Thượng thư phòng.
“Các vị hoàng tử công chúa, hôm nay chúng ta giáo thụ việc học chính là cái gì gọi là quân, cùng với đạo làm vua.” Cao Huân mở ra trang sách nói. Nhìn mấy hoàng tử công chúa ngồi ở chỗ kia, Cao Huân da đầu đều run lên. Mấy tiểu tử kia không thể mắng, lại không thể trừng phạt, hơn nữa đều bướng bỉnh. Quả thật rất khó quản.
“Cao tiên sinh, bản công chúa là nữ nhi cũng muốn bắt chước đạo làm vua sao?” Vũ Văn Tuyết nhướng mày lên đặt câu hỏi.
“Công chúa điện hạ, ngài tuy là nữ nhi nhưng là đang ở hoàng gia cũng sẽ lấy thiên hạ lê dân dân làm đầu.” Cao Huân cùng Vũ Văn Tuyết giảng đạo lý.
“Cao tiên sinh, kia như thế nào mới có thể trở thành nhất đại minh quân đâu? Phụ hoàng là minh quân sao?” Lục hoàng tử Vũ Văn Kiệt nhược nhược hỏi. Vũ Văn Kiệt tuy là hoàng tử tôn quý nhưng là cũng không được sủng ái. Liền bởi vì mẫu thân hắn lúc trước là cung nữ xuất thân nghèo hèn, Vũ Văn long ở một lần say rượu lâm hạnh cùng nàng, sau đó người cung nữ này còn có có bầu. Vũ Văn Long bởi vì tiểu hài tử nên phong cho cung nữ Lý Lâm làm phi tần. Nhưng bởi vì mẫu thân xuất thân thấp hèn, Vũ Văn Kiệt từ nhỏ chính là đối tượng bị các công chúa, hoàng tử khác khi dễ.
“Lục hoàng huynh, phụ hoàng đương nhiên là minh quân.” Vũ Văn Tuyết oai đầu nhìn Vũ Văn Kiệt. Trong mắt Vũ Văn Tuyết phụ hoàng đương nhiên chính là anh hùng.
“Công chúa lời ấy sai rồi. Từ xưa đến nay không có tuyệt đối minh quân, cũng không có tuyệt đối hôn quân. Anh minh quân vương cũng sẽ có thời điểm phạm sai lầm. Minh quân, sở dĩ trở thành minh quân chính là minh quân biết dùng người tốt, không tin nịnh thần. Hôn quân sở dĩ sẽ là hôn quân chính là đợi tin lời nịnh bợ, gϊếŧ hại trung lương. Cho nên xác định là minh quân hay hôn quân vốn chính là không thể chính xác được.” Cao Huân giải thích cho Vũ Văn Tuyết biết.
“Nga, ta hiểu được. Phụ hoàng không phải minh quân nhưng là cũng không phải hôn quân.” Vũ Văn Tuyết có chút sở ngộ gật gật đầu. Cao Huân nhìn tiểu công chúa khả ái này mỉm cười. Nếu vị tiểu công chúa này là hoàng tử qua lời nói có thể thấy được nàng thông minh tài trí, chắc chắn trở thành nhất đại thánh quân. Quả nhiên là thân huynh muội a! Tiểu công chúa cùng tam điện hạ thông minh tài trí nhưng là tương xứng. Chỉ là công chúa bây giờ còn nhỏ, tam điện hạ lại không có xưng đế chi tâm.
“Nga, kia Cao tiên sinh đạo làm vua lại nên như thế nào?” Vũ Văn Kiệt lại bắt đầu đặt câu hỏi.
“Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Là cố hồ khâu dân làm thiên tử, hồ thiên tử vi chư hầu, hồ chư hầu vi đại phu. Chư hầu nguy xã tắc, tắc biến trí, hy sinh trở thành, tư thịnh ký khiết, Tế tự lấy khi, nhưng mà hạn làm thủy tràn đầy, tắc biến trí xã tắc*. Lục điện hạ ngài hiểu chưa?” Cao Huân đọc ra lời của thánh hiền.
“Hiểu được, phàm là quân là sẽ lấy dân làm trọng.” Vũ Văn Kiệt rung đùi đắc ý nói.
“Ừ, tiểu tử này không sai, có khí chất làm hoàng đế.” Vũ Văn Hiên đứng ở ngoài cửa sổ nhìn một đám tiểu đệ đệ, muội muội đang học.
“Cao Huân gặp qua tam hoàng tử.” Cao Huân nhìn đến Vũ Văn Hiên ngoài cửa sổ, thở dài nói.
“Miễn miễn , Cao tiên sinh cảm thấy đàn tiểu đệ đệ muội muội của ta này như thế nào?” Vũ Văn Hiên thực khách khí hỏi Cao Huân.
“Các vị hoàng tử, công chúa thông minh lanh lợi đều là trường cột nước nhà, có thể đào tạo thành tài.” Cao Huân nói xong lời khách sáo.
“Nga?” Tiểu dạng, ngươi lại cho ta giở giọng khách sáo? Vũ Văn Hiên nhìn hắn không có hảo ý cười cười.
“Cao tiên sinh, hôm nay học tập tạm nghỉ tại đây được không? Bản điện hạ còn có điểm sự tình muốn cùng ngươi thương nghị” Vũ Văn Hiên nhìn thấy đám đệ đệ muội muội kia sớm đã không ngồi yên được.
“Cũng tốt, các vị hoàng tử công chúa hôm nay học tập tạm dừng ở đây. Mọi người có thể tan học.”
“Hảo da, hoàng huynh ngươi dẫn ta đi chơi đi!” Vũ Văn Tuyết là cái thứ nhất vọt tới bên người Vũ Văn Hiên muốn nàng mang theo chính mình ngoạn.
“Tuyết nhi ngoan, hoàng huynh hôm nay còn có việc không thể cùng ngươi chơi. Ngươi cùng mấy huynh đệ tỷ muội khác ngoạn đi!” Vũ Văn Hiên ngồi xổm xuống hống chính mình muội muội.
“Nga.” Vũ Văn Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn không vui, tiêu sái rời đi. Nhóm hoàng tử, công chúa vừa nghe có thể ly khai đều như chim nhỏ sổ l*иg phân tán đi.
“Không biết điện hạ tìm Cao mỗ có gì chuyện quan trọng đâu?”
“Nga, kỳ thật cũng không có gì. Chính là muốn hỏi một chút Cao tiên sinh trong mấy đệ đệ này của ta có người nào là có khí chất làm hoàng đế?” Vũ Văn Hiên nhưng thật ra cử đi thẳng vào vấn đề.
“Hiện tại nhóm hoàng tử còn quá nhỏ cũng không cảm nhận được rõ ràng gì. Nhưng là Cao mỗ cảm thấy lục điện hạ chăm chỉ hiếu học là cái đệ tử không sai. Nếu là Cao mỗ không có nhìn lầm lục điện hạ có thể có phẩm cách đế vương.”
“Nga, thỉnh cao tiên sinh lo lắng nhiều hơn, bồi dưỡng hắn nhiều hơn một chút.” Vũ Văn Hiên thở dài đối Cao Huân nói.
“Nga? Điện hạ vì sao có ý tưởng này? Lấy tài năng điện hạ hoàn toàn có thể trở thành nhất đại thánh quân a!”
“Ta không cái kia tâm tư, phải đi quản lý quốc gia lớn như vậy. Ta chỉ muốn tự tại tiêu dao qua cả đời. Nói sau thánh quân này mũ mang rất cao, mũ càng cao đầu lại càng khó tránh được nguy hiểm. Ha ha”
“Điện hạ thật sự là không giống người thường a!”
“Ha ha ha, không giống người thường mới tốt. Tuyệt đối không có bản sao. Hắc hắc. Nếu là cao tiên sinh không vội, bản điện hạ muốn mời tiên sinh uống vài chén, cùng tiên sinh tâm sự đương thời thế cục.” Vũ Văn Hiên mời Cao Huân.
“Điện hạ thịnh tình Cao mỗ từ chối thì bất kính. Thỉnh!” Cao Huân là đồng ý đi.
“Thỉnh!”
______________
“Cao tiên sinh ngài cảm thấy trong triều tệ nạn lớn nhất là cái gì?” Vũ Văn Hiên hướng Cao Huân nâng chén sau đó hỏi.
“Tham quan ô lại.” Cao Huân chỉ ra điểm tệ nạn mà triều đại nào cũng đều có.
“Nga, tham quan ô lại từ xưa đến nay đều là chỗ nào cũng có a. Nếu không có quá phận, hoàng đế cũng liền tĩnh, nhắm một mắt mở một mắt cho qua.”
“Điện hạ, trong triều quan viên nếu là một người tham đối với một cái triều đình to như vậy còn không phải quá mức thương tổn. Nhưng nếu phần đông quan viên đều tham, điện hạ ngẫm lại, thiên lý chi đê, sâu mọt nhiều như vậy triều đình cho dù là tái giàu có và đông đúc cũng không đủ được mọi người đến tham.”
“Đúng a! Kia theo tiên sinh xem ra nên dùng cách nào gϊếŧ hết sâu mọt đâu?”
“Nếu muốn hoàn toàn ngăn chặn là không có khả năng, bất quá gϊếŧ một người răn trăm người nhưng thật ra có thể trấn áp được.” Cao Huân uống xong rượu được Vũ Văn Hiên châm nói.
“Bất quá gϊếŧ cũng không phải biện pháp?” Vũ Văn Hiên lại vì hắn châm một chén rượu.
“Ân, cho nên nhất định phải có một bộ luật pháp đối phó tham quan ô lại. Luật pháp hiện nay của triều đình ta còn có rất nhiều chỗ thiếu hụt chờ hoàn thiện a!”
“Tiên sinh quả nhiên là tài học hơn người!” Vũ Văn Hiên là từ tâm bội phục tài học cùng trung quân ái quốc chi tâm của người này.
“U, này còn uống thượng a?” Thu Hàm chưa thông báo liền lập tức đi vào trong phòng nói.
“Nga, Hàm tỷ đến đây a. Không biết Hàm tỷ tìm tiểu đệ có chuyện gì a?” Vũ Văn Hiên uống rượu mặt đã đỏ, phác phác cười đặc hỏi nàng.
“Không có việc gì sẽ không có thể tới tìm ngươi a? Vị này là?” Thu Hàm chưa thấy qua Cao Huân nhìn Vũ Văn Hiên trong mắt lóe hỏi.
“Nga, đã quên giới thiệu. Vị này là Cao Huân, là vị được phụ hoàng phong thái phó kiêm hàn lâm học sĩ. Cao tiên sinh, vị này là Hhu Hàm." Vũ Văn Hiên giới thiệu, Thu Hàm đối Cao Huân gật đầu mỉm cười.
“Nga, hạ quan tham kiến Thu Hàm công chúa.” Cao Huân đối với vị cháu gái nuôi này của Thái Hậu làm vẫn là có nghe thấy. Nhìn đến Thu Hàm, thời khắc đó tâm cũng bị lung lay, nàng rất đẹp a!
“Cao tiên sinh không cần đa lễ, điện hạ đã có khách kia Thu Hàm sẽ không quấy rầy.” Thu Hàm nói xong xoay người muốn đi.
“Hàm tỷ không ngồi một hồi rồi đi a?” Vũ Văn Hiên đứng lên.
“Ngươi cái tiểu lưu manh đừng uống nhiều như vậy biết không!” Thu Hàm thấp giọng dặn, thuận tay phủi phủi áo Vũ Văn Hiên.
“Đã biết, Hàm tỷ đi hảo.” Vũ Văn Hiên đối của nàng bóng dáng huy phất tay rồi sau đó ngồi xuống.
Cao Huân nhìn Thu Hàm cười có điểm hoảng, xuất thần nhìn theo phương hướng Thu Hàm rời đi, chén rượu cầm trong tay rót tràn cũng không biết. Vũ Văn Hiên nhìn đến đang còn Cao Huân thất thần kia liền nhăn mặt ho khan hai tiếng.
“Nga, điện hạ, Cao mỗ thất lễ!” Cao huân lấy lại tinh thần.
“Không biết cao tiên sinh có thê thất chưa?” Vũ Văn Hiên bỗng nhiên thay đổi đề tài.
“Nga, Cao mỗ chỉ là hàn môn thư sinh làm sao có cô nương nào xem thượng ta đâu.” Cao huân lắc đầu thở dài.
“Cao tiên sinh đầy bụng kinh luân, nhất định có thể tìm được như hoa mĩ quyến.”
“Tạ điện hạ khen ngợi.”
Vũ Văn Hiên nếu nhìn không ra điểm cái gì chính là ngu ngốc rồi. Ai, ngươi này thư sinh khờ ngươi nếu thấy thích người nào ta đều có thể làm mai cho ngươi, nhưng cố tình ngươi xem thượng là nữ nhân của ta. Đáng tiếc ngươi nhất định cùng Thu Hàm hữu duyên vô phân.
“Tiên sinh không cần ngẩn người, uống rượu a!” Vũ Văn Hiên khuyên hắn uống rượu.
“Nga, hảo, điện hạ thỉnh.” Cao Huân cầm lên chung rượu tiếp tục uống.
Ngươi mời ta cạn, ăn uống linh đình, hai người đều uống không ít. Cao Huân đã muốn uống ghé vào trên bàn bất tỉnh nhân sự.
“Người tới, đỡ Cao tiên sinh đi sương phòng nghỉ ngơi. Xem ra Cao tiên sinh nhất thời cũng không tỉnh được, hôm nay khiến cho cao tiên sinh ngủ lại ở trong này đi!” Vũ Văn Hiên tuy rằng cũng uống không ít nhưng muốn so với Cao Huân thanh tỉnh nhiều hơn.
“Dạ, điện hạ.” Hai cái tiểu thái giám đến đỡ Cao Huân rời đi.
“Người tới! Dìu ta đến giường nghỉ ngơi một chút đi.” Vũ Văn Hiên đứng lên có điểm lung lay.
“Điện hạ cẩn thận!” Cung nữ nhìn nàng đứng không vững chạy nhanh qua đỡ lấy nàng, đem nàng dìu đến trên giường hầu hạ nàng nằm nghỉ.
Thu Hàm lo lắng Vũ Văn Hiên lại uống say nên đi tìm nàng.
“Điện hạ đâu?” Đi vào trong phòng nàng không thấy được nàng ở bàn rượu liền hỏi tiểu cung nữ trong phòng.
“Hồi Hàm công chúa, điện hạ uống đã say, nô tỳ đã dìu điện hạ về giường nằm.”
“Nga.” Thu Hàm đến gần bên giường Vũ Văn Hiên nhìn nàng đến tột cùng uống thành cái dạng gì.
“Ai nha, như thế nào uống đến trên người đều đỏ như vậy? Nhanh đi chuẩn bị trà tỉnh rượu cấp điện hạ.” Thu Hàm nhìn đến quần áo Vũ Văn Hiên bị chính nàng kéo đến lộ ra một chút da đã muốn đỏ.
“Công chúa, trà tỉnh rượu đến rồi.”
“Nga, để bến kia đi, các ngươi đều lui ra đi, điện hạ ta tới chiếu cố.” Thu Hàm nâng dậy Vũ Văn Hiên làm cho nàng dựa vào chính mình.
“Tỉnh, tỉnh tỉnh a. Mau tỉnh dậy uống trà giải rượu!” Thu Hàm vỗ vỗ mặt Vũ Văn Hiên.
“Ân? Làm gì?” Vũ Văn Hiên mơ mơ màng màng mở mắt.
“Đến, đem trà tỉnh rượu uống đi!” Thu Hàm bưng lên bát trà bên người hướng miệng nàng.
“Không uống, uống không ngon a!” Vũ Văn Hiên vung tay lên, Thu Hàm không có cầm chặt, trà tỉnh rượu này liền đánh nghiêng trên mặt đất.
“Ai, ngươi này...” Thu hàm đỡ nàng nằm tạm, đến thau nước nhúng lấy khăn mặt, lau mặt cho nàng.
“Như thế nào nóng như vậy a!” Rượu tác dụng chậm rãi phát lên Vũ Văn Hiên nhắm mắt lại loạn cởϊ qυầи áo chính mình.
“Ai. Ngươi đừng lộn xộn, coi chừng cảm lạnh.” Thu Hàm bắt lấy tay nàng ngăn không cho nàng tiếp tục cởi loạn. Vũ Văn Hiên bắt lấy tay Thu Hàm, mở mắt đang còn say lờ đờ.
“Lão bà, hắc hắc.” Vũ Văn Hiên ngây ngốc cười rộ lên.
“Ngốc dạng, đến nằm xuống. Hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Thu Hàm nhẹ nhàng vỗ về ngực nàng
“Lão bà, ngươi theo giúp ta, cùng nhau ngủ.”
“Thực không có biện pháp bắt ngươi này vô lại.” Thu Hàm cười cười, cởi giầy nằm ở bên người nàng. Vũ Văn Hiên đợi Thu Hàm nằm xong, liền cọ đến trong lòng nàng tìm cái vị trí thoải mái ôm nàng.
“Đầu có điểm choáng váng.” Vũ Văn Hiên mặt chôn ở trước ngực Thu Hàm than thở.
“Cho ngươi uống nhiều như vậy, xứng đáng ngươi choáng váng đầu!” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng tay nàng vẫn là xoa xoa huyệt Thái Dương cho Vũ Văn Hiên.
“Ai, ngươi đừng lộn xộn a!” Thu Hàm còn đang xoa đầu cho nàng, tay Vũ Văn Hiên đã muốn vào đến bên trong quần áo nàng.
“Đều là vô lại , còn có thể nghe lời ngươi sao?” Vũ Văn Hiên ở cổ nàng hôn loạn. Nhiệt khí trong miệng làm da đầu Thu Hàm một trận tê dại. Vũ Văn Hiên hai tay cởi ra quần áo Thu Hàm. Dây lưng, rồi đến ngoại bào cùng trung y của nàng đều bị cởi xuống. Bởi vì uống rượu nên tay không phải rất lưu loát, đến dây lưng áσ ɭóŧ như thế nào cũng không giải được, dưới tình thế cấp bách nên cứng rắn xé. (:]] Bạn Hiên thiệt bá đạo a!!!)
“Ai, đừng xé, ta chính mình cởi bỏ là được.” Thu Hàm đè lại tay nàng đang cứng rắn xé áσ ɭóŧ của mình, sau đó tự cởi bỏ dây áo, cởi áσ ɭóŧ. Vũ Văn Hiên mở to mắt nhìn Thu Hàm, ngọn lửa trong mắt giống như phải đốt cháy Thu Hàm.
“Lão bà, ngươi là của ta, của ta. Chỉ thuộc về một mình ta!” Vũ Văn Hiên nghiêng thân mình đối mặt với nàng, hôn nhẹ lên tai của nàng.
“Ân, ta chỉ thuộc về ngươi một người.” Thu Hàm ghé vào tai nàng ưng thuận hứa hẹn.
Vũ Văn Hiên tìm được môi của nàng, hàm trụ nhẹ nhàng đổ lên nàng, lấy lưỡi mở ra khớp hàm thâm nhập vào trong miệng tràn đầy hương thơm kia, lưỡi linh động ở chung quanh du tẩu. Thu Hàm hai tay choàng quanh cổ nàng, làm cho chính mình càng gần sát nàng. Vũ Văn Hiên thấy quần áo trên người chính mình vướng bận, thuần thục cởϊ qυầи áo bỏ đi. Da thịt thân cận làm cho Vũ Văn Hiên thân thể càng thêm cực nóng, Vũ Văn Hiên hôn một đường trượt xuống cằm rồi đến cổ Thu Hàm.
“Ân... Đừng..” Thu Hàm đè lại tay Vũ Văn Hiên đang ở trên ngực mình tác quái. Nhưng là hiển nhiên ngăn cản của nàng thực vô lực. Vũ Văn Hiên mềm nhẹ vuốt ve khỏa no đủ mềm mại kia làm nàng phải thở dốc, lại ở xương quai xanh của nàng lưu lại ấn ký. Bàn ta còn lại dời xuống vùng bụng bằng phẳng của nàng vuốt ve qua lại. Thu Hàm bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ mãnh liệt làm đầu óc nàng cũng trở nên mơ hồ, thân thể như bị thiêu đốt không ngừng vặn vẹo. Vũ Văn Hiên lại ở trước ngực nàng tàn sát bừa bãi, hàm trụ lấy đỉnh phấn hồng của nàng, lấy đầu lưỡi tại phía trên đảo quanh. Vũ Văn Hiên buông ra kia khỏa hồng, được đến dễ chịu tiểu hồng quả có vẻ càng thêm mê người.
“Ân, lão... công... Ngươi quá xấu!!” Thu hàm thở gấp nói.
“Tệ hơn cũng còn có, ngươi còn chưa biết sao?”
Vũ Văn Hiên hơi chút nâng lên thân mình, nhìn nàng ánh mắt dụ hoặc nói. Tay lại đi vào vườn hoa tư mật, nóng lòng muốn thử khẽ vuốt lấy cánh hoa.
“Ân, không cần... Nơi đó...” Thu Hàm giật mình đem hai chân khép lại làm tay Vũ Văn Hiên bị kẹt giữa hai chân, Vũ Văn Hiên rút ra tay mình.
“Thân ái , ngươi đã muốn thực ướt...” Vũ Văn Hiên hôn lên vành tai của nàng, ở bên tai nàng bật hơi nói xong lại tiếp tục hôn nàng. Nơi bị Vũ Văn Hiên hôn qua giống như là thiêu cháy, Thu Hàm khẩn trương cầm lấy chăn dưới thân. Vũ Văn Hiên hôn lướt qua hai má, xuống cổ, xuống rồi đến bụng, sau đó lại đến hoa viên bí ẩn kia, nhẹ nhàng hôn xuống.
“A, không cần... Không nên nhìn chỗ kia...” Thu Hàm xấu hổ đẩy đầu của Vũ Vũ Hiên ra.
“Vì cái gì không cần? Bảo bối ngươi rất đẹp!” Vũ Văn Hiên quỳ gối giữa hai chân nàng, đem chân nàng tách ra, nhìn kia khe suốichảy xuôi từ đào viên bí ẩn kia, rồi lại chòm lên phủ lên phía trên người nàng, một tay chống bên hông nàng. Cúi đầu ở cái trán của nàng, lông mi, mí mắt chóp mũi chỗ hạ xuống tinh mịn hôn, cuối cùng mới đem triền miên tình thâm hôn xuống môi nàng. Vũ Văn Hiên nâng lên chân của Thu Hàm, làm cho hai chân nàng để ở bên hông mình, một tay