bật cười.

"về đi , ngày mai nhớ tới thay thuốc,"