"Hàm tỷ a, ngươi không có nhớ lầm chỗ đi? Thật là nơi này sao?" Vũ Văn Hiên đi theo phía sau Thu Hàm, cầm cây đuốc đi trong mật đạo tối đen như mực.
"Chính là nơi này, ta sẽ không nhầm. Mấy năm nay ta đều là đến nơi này để bái tế tổ tiên. Ai, ta nói ngươi không phải là sợ tối chứ?" Vũ Văn Hiên kéo tay Thu Hàm không ngừng phát run.
"Nào có sợ, ta là lạnh. Mật đạo này tối đen lại rất lạnh a!" Vũ Văn Hiên thực sự sợ mà còn tìm lý do cho mình.
"Thiết" Thu Hàm lại một lần khinh bỉ nàng.
"A" Thu Hàm quát to một tiếng xoay người chủ động ôm lấy Vũ Văn Hiên.
"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Vũ Văn Hiên bất ngờ cũng ôm lấy người Thu Hàm đang nhào tới.
"Con chuột...con chuột a." Thu Hàm sợ tới mức cả người đều dán trên người Vũ Văn Hiên.
"Hàm tỷ, ngươi sợ chuột a? Con chuột đã chạy, đừng sợ!" Vũ Văn Hiên một tay cầm cây đuốc, một tay vỗ sau lưng Thu Hàm.
Thu Hàm phục hồi lại tinh thần, từ trên người Vũ Văn Hiên đi xuống."Tiếp tục đi" Thu Hàm làm như không có việc gì. Vũ Văn Hiên trong lòng cười trộm. Nữ nhân này sợ con chuột ha ha, về sau sẽ lấy con chuột dọa ngươi.
"Hàm tỷ, nơi này đổ nát thê lương không có gì đặc biệt. Ngươi có nhớ rõ trong nhà ngươi còn chỗ nào đặc biệt không?" Vũ Văn Hiên nhìn bốn phía.
"Không nhớ rõ a, trừ bỏ mật đạo nhà của ta không có gì đặc biệt a."
"Ngươi dẫn ta đi xem thư phòng của Thu đại nhân đi." Vũ Văn Hiên xem phim truyền hình cổ trang đều diễn thư phòng sẽ có cơ quan.
"Hảo, ngươi theo ta." Thu Hàm dẫn nàng đi thư phòng của gia gia khi còn sống.
Vũ Văn Hiên vào thư phòng liền sờ đông sờ tây tìm cơ quan.
"Ngươi sờ cái gì a?"
"Ta ở đây tìm cơ quan." Vũ Văn Hiên đẩy đẩy cái bàn.
"Ngươi đừng làm lộn xộn đồ của gia gia của ta. Tuy rằng nơi này đã muốn là nhà hoang nhưng những thứ kia cũng không cần lộn xộn." Thu Hàm sợ nàng làm hỏng đồ gì đó của gia gia mình.
"Hàm tỷ, ngươi không thấy kỳ quái a? Một nhà Thu đại nhân chết lâu như vậy, mấy thứ này lại không có bụi nhiều lắm. Ngươi không thấy khả nghi sao?" Vũ Văn Hiên phát hiện trên bàn không có bụi, mà chỗ này lẽ ra bụi phải đóng nhiều.
Thu Hàm đi qua nhìn quả thật đúng vậy. "Hàm tỷ ngươi không biết trong bàn có cơ quan sao?" Vũ Văn Hiên lại sờ sờ, gõ gõ.
"Có người. Chúng ta mau tránh đi." Vũ Văn Hiên nghe được có người hướng đến nơi này, liền lôi kéo Thu Hàm bay lên trần nhà. Không lâu sau có tám cái hắc y nhân đến, tay cầm cương đao. Xem tốc độ cùng tư thế thì thân thủ không kém.
"Những người này là sát thủ, không cần đả thảo kinh xà." Vũ Văn Hiên nhìn bọn hắc y nhân đã muốn vào nhà, Thu Hàm gật gật đầu.
"Tìm được bọn họ không?" Tên cầm đầu mở miệng.
"Không có, nhưng thuộc hạ tận mắt thấy bọn họ vào đây."
Vũ Văn Hiên thấy vài cái tép riu này cũng không phải đối thủ chính mình. Đối Thu Hàm cười cười rồi nhảy xuống."Có phải hay không đang tìm ta a?"
"Gϊếŧ hắn!" Vài người lấy đao hướng Vũ Văn Hiên chém qua.
"Các ngươi không phải đối thủ của ta, nói ra ai là chủ các ngươi thì ta tạm tha các ngươi." Vũ Văn Hiên đá văng ra một cái thích khách nói. Trong lòng nàng cũng chỉ là muốn cho thích khách chính miệng nói ra.
"Ít nói nhảm." Thích khách không muốn nhiều lời huy đao hướng nàng chém tới.
"Ta liền giải quyết các ngươi, đưa các ngươi đi gặp Mã Khắc Tư." Vũ Văn Hiên rút ra nhuyễn kiếm bên hông cùng bọn họ hảo hảo đánh. Mấy tên này căn bản không phải đối thủ của Vũ Văn Hiên, vài ba chiu đã bị Vũ Văn Hiên thu phục.
Vũ Văn Hiên đem nhuyễn kiếm trở về bên hông vỗ vỗ tay. "Hàm tỷ xuống dưới đi, bọn họ đều bị ta đánh hôn mê." Vũ Văn Hiên hướng mặt lên vẫy tay, Thu Hàm nhảy xuống.
"Những người này nhất định là gian tặc Vũ Văn Hạo phái tới." Thu Hàm nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không điều tra rõ, không thể vội kết luận." Vũ Văn Hiên không có căn cứ xác thực chính xác cũng không dám khẳng định việc này nhất định là nhị bá phụ làm.
"Hàm tỷ chúng ta đi về trước đi. Còn nhiều thời gian cho chúng ta tìm được chứng cớ."
"Cũng tốt, chúng ta theo mật đạo trở về."
____________________
Vương phủ
"Cái gì người phái đi đều bị giải quyết? Thật sự là một đám vô dụng mà!" Vũ Văn Hạo đập chén trà đang cầm xuống đất.
"Vương gia, sát thủ thân thủ không kém, trừ phi...trừ phi võ công tam hoàng tử so với bọn hắn cao hơn rất nhiều." Hắc y nhân nói ra cũng không phải không có khả năng.
"Nói có lý, Thiên Cơ tử dạy dỗ tuyệt đối sẽ không là vô dụng. Xem ra còn phải để bổn vương tự mình thử xem tiểu tử Vũ Văn Hiên này có bao nhiêu lợi hại."
"Vương gia không thể mạo hiểm a!"
"Sợ cái gì, nói như thế nào ta cũng là bá phụ của tiểu tử kia. Hắn sẽ không đối bổn vương nặng tay."
"Vương gia trăm ngàn lầnphải cẩn thận." Hắc y nhân nhắc nhở Vũ Văn Hạo.
"Chớ sợ, ha ha ha. Ngươi tái an bài một ít người tiến cung tìm cơ hội gϊếŧ Thu Hàm. Người này không trừ lòng bổn vương một chút cũng không thể an bình."
"Dạ, Vương gia."
"Phụ hoàng gọi nhi thần đến có chuyện gì a?" Vũ Văn Hiên ở cửa ngự thư phòng thò đầu vào hỏi.
"Tiểu tử ngươi tiến vào đóng cửa lại. Phụ hoàng có chuyện muốn nói với ngươi."
"Nga." Vũ Văn Hiên ngoan ngoãn vào phòng đóng cửa lại.
"Hiên nhi, phụ hoàng có chuyện trọng yếu giao cho ngươi. Chính là về chuyện tình nhị bá phụ ngươi. Những năm gần đây phụ hoàng phát hiện nhị bá phụ ngươi âm thầm chiêu binh mãi mã, hình như có ý mưu phản." Vũ Văn Long đem lo lắng của mình nói cho Vũ Văn Hiên.
"Ân, phụ hoàng là muốn nhi thần đi thăm dò chứng cứ xác thực nhị bá phụ mưu phản. Sau đó đưa hắn đem ra công lý." Vũ Văn Hiên đoán ra dụng ý của Vũ Văn Long.
"Ân, quả nhiên là hài tử của trẫm. Phụ hoàng càng ngày càng già rồi, về sau Lan Phong vương triều này còn muốn dựa vào ngươi." Vũ Văn Long nói sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Vũ Văn Hiên.
"Phụ hoàng đừng nói như vậy! Người chính trực tráng niên, hơn nữa nhi thần cũng không có ý với ngôi vị hoàng đế. Nhi thần nghĩ muốn làm tiêu dao Vương gia."
"Ba" Vũ Văn Long tát một cái vào đầu Vũ Văn Hiên.
"Sao phải đánh ta a, phụ hoàng?" Vũ Văn Hiên ôm đầu.
"Không có chí khí, ngươi là hoàng nhi trẫm thông minh nhất của trẫm, lại có tài trị quốc. Trẫm là từ khi ngươi sinh ra đã có quyết định này. Trẫm nói cho ngươi, tiểu tử, trẫm chuẩn bị sau khi kết thúc chuyện nhị bá phụ ngươi liền lập ngươi làm thái tử. Được rồi, ngươi đi xuống đi!" Vũ Văn Long phất tay ý bảo nàng lui ra.
"Ân, phụ hoàng, nhi thần cáo lui."
"Đừng quên chuyện phụ hoàng giao cho ngươi. Này ngươi cầm lấy, có cái này ngươi có thể tùy ý điều động binh mã." Vũ Văn Long ném cho hắn một khối lệnh bài binh phù.
"Ân, phụ hoàng, nhi thần nhất định không để phụ hoàng thất vọng." Vũ Văn Hiên rời đi ngự thư phòng. Ai, nếu thật sự là lên làm thái tử liền phiền toái, ta còn muốn đi khắp nơi du lịch đây. Còn không có đem thân sư tỷ của ta cưới về, còn có Thu Hàm, còn có thật nhiều mỹ nhân chưa trêu ghẹo. Làm thái tử rồi sẽ không thể đi tán gái a! Này với ta mà nói là nhiều tổn thất, Vũ Văn Hiên sầu mi khổ kiểm phe phẩy đầu đi tới.
"Ai, mệnh khổ a!" Vũ Văn Hiên còn cảm thán một câu.
"Hoàng huynh, hoàng huynh, ta nơi nơi tìm ngươi đều khọng thấy. Nguyên lai ngươi ở chỗ của phụ hoàng a!" Vũ Văn Tuyết nhìn thấy nàng cao hứng hướng nàng ngoắc.
Vũ Văn Hiên bước nhanh hướng muội muội đi qua. "Tuyết Nhi tìm hoàng huynh có chuyện gì a?" Vũ Văn Hiên ngồi xổm xuống nhìn thẳng muội muội.
"Không có gì, chính là tìm hoàng huynh ngoạn a! Hoàng huynh đến cùng ta chơi nặn bùn." Vũ Văn Tuyết lôi kéo nàng bước đi.
"Ai, chậm một chút chậm một chút, đừng để ngã." Vũ Văn Hiên bị muội muội lôi kéo đi chơi bùn. Dù sao tạm thời cũng không đến ra biện pháp gì, không bằng liền bồi muội muội ngoạn một hồi cũng tốt. Hắc hắc, ngẫm lại ta cũng lâu không chơi bùn, muội muội này cũng thật bướng bỉnh, giống ta. Hắc hắc hắc, Vũ Văn Hiên cười ngây ngô đi theo sau muội muội.