Lăng Nặc viết ra phương thuốc đưa Vũ Văn Hiên, nàng nhanh chóng cho người đi lấy thuốc, bởi vì thuốc này nấu thập phần phức tạp, Lăng Nặc phải tự mình làm. Vũ Văn Hiên liền phải chạy hai bên, một hồi chạy tới phòng Thu Hàm bồi thu hàm nói chuyện, một hồi chạy đi tìm Lăng Nặc đang một mình nấu thuốc, chuyện này làm Vũ Văn Hiên mệt muốn chết rồi. Bất quá cách mạng chưa thành công, nàng vẫn phải cố gắng, Vũ Văn Hiên ở trong lòng nói với chính mình.
"Sư tỷ, mệt mỏi đi, ta xem được rồi, ngươi nghỉ ngơi một hồi đi!" Nhìn lâu như vậy, Vũ Văn Hiên cũng đại khái nắm được cách coi lửa cùng thời gian.
"Không cần ngươi động tay đông chân." Lăng Nặc biết nàng tính tình hoạt bát, sợ nàng ngồi không được, canh lầm giờ làm cho thuốc tác dụng giảm xuống.
"Như thế nào sẽ như vậy, ta làm sao động tay đông chân? Sư tỷ ngươi nói như vậy ta không thích nghe đâu!" Vũ Văn Hiên một phen ôm bả vai Lăng Nặc đem nàng ôm vào trong lòng mình.
Lăng Nặc oai đầu liếc nhìn hắn một cái, vừa nói xong đã bắt đầu động tay đông chân. "Đem ngươi móng vuốt lấy ra" Lăng Nặc thực bình tĩnh nói.
"Ách, nhất thời tình thế cấp bách, chớ trách chớ trách!" Vũ Văn Hiên là biết tính tình Lăng Nặc, chỉ là đang cố tỏ vẻ bình tĩnh.
"Hảo hảo ngốc một bên cho ta đi1" Lăng Nặc cúi đầu nhìn lửa nói.
"Nga." Vũ Văn Hiên ngoan ngốc một bên, còn ngồi xổm lấy lá cây khều khềucon kiến. Động tác tỏ vẻ chính mình hiện tại bị vây ở trạng thái cực kỳ buồn bực.
Lăng Nặc nhìn đến nàng đang đùa con kiến, đối với nàng thật sự là hết chỗ nói. Như thế nào lớn như vậy còn giống trẻ con a.
Mấy ngày nay Lăng Nặc không nào hảo hảo nghỉ ngơi, canh lửa nấu thuốc một hồi mí mắt của nàng liền nhịn không được dính vào nhau. Lắc đầu làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, nhưng là qua không bao lâu mí mắt lại bắt đầu trầm, rốt cục vẫn là gục đầu ngủ quên.
Vũ Văn Hiên nghịch con kiến một hồi thì thấy kỳ quái, sư tỷ như thế nào im lặng như vậy? Quay đầu liền thấy sư tỷ thân ái của nàng đang nâng cằm ngủ gà ngủ gật, nàng lặng lẽ tiêu sái đến bên người Lăng Nặc
"Sư tỷ, sư tỷ!" Nhẹ nhàng gọi hai tiếng, Lăng Nặc buồn ngủ thâm trầm không có phản ứng. "Ai, vất vả ngươi." Xem nàng bộ dáng mệt mỏi, Vũ Văn Hiên cũng là thực đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đem đến trên giường để nàng ngủ.
"Ngươi ở trong lòng ta là không thể thay thế được, biết không!" Vuốt nhẹ tóc trên trán Lăng Nặc nhẹ giọng nói, cũng ở nàng trên trán hạ xuống một nụ hôn, Vũ Văn Hiên giúp nàng đắp tốt chăn, sau đó chính mình ngồi canh thuốc.
Mặt trời chậm rãi ngã về tây, Lăng Nặc cũng tỉnh. "Tinh thần tốt hơn nhiều. Không đúng, ta không phải đang nấu thuốc sao?" Lăng Nặc mở to mắt nói.
"Sư tỷ, ngươi tỉnh a! Ta đã đem thuốc nấu xong rồi cũng đã sai người mang qua cho Hàm tỷ. Mấy ngày nay vất vả ngươi!" Vũ Văn Hiên trìu mến nhìn nàng.
"Ân, ngươi như thế nào không gọi ta dậy?"
"Ta thấy ngươi quá mệt mỏi , muốn cho ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút. Mấy chuyện nấu thuốc này vẫn là không làm khó được ta, nói như thế nào ta cũng học quá a. Có đói bụng không, muốn ăn chút gì không?"
"Thật là có một chút đói bụng." Lăng Nặc tỉnh lại cảm thấy trong bụng trống trơn, là có điểm đói bụng.
"Ân, ta cho người ta đưa thức ăn lại đây. Ngươi muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được. Ngươi quyết định đi, ta không kén ăn."
"Thật dễ nuôi a!" Vũ Văn Hiên trêu ghẹo nàng.
"Nhanh đi chuẩn bị thức ăn, ta đói bụng rồi!" Lăng Nặc nói, trong lời nói cũng có ý làm nũng.
"Hảo." Vũ Văn Hiên đứng lên lập tức cho người đi chuẩn bị thức ăn.
Ta ngủ lâu như vậy chẳng lẽ nàng nấu thuốc xong vẫn bên cạnh ta? Hài tử ngốc! Lăng Nặc nhìn bóng dáng Vũ Văn Hiên khẽ cười.
Vũ Văn Hiên an bài tốt hết thảy vừa ngồi xuống, chợt nghe một tiếng "Phanh". Cửa bị một chiếc giày bẩn đá văng, không cần nhìn cũng biết là ai.
"Hoàng huynh, mấy ngày nay như thế nào không bồi Tuyết Nhi ngoạn?" Vũ Văn Tuyết hướng cái đầu vào trong phòng nhìn.
"Lại đây a, Tuyết nhi." Vũ Văn Hiên hướng muội muội ngoắc lại.
"Tuyết nhi sao lại tìm được tới nơi này đây?" Vũ Văn Hiên ôm muội muội ngồi ở trên đùi mình.
"Ta tùy tiện hỏi sẽ biết a, phí lời!" Vũ Văn Tuyết thực khinh bỉ nhìn Vũ Văn Hiên ý tứ trong lời nói ta là công chúa, hoàng cung là nhà của ta, ta làm sao không biết đường đi.
"Ha ha, Tuyết nhi ăn cơm chưa? Muốn cùng hoàng huynh ăn cơm hay không?"
"Hảo, ta cũng đói bụng. Lăng Nặc tỷ tỷ, ngươi không biết đâu hoàng huynh rất lợi hại, hắn dùng bùn nặn thành nguyên cái phòng cho ta." Vũ Văn Tuyết nhắc tới lúc cùng Vũ Văn Hiên chơi bùn.
"Phải không, Tuyết nhi còn không biết hoàng huynh ngươi làm đồ chơi lợi hại như thế nào đâu. Hắn có thật nhiều cách làm đồ chơi a!" Lăng Nặc mỉm cười nói.
"Hoàng huynh, vì cái gì huynh không làm đồ chơi cho Tuyết Nhi? Huynh không thương Tuyết nhi." Vũ Văn Tuyết nói xong còn có muốn khóc.
"Tuyết nhi ngoan a. Đợi hoàng huynh bận rộn xong rồi liền làm cho muội cung tên để chơi được không? Nếu không thì làm tiểu đầu gỗ." Vũ Văn Hiên hống tiểu công chúa.
"Hảo, một lời đã định. Ngoéo ngón tay, nói mà làm không được chính là tiểu cẩu a!" Quả nhiên là tiểu hài tử, cho dù là làm không được Vũ Văn Hiên vẫn là sẽ không biến thành tiểu cẩu được.
"Hảo, ngoéo tay." Vũ Văn Hiên làm như thật cùng muội muội ngoắc ngoắc ngón tay.
Hai huynh muội này, hoàn hảo là Hiên nhi từ nhỏ đến Hắc Lâm sơn, nếu hai cái ma vương này gom lại cùng nhau thì còn có thể bình yên sao? Quả nhiên là huynh muội a, Lăng Nặc nhìn hai huynh muội này không khỏi buồn cười.
"Điện hạ, đồ ăn đã chuẩn bị tốt." Cung nữ tiến vào khom người cung kính nói.
"Bưng lên a, còn dài dòng cái gì." Vũ Văn Tuyết đối cung nữ la lên.
"Dạ, công chúa." Cung nữ đi nhanh cho hạ nhân đứng ở ngoài cửa bưng thức ăn tiến vào. Sợ tiểu tổ tông này không cao hứng một cái lại muốn có cái chủ ý gì chỉnh người nữa.
"Hiên nhi, Thu Hàm cô nương trúng độc ngươi có biết là người nào hạ không?"
"Biết a, nhưng quan trọng hơn là trước tiên chữa khỏi độc trên người Hàm tỷ. Còn người hạ độc ta sẽ làm cho hắn hối hận." Vũ Văn Hiên uống xong chung rượu, trên mặt lộ ra âm ngoan.
"Ngươi muốn gϊếŧ người hạ độc?" Lăng Nặc không thể tin được nhìn Vũ Văn Hiên, này vẫn sư đệ thiện lương nhưng ham chơi lại có điểm lưu manh của nàng sao?
"Ta không gϊếŧ hắn a, nhưng là ta sẽ làm cho hắn hai bàn tay trắng, hơn nữa hắn còn làm rất nhiều chuyện không tốt." Vũ Văn Hiên biểu tình thực vô tội nói.
"Hoàng huynh là ai hạ độc a?" Vũ Văn Tuyết cũng thực quan tâm vấn đề này.
"Này a, hoàng huynh không thể nói, đợi hết thảy giải quyết xong hoàng huynh tự nhiên sẽ nói cho muội biết. Đến, Tuyết Nhi, dùng bữa, tiểu hài tử không thể uống rượu a!" Vũ Văn Hiên nhìn đến Vũ Văn Tuyết định lấy ly muốn uống rượu.
"Không có việc gì, hoàng huynh, rượu này không say, hơn nữa lại ngọt nha!"
"Kia cũng không được, rượu tác dụng chậm, muội nếu uống nhiều, mẫu hậu biết sẽ đánh vào mông muội. Được rồi, uống trà đi có lợi hơn!" Vũ Văn Hiên đoạt lấy chén rượu trong tay Vũ Văn Tuyết.
"Lăng Nặc tỷ, ngươi xem hoàng huynh ta kìa." Vũ Văn Tuyết tìm Lăng Nặc cầu cứu.
"Tuyết nhi, muội còn nhỏ quả thật không thích hợp uống rượu. Đến, Lăng Nặc tỷ rót cho ngươi một ly trà lài thế nào, tỷ pha trà lài ngon lắm, hoàng huynh muội muốn uống cũng không được." Lăng Nặc hống Vũ Văn Tuyết.
"Thật sự a. Vậy được rồi, Lăng Nặc tỷ tỷ không thể cấp hoàng huynh uống, hoàng huynh hư lắm! Ta còn thấy hoàng huynh trộm hôn Hàm tỷ tỷ đây. Hoàng huynh là sắc lang a!" Vũ Văn Tuyết đem chuyện của Vũ Văn Hiên đều nói ra.
"Tuyết nhi, không được nói bậy." Vũ Văn Hiên trên mặt không được tự nhiên.
Lăng Nặc nghe được trên mặt không có bất luận biểu tình, nhưng là trong ánh mắt hiện lên một tia cô đơn. Vũ Văn Hiên chưa kịp thấy rõ thì tia cô đơn đó đã chợt lóe rồi biến mất.
"Được rồi, nhanh ăn cơm của muội đi!" Vũ Văn Hiên gắp khối chân gà cấp Vũ Văn Tuyết, ngăn chặn nàng nói hưu nói vượn miệng. Ta nơi đó có trộm hôn hay là quang minh chính đại hôn có gì khác. Hừ, tiểu nha đầu quỷ a!
"Sư tỷ, về sau chuyện nấu thuốc này vẫn là giao cho ta đi!" Vũ Văn Hiên vừa ăn vừa nói.
"Như thế nào? Không tin được sư tỷ? Sợ ta hạ độc Hàm tỷ tỷ? Ta không có bỉ ổi như vậy." Lăng Nặc nghe được Vũ Văn Tuyết nói Vũ Văn Hiên trộm hôn Thu Hàm, không khỏi có chút sinh khí cũng là thương tâm, ngữ khí cũng có chút cứng rắn.
"Không phải, ta như thế nào sẽ không tin sư tỷ đâu. Bởi vì nấu thuốc quá mệt mỏi , ta là đau lòng ngươi a!" Vũ Văn Hiên trong mắt lóe ra đau lòng nhìn Lăng Nặc.
"Ân." Lăng nặc nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Vũ Văn Hiên nên đáp ứng. Hiên nhi a, ngươi nếu thật sự là đau lòng ta, như thế nào còn có thể từ chối đâu? Hoàn hảo ta biết trong lòng ngươi vẫn là có ta. Lăng Nặc vui mừng thầm nghĩ, cũng ăn đồ ăn Vũ Văn Hiên gắp cho nàng. Biết được Vũ Văn Hiên trong lòng có vị trí của nàng, thức ăn tựa hồ cũng ngon hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Ai, rốt cục giai đoạn bận rộn công tác xong rồi, có được một chút thời gian, ít nhất có thể viết nhiều hơn một chút, oa ha ha ha.