Chó Cưng

Chương 4

Nhạc Tu Cẩn không ngờ rằng mình sẽ phun ra nước. Lúc trước khi y tự chơi đùa, hoa huyệt cùng lắm cũng chỉ tiết ra một chút nước, dễ chịu xong liền đi ngủ. Cảm giác được một chú chó liếʍ huyệt hoàn toàn khác với cảm giác tự mình chơi đùa, thoải mái đến nỗi y gần như bất tỉnh.

Tố Tuyết kìm lòng không được liếʍ liếʍ hoa huyệt của chủ nhân. Hoa huyệt đã bị liếʍ cho sưng đỏ không phải là đối thủ của lưỡi chó, nhất là khi Nhạc Tu Cẩn vẫn đang chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ. Hoa huyệt đang vô cùng mẫn cảm lại bị lưỡi chó một lần nữa liếʍ láp, cả cơ thể Nhạc Tu Cẩn liền lần nữa co rút, hoa huyệt phun ra chất lỏng da^ʍ mỹ.

Nhạc Tu Cẩn kẹp chặt cái đầu to lớn của chó cưng, huyệt da^ʍ đang co giật giữa hai chân bị chó cưng thô bạo liếʍ mở, đầu lưỡi vòng quanh lôi kéo hai cánh hoa môi, khiến chủ nhân mẫn cảm tiếp tục phun nước, mà chó cưng giữa hai chân thì vui vẻ liếʍ láp lấy dịch nhờn của y.

"Tố Tuyết... Híc… Tố Tuyết… Đừng liếʍ... Ưʍ..." Nhạc Tu Cẩn đẩy đẩy đầu chó cưng của mình, nhưng đầu lưỡi chó cưng quá mức lợi hại, hoa huyệt mẫn cảm hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, y bất lực chỉ có thể tiếp tục phun nước ra từ huyệt da^ʍ đang căng phồng để cho chó cưng liếʍ láp.

Tố Tuyết không thể liếʍ hết nước giữa hai chân của chủ nhân của mình cho dù nó có liếʍ bao nhiêu đi nữa, chó cưng không thể không đưa mũi của mình lên hoa huyệt của chủ nhân, gâu gâu kêu to một tiếng, như thể cầu xin y ngừng phun nước, nhưng mũi của nó lại đυ.ng phải dâʍ ŧᏂủy̠ nóng rực trong hoa huyệt. Chủ nhân bị cái đυ.ng chạm lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rêи ɾỉ, nước mắt lưng tròng, hoa huyệt càng ngày càng cảm thấy trống rỗng.

Nếu Nhạc Tu Cẩn đang ở trong phòng ngủ ở nhà, y vẫn có thể sử dụng ngọc thế (dương cụ giả bằng ngọc bích) để lấp đầy sự trống rỗng mà hoa huyệt đang cảm thấy. Các phòng của Nhã Cúc Uyển cũng có dương cụ giả và các da^ʍ cụ khác, nhưng làm sao y đường đường là con trai của Nhạc gia lại có thể sử dụng những da^ʍ cụ mà người khác đã sử dụng qua? Điều thấp hèn này Nhạc Tu Cẩn thực sự không làm được.

Nhạc Tu Cẩn đẩy cái đầu to lớn của Tố Tuyết ra, y ngả người sang một bên vừa bóp chân vừa thở hổn hển. Tố Tuyết bước đến gần anh và ân cần liếʍ gương mặt ướt đẫm mồ hôi của chủ nhân. Mùi mồ hôi mặn chát hòa cùng mùi tanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙, mùi vị ấy lan tràn trên đầu lưỡi mẫn cảm của Tố Tuyết. Tố Tuyết vẫy đuôi, tiếp tục dùng cái lưỡi to lớn liếʍ láp khuôn mặt của chủ nhân.

Cơ thể của Nhạc Tu Cẩn sau cao trào đã trở nên mềm yếu nên y không thể thoát khỏi sự tiến công của chú chó cưng, bị Tố Tuyết liếʍ đến nước dãi dính đầy mặt. Nhạc Tu Cẩn sờ sờ đầu Tố Tuyết, hoa huyệt giữa hai chân y lại bắt đầu ngập nước. Cái huyệt dâʍ đãиɠ của y lại một lần nữa cảm thấy khó chịu, y muốn nhét một dương cụ to dài vào trong đó. Y muốn lấp đầy hoa huyệt và thoát khỏi cảm giác trống rỗng không thỏa mãn này.

Nhạc Tu Cẩn không kìm được mà vươn tay đến giữa hai chân mình, chạm vào hoa huyệt đói khát. Ngay khi đầu ngón tay chạm vào hoa huyệt ngập nước, hoa huyệt liền co rút mυ'ŧ lấy đầu ngón tay, làm cho Nhạc Tu Cẩn đỏ mặt. Y xoa xoa cái miệng thịt mỏng manh, lấy ngón tay chạm nhẹ vào cửa huyệt và bắt đầu xoa nắn.

Thực sự cầu mong có một cái dương cụ to lớn lấp đầy hoa huyệt này.

Nhạc Tu Cẩn tưởng niệm hương vị của dương cụ giả bằng ngọc bích ở nhà, mong sao nó có thể lấp đầy cái động đói khát của mình. Y có thể tìm một tiểu quan để hắn cắm huyệt mình, nhưng y làm sao có thể để hoa huyệt tùy tiện bị một kẻ lạ đâm chọc, nhất thời sảng khoái là chuyện nhỏ, bại lộ thân phận là chuyện lớn.

Hai ngón tay y đút vào hoa huyệt, cố gắng thọc sâu vào cái động da^ʍ mỹ, nhưng ngón tay quá ngắn lại quá nhỏ khiến hoa huyệt đói khát của y bất mãn. Nhạc Tu Cẩn một tay sờ sờ đầu chó cưng của mình, một tay khác lại dùng sức đưa ngón tay vào hoa huyệt, muốn đâm chọc để đạt cực khoái, nhưng lại chỉ móc ra dâʍ ŧᏂủy̠. Ngay cả khi được các ngón tay kịch liệt đùa bỡn, da^ʍ huyệt y cũng không thỏa mãn.

Đôi mắt xanh trong veo của Tố Tuyết nhìn chủ nhân dùng tay chơi huyệt, ngón tay cắm vào hoa huyệt tạo ra tiếng nước òm ọp, chủ nhân trầm thấp rêи ɾỉ. Khi chủ nhân chuyển động ngón tay, khuôn mặt của chủ nhân lộ ra vẻ say sưa, nhưng lông mày y lại cau lại như thể đang đau khổ. Vì vậy, để an ủi, nó liếʍ liếʍ khóe miệng của chủ nhân.

Nhạc Tu Cẩn mở mắt ra, khi nhìn thấy chiếc lưỡi to lớn màu đỏ nhạt của Tố Tuyết, hoa huyệt của y đột nhiên co rút. Hiển nhiên da^ʍ huyệt y đã bị gợi lại cảm giác sung sướиɠ khi lưỡi chó cưng liếʍ âʍ ѵậŧ y đến cực khoái.

Đầu này đầu lưỡi nếu như cắm vào hoa huyệt bên trong không biết sẽ là cảm giác như thế nào nhỉ? Liệu có thoải mái không khi đầu lưỡi Tố Tuyết cắm vào bên trong?

Nhạc Tu Cẩn không nhịn được mà suy nghĩ. Tuy nhiên bị chó liếʍ huyệt thì còn có thể lấp liếʍ được, chứ nếu bị lưỡi chó cắm vào bên trong hoa huyệt mà liếʍ láp thì tuyệt đối là sự tình vô cùng dâʍ đãиɠ hạ tiện! Hơn nữa, Tố Tuyết là chú chó mà y nuôi... Ưm… Không hiểu sao hoa huyệt của y lại da^ʍ tới thế, vậy mà lại bắt đầu chờ mong được đầu lưỡi của chó cưng đâm vào.

Nhạc Tu Cẩn lập tức kẹp chặt hai chân. Ngón tay đâm sâu hoa huyệt, nhưng không thể xâm nhập vào chỗ ngứa ngáy.

Y là một chủ nhân vừa thấp hèn lại dâʍ đãиɠ, thế mà muốn để chú chó cưng cưng mà mình nuôi lớn sử dụng lưỡi của nó để làm những việc dâʍ ɖu͙© này. Y biết rất rõ điều này là sai, nhưng cơ thể y lại trở nên hưng phấn. Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra giữa hai chân y là bằng chứng rõ nhất chứng minh điều đó.

Nhạc Tu Cẩn chống đỡ thân thể, rút

tay ra khỏi lỗ da^ʍ ẩm ướt của mình, dùng bàn tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ cầm lấy miếng bánh ngọt trên đĩa ở chiếc bàn cạnh đó.