Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 119: Lưỡng Hà

Vụ việc có phi tặc chặn đường về, Bạch gia đã phái người điều tra nhưng vẫn không có kết quả.

Tình hình lúc đó quá chóng vánh, đám cướp bịt mặt tiếp cận bốn chiếc thuyền nhưng không hề động thủ, chỉ dừng lại ở hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Bạch Đường Tuyết đại diện Bạch Gia tới tới Kim gia xin lỗi, đồng thời ngỏ ý muốn mở rộng quan hệ hữu nghị giữa hai bên thế gia.

-Có mối làm ăn nào Tuyết cô nương muốn giới thiệu cho tại hạ sao? (Ma Kim)

-Thật ra thì không... (Đường Tuyết)

-Thế thì làm sao tăng cường quan hệ đây? (Ma Kim)

-Bạch Gia có ý định gả ta cho công tử... (Đường Tuyết với vẻ mặt e thẹn)

-Chuyện này thì không được rồi. (Ma Kim)

-Ta biết chứ... (Đường Tuyết cúi mặt xuống thất vọng)

Ma Kim cũng chẳng có gì để nói thêm với Bạch cô nương còn Bạch cô nương thì có rất nhiều điều muốn thổ lộ, có điều nàng thừa biết nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.

.

.

Việt quốc đang cùng lúc đối chọi với hai nước láng giềng, phía Tây là Sa Quốc và phía Nam là Sơn quốc.

Triều đình ríu rít chiêu quân mãi mã khắp nơi.

Lão thành chủ lại lần nữa đích thân xuống Kim phủ để thảo luận với Ma Kim về vấn đề này:

-Kim công tử, tình hình chiến sự Việt quốc chắc ngươi cũng đã nghe qua?

-Dạo này ta khá bận rộn nên không biết bên ngoài có biến sự gì, ngài lại muốn ta xây dựng lực lượng lính đánh thuê sao?

-Mặt trận phía Nam đang trên thế thua. Sơn quốc đã âm thầm đào tạo ra lực lượng nhất giai quân tinh nhuệ.

-Hừm. Nếu Sơn quốc đánh tới đây, ta có mất mát gì không nhỉ?

-Tất nhiên là có rồi, Sơn quốc mà chiếm được thành Hoàng Hà, chắc chắn phân bổ lại hệ thống các Cổng Ngoài. Ngươi vừa dẫn người đi thí luyện về, chắc hẳn ngươi biết nó quan trọng như nào rồi đấy.

-Nhưng tại sao ngài lại nghĩ ta có thể thay đổi cục diện này.

-Ta thật không biết giải thích sao cho thỏa, nói không phải mê tín chứ mấy đêm liền ta nằm mơ thấy ngươi vinh quang trên chiến trường.

-Ái chà chà, thế là mê tín quá đi. Nhưng mà trùng hợp dạo gần đây ta cũng mơ thấy thế. Chả nhẽ thiên đạo muốn ta chấp chưởng việc này.

-Thế thì tốt quá rồi, mong công tử sớm đưa ra quyết định.

Ma Kim quay sang ra lệnh cho Tiểu Xuân , Tiểu Hạ và Tiểu Thu đang đứng hầu bên cạnh:

-Ba đứa con mau đi triệu tập các mẹ lại phòng riêng của ta. Phiền thành chủ đại nhân đợi ta một lát!

-Không vội, không vội, công tử khách sáo rồi. (Bạch Gia Khang)

.

-Ý của các nàng thế nào? (Ma Kim)

-Chiến trường hiểm nguy, ta sợ chàng sẽ gặp nguy hiểm. (Ái Như)

-Nếu anh cần thì em nguyện đi theo phò trợ. (Tuyết Hân)

-Em thì sao cũng được, miễn là em được gần bên anh. (Hồ Mẫn)

-Thanh Long Môn cũng khuyến khích các đệ tử ngoại môn đi lính. Nghe bảo người nào có thành tích tốt sẽ được triều đình thưởng nguyên liệu thăng giai. Ta thì rất tin tưởng vào thực lực của chàng. Có điều là... (Thiên Khả)

-Sao thế nàng cứ nói. (Ma Kim)

-Việc chém chém gϊếŧ gϊếŧ, ta không thích, thế thôi. (Thiên Khả)

-Thế thì ta không chém gϊếŧ là được chứ gì? (Ma Kim)

-Ý chàng là sao? (Thiên Khả)

-Ta đứng chỉ huy thôi. (Ma Kim)

-Thế thì cũng được. Nhưng mà... hứa với ta là chàng không được lạm sát người vô tội đi. (Thiên Khả)

-Muội mà nói thế thì chàng ấy sẽ biến người vô tội thành có tội đấy! (Ái Như)

-Yên tâm, có các nàng trông chừng thì ta nào dám làm bậy. (Ma Kim)

-Không phải là nhị giai không được tham gia vào chiến tranh sao? (Hồ Mẫn)

-Vẫn có lực lượng tu chân giả chống lưng phía sau, chỉ là không được trực tiếp chiến đấu thôi. (Ma Kim)

-Ra là vậy, thế thì chúng ta đi thôi còn chần chừ gì nữa. (Hồ Mẫn)

-Quyết định thế nhé. Dù sao có trải nghiệm mới thì anh cũng sẽ mạnh mẽ hơn, thuận lợi cho việc sau này nữa. Hồ Mẫn, em về giáo phái đưa số tài liệu này cho Hổ Trung giúp anh. (Ma Kim)

-Thì ra anh đã chuẩn bị sẵn từ trước. (Hồ Mẫn)

-Tại vì ta tin các nàng có chung suy nghĩ với ta.

"Giang sơn xã tắc đang lâm nguy,

anh hùng hảo hán phải làm gì?

Nhiệt huyết xông pha nơi chiến trận,

quyết sinh quyết tử chẳng ngại chi."

.

Ma Kim sau đó quay lại phòng khách, tiếp tục bàn bạc với thành chủ:

-Các phu nhân của ta đã chấp thuận. Tuy nhiên ta vẫn còn một vấn đề nan giải.

-Không biết là vấn đề gì, liệu ta có thể giúp?

-Nhật Nguyệt Thương Hội dạo gần đây bị kẻ gian lăm le. Ta sợ rằng khi ta vắng mặt, bọn chúng sẽ quấy phá con đường vận tiêu.

-Ta sẽ lập tức phái binh linh của Hoàng Hà thành trợ giúp.

-Như thế thì sao được. Ta vừa nghĩ ra một cách hay hơn, đó là để Nhật Nguyệt Thương Hội mượn danh nghĩa Hoàng Hà Thành vận tiêu. Như vậy bọn chúng không nể ta thì cũng phải nể ngài đây.

-Việc này...

-Có vấn đề gì sao?

-Không thành vấn đề. Cứ theo ý của công tử.

-Thế nhé. Ngài có thể báo cáo với triều đình rằng ta sẽ đích thân dẫn năm mươi quân chiếm lại vùng Lưỡng Hà.

-Công tử không đùa chứ? Nơi đó kẻ địch đang chiếm đóng với lực lượng lên tới một vạn quân.

-Thì bên ta toàn bộ là nhất giai hậu kì mà, lo gì chứ.

Bạch Gia Khang có chút bất ngờ khi mà Ma Kim nói thế với giọng điệu vô cùng bình thản. Một người nhất giai sơ kì có thể sánh ngang với hai mươi người bình thường, trung kì là năm mươi, còn hậu kì thì tương đương với con số hai trăm.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là ước đoán, thực tế có những nhất giai hậu kì binh sĩ từng một mình đại phá vạn quân.

Bởi lẽ luyện đến nhất giai hậu kì thì có thể coi như đao thương bất nhập. Nếu không có vũ khí từ nhất giai trở lên thì coi như không có cách nào ngăn cản cả.

Thành chủ nuốt nước bọt xuống cổ họng, tự nhủ thật may mắn khi mà trước giờ đã không giở trò với Ma Kim.

Lão ta nở một nụ cười sảng khoái rồi nói:

-Giờ ta sẽ lập tức đi tấu sớ.

-Được thôi. Ngài về thông thả. Một tuần sau ta sẽ xuất binh.

-À phải rồi, về quân trang, Kim công tử có triều đình chu cấp không?

-Có chứ, bảo họ gửi mấy bộ trang phục nào ngầu ngầu xuống cho đám tiêu cục của Nhật Nguyệt Thương Hội để họ cải trang làm binh lính.

"Đúng rồi nhỉ, cách đây mấy tháng Kim phủ còn gửi tặng cả ngàn bộ binh khí cao cấp. Sao ta lại quên mất cơ chứ." Thành chủ cười có chút gượng gạo.

.

.

Lưỡng Hà là vùng đất nằm ở phía Nam được bồi đắp phù sa màu mỡ bởi hai dòng sông lớn chạy dọc song song, có thể coi đây là vùng nông nghiệp lớn nhất Việt quốc.

Tuy nhiên bởi vì linh khí khô cằn, dân cư huyết mạch thấp kém, lại cách xa với kinh đô nên vùng đất Lưỡng Hà không hề được ưu tiên bảo hộ.

Mãi cho đến khi hai tháng trước Sơn quốc chỉ dùng một vạn quân chiếm đóng nơi này sau đó chặn đứng các con đường giao thương, lương thực trong Việt quốc dần trở nên khan hiếm. Triều đình lúc này mới nhận ra tầm quan trọng của nó, lập tức đưa quân tới để chiếm lại nhưng đã quá muộn, các chiến dịch lần lượt thất bại.

Ma Kim vừa nhìn qua bản đồ đã nhận định được tình thế. Mấu chốt không đâu khác nằm ở việc quân Việt không thể nào vượt qua hai con sông.

Vào thời điểm mà quân Sơn tấn công là cuối đông, bề mặt dòng sông bị đóng băng, dễ dàng cho việc hành quân.

Như vậy, chỉ cần vượt qua trở ngại này thì việc chiếm lại Lưỡng Hà không còn phức tạp nữa.

.

Kĩ thuật hành quân thần tốc lần nữa được Ma Kim sử dụng. Điều này giúp hắn có thể rút gọn thời gian di chuyển đến Lưỡng Hà từ hai mươi ngày xuống chỉ vỏn vẹn một ngày đêm.

Có nghĩa, chỉ mới hôm qua hắn đang ở Hoàng Hà Thành bàn bạc với Bạch Gia Khang mà hôm nay ngay phía trước đã là căn cứ địa của quân địch.

Việc nhị giai sơ kì sử dụng phi thuyền nhỏ để chuyển nhiều quân như này là chưa có trong tiền lệ. Theo như đống tài liệu hắn đã đọc, chỉ có hành quân bằng phi thuyền lớn mới bị cấm trong chiến tranh.

Sông mùa xuân có dòng chảy dịu nhẹ, êm đềm, mặt nước trong xanh dưới ánh vàng ấm áp của những tia nắng.

Ma Kim cùng đoàn quân của mình đang đi bộ dưới lòng sông, họ thở thông qua một cái ống tre rỗng, dùng linh lực để tăng cường trọng lực nếu không thì chân khó có thể chạm đáy.

Đám binh lính Sơn quốc đang tuần tra trên thuyền cứ thế lướt qua mà không hề hay biết gì cả.

Bọn họ phải kiên nhẫn đợi cho lính canh xung quanh tản đi hết mới từ từ ló người khỏi mặt nước và lao nhanh về cánh đồng lúa bạt ngàn.

Thật ra nếu chọn thời điểm vào ban đêm sẽ thuận lợi trong việc ẩn nấp, nhưng mà Ma Kim muốn tận dụng tâm lý lơ là của kẻ địch.

Hắn bỗng dừng lại, dùng tay phủi nhẹ một lớp đất, bên dưới là vô số bẫy đã được quân Sơn giăng sẵn. Thì ra hàng cảnh vệ mỏng manh chỉ là phụ, đám cơ quan nguy hiểm này mới là chính.

Thay vì phá hủy thì Ma Kim ra hiệu cho các phu nhân và thuộc hạ bước từng bước theo dấu chân của mình, người đi cuối còn phải che lấp dấu chân.

Bọn họ cứ thế tiến vào thuận lợi, lúc mà thoát khỏi cánh đồng, cả bọn đã hóa trang thành đám nông dân mặt lấm chân bùn. Các mỹ nhân cành vàng lá ngọc giờ trông chẳng khác gì những cô gái thôn quê dân dã.

Trong những ngôi làng, bọn lính Sơn quốc chia thành từng tiểu đội khoảng mười hai quân luân phiên thay nhau đi giám sát.

Việc có thêm năm mươi mốt người lạ mặt xuất hiện chẳng khiến Lưỡng Hà chật chội hơn là bao, bởi lẽ dân cư nơi nay lên tới năm mươi vạn, có điều nhan sắc của các phu nhân khó mà che giấu được, mém tí đã bị những tên lính để ý, may mà trước đó Ma Kim đã kịp nhuộm cho các nàng vài chiếc răng đen, cười lên phát là giảm dục khí đối phương ngay.

Đám người Ma Kim tá túc trong một khách điếm, đây cũng là một chi nhánh nhỏ của Nhật Nguyệt Thương Hội. Thông qua nơi này, họ đã nắm rõ gần như là toàn bộ tình hình ở Lưỡng Hà. Tướng lĩnh của quân địch là Trương Toản, một kẻ nhất giai hậu kì, võ công thâm hậu từng một mình phá ngàn quân xưng bá trên chiến trường.

Đám thuộc hạ của Ma Kim mang theo, tuy cùng cảnh giới những nếu bảo so tài một một với đối phương thì đảm bảo thua chắc. Trước đến nay bọn chúng toàn luyện thân pháp, mấy cái võ công võ kĩ gì khác chả biết một cái gì, họa may có tí kinh nghiệm chiến đấu với ma thú và một số mánh khóe chủ nhân chỉ bảo.

-Bây giờ chúng ta có thể trực tiếp xông lên càn quét doanh trại địch, bọn chúng hiện chỉ có một ngàn quân canh giữ ở đó mà thôi. Hoặc nếu muốn dễ hơn thì ta một mình thâm nhập vào đó, ám sát tướng địch uy hϊếp tinh thần khiến quân địch đầu hàng. (Ma Kim)

-Sẽ thế nào nếu như chúng ta đợi tới ngày quân triều đình tới, chờ hai quân giao chiến, lúc đó ta trảm tướng địch lập công. (Tuyết Hân)

-Nếu thế thì sẽ có người khác giành chiến công của chúng ta. Mà quân triều đình cũng không dám đánh trước đâu. (Ma Kim)

-Có thể nào khiến cho quân Sơn tự nguyện rút lui không? (Ái Như)

-Tự nguyện thì không phải không có cách, nhưng cái khó ở chỗ làm sao ta chứng minh được ta là nguyên nhân khiến chúng rút, với cả nếu mà chiếm lĩnh nơi này dễ dàng như vậy sẽ chẳng được đánh giá cao, khéo triều đình sẽ bảo chúng ta ăn may. (Ma Kim)

-Nhưng như thế chẳng phải chúng ta sẽ đỡ nguy hiểm hơn sao. (Ái Như)

-Đúng vậy. Chúng ta vẫn không loại trừ trường hợp quân địch có những nhất giai hậu kì khác. Nếu thế dùng cách đầu sẽ quá nguy hiểm, còn về cách hai, một mình chàng thâm nhập vào doanh trại quân địch ám sát chủ tướng, cứ cho là gϊếŧ được đi thì có chắc quân địch sẽ đầu hàng không, hay là điên cuồng truy sát chàng. Bọn ta không thể yểm trợ kịp thời thì sao chứ.(Thiên Khả)

-Hay là dùng con mèo của em đi. (Hồ Mẫn)

-Im mồm, suốt ngày cứ dựa dẫm vào vũ hồn. À phải rồi, ta có cách này vui hơn. (Ma Kim)