Chó Cưng

Chương 1: Chủ nhân song tính

Nhã Cúc Uyển đèn đuốc sáng trưng. Âm thanh của tiếng hát và tiếng cười vang lên trong không khí.

Tiếng nhạc xen lẫn tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙© phát ra từ trong gian phòng trang nhã. Tiểu quan chơi đàn đỏ mặt ló đầu nhìn nam tử đang nằm úp sấp trên giường, nhưng cũng không thấy được gì nhiều, bởi vì tầm nhìn đã bị che khuất bởi một tấm màn màu trắng.

Quần áo của nam tử chỉnh tề, chỉ có dây lưng bên dưới là được cởi ra, để lộ dương cụ thon dài màu hồng phấn, trên qυყ đầυ đỏ tươi có dính chất nhờn. Dưới ánh nến, qυყ đầυ như tỏa sáng lấp lánh.

Thiếu niên quỳ trước mặt nam tử bị bịt mắt, hai tay bị trói sau lưng.

"Cẩn thiếu gia, Nguyệt Nô không nhìn thấy người." Tiểu quan cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nói một cách nũng nịu, thân thể hắn dịch chuyển về phía nam tử trước mặt, ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt kiều mị của mình.

Nhạc Tu Cẩn không nói gì, chỉ nhấc chân lên và nghịch ngợm dương cụ đã dựng thẳng đứng của tiểu quan mà không hề chạm vào nó. Tiểu quan run rẩy, trầm thấp rên nhẹ.

Nhạc Tu Cẩn cười khúc khích, ra lệnh: “Đưa mặt lại gần, mở miệng ra. Hầu hạ ta giống như lúc trước là được, những việc khác không cần làm.”

Hai tay của thiếu niên bị trói chặt lại, căn bản không thể làm được bất cứ chuyện gì. Hắn nhanh chóng hướng mặt về phía trước, và đúng như dự đoán, quả nhiên đυ.ng phải một chiếc dương cụ.Dương cụ cứng rắn nóng rực dính chặt vào mặt hắn. Tiểu quan cười nhẹ, mở miệng ngậm lấy dương cụ của Nhạc Tu Cẩn, dùng hết sức để nuốt chửng nó.

Nhạc Tu Cẩn là trưởng tử của Nhạc gia. Y không chỉ trông vô cùng tuấn tú mà còn rất hào phóng. Sở thích bịt mắt của y trong mắt các tiểu quan cũng không bị xem là một đam mê kỳ lạ. Khi Nhạc thiếu gia đến, tất cả mọi người đều rất mong muốn được hầu hạ vị thiếu gia này. Nhưng vị thiếu gia này từ trước đến nay đều chỉ cho phép một mình Nguyệt Nô hầu hạ y.

Nhạc Tu Cẩn thoải mái thở ra một hơi, lông mày lại vẫn như cũ cau lại. Công phu dùng miệng của Nguyệt Nô nổi danh là tốt, nhưng y vẫn cảm thấy thiếu sót điều gì đó. Y cảm thấy đầu lưỡi của Nguyệt không đủ thô ráp, liếʍ cũng không đủ mạnh.

Y kìm lòng không được nghĩ đến buổi sáng hôm nay, khi tỉnh lại được đầu lưỡi kia liếʍ láp khắp cơ thể. Cái lưỡi rộng và lớn, nó có thể dễ dàng liếʍ một vùng da lớn của y khi nó duỗi ra. Cái lưỡi thô ráp bao phủ khắp cơ thể y khiến da thịt y tê dại.

Nhạc Tu Cẩn nghĩ như thế, du͙© vọиɠ vừa bị Nguyệt Nô kɧıêυ ҡɧí©ɧ lập tức tiêu tan. Y đờ đẫn giơ hai cánh tay lên, mắt buông thõng nhìn Nguyệt Nô đang nỗ lực phục vụ dương cụ của mình. Càng nhìn y lại càng thấy ngán ngẩm nên liền dứt khoát bỏ dương cụ ra.

Nguyệt Nô hoảng sợ, nói một cách thận trọng: “Cẩn thiếu gia…”

Nhạc Tu Cẩn ra lệnh: "Nằm sấp trên giường."

Nguyệt Nô lập tức đứng dậy, nằm úp sấp ở trên giường.

Nhạc Tu Cẩn lấy khăn lau sạch sẽ dương cụ của mình, đồng thời đẩy mông của Nguyệt Nô ra. Nhưng khi dương cụ vừa chạm vào mông của Nguyệt Nô, một cú giật mình khiến y đột ngột ngã về phía sau, có một tiếng hét vang lên.

“Aaaaaaa! Có chó!"

Một chú chó to lớn bước vào. Tiểu quan đang chơi đàn bị con chó to hơn cả người trưởng thành dọa sở. Cậu ta thét lên kinh hãi và rời khỏi phòng, vừa hét lên có chó dữ vừa bỏ chạy.

Con chó kia có bộ lông dài màu trắng thuần không nhiễm tạp sắc, lông bồng bềnh, trông vừa sạch sẽ lại đẹp đẽ. Đôi mắt màu xanh lục của nó trong vắt như những viên ngọc bích, không có một chút tia dữ tợn, ngược lại trông thập phần ngây thơ. Bốn bàn chân của con chó được bao phủ bởi lớp lông dài màu trắng vừa dày lại vừa to. Nó nghiêng đầu nhìn chủ nhân, ánh mắt ngây thơ phảng phất như chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Khi nghe tin có chó trong phòng, tiểu quan đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm úp sấp trên giường liền run rẩy cả người. Cậu ta sợ tới mức không hề để ý đến Nhạc Tu Cẩn đã lập tức mất hứng.

"Dừng lại thôi." Nhạc Tu Cẩn tháo dây trói tay tiểu quan.

Tiểu quan tháo khăn bịt mắt ra, cậu nhìn thấy một con chó lớn đang ngồi xổm trên mặt đất. Con chó lông dài màu trắng có đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu sợ đến mức thở không ra hơi. Khuôn mặt của tiểu quan tái đi, cậu từ trên chiếc giường êm ái leo xuống, rùng mình tránh thoát con chó lông dài màu trắng.

Gần như tựa mình vào tường, Nguyệt Nô cuối cùng cũng tiến ra đến cửa.

Con chó lông dài màu trắng vẫy đuôi nhìn tiểu quan ra khỏi phòng.

Căn phòng trở nên yên tĩnh. Nhạc Tu Cẩn cũng không thèm kéo quần lên, y uống một ngụm trà lạnh ở bàn bên. Mặc dù biết rằng loài chó không thể hiểu được con người, nhưng y không nhịn được mà nói: “Tố Tuyết, sau này ngươi đừng đi theo ta. Ngươi ở nhà canh cổng viện đi”.

Tố Tuyết ngẩng đầu lên, đầu nó tựa lên chân Nhạc Tu Cẩn. Một đôi mắt sáng như đá quý mở to, trong mắt lộ ra ủy khuất: “Gâu gâu...”

Nhạc Tu Cẩn không khỏi nghĩ đến buổi sáng khi thức dậy, Tố Tuyết theo thói quen nhào lên giường liếʍ láp y. Không chỉ liếʍ mặt, mà còn liếʍ láp làn da trần trụi khác trên cơ thể, thậm chí còn không buông tha cho nửa đầṳ ѵú đang lộ ra.

Y vốn là một người liên giới tính với ham muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ, núʍ ѵú của y rất nhạy cảm. Khi bị chiếc lưỡi chó thô ráp liếʍ láp, phần bên dưới của y đã cứng ngắc. Y muốn có một chiếc lưỡi liếʍ láp phần dưới của mình. Công phu dùng miệng của Nguyệt Nô không tệ, nhưng cho dù đêm nay Nguyệt Nô liếʍ dương cụ của y như thế nào, y cũng không thể nào không nghĩ tới cái đầu lưỡi nọ.

Có người gõ cửa một cái. Là Nguyệt Nô, cậu cách cửa nhỏ giọng nói: "Cẩn thiếu gia, người có còn cần Nguyệt Nô tiếp tục hầu hạ không ạ?" Giọng cậu run run, rõ ràng là không tình nguyện.

“Không, ngươi đi xuống đi, không cần thiết phải tìm người khác tới hầu hạ ta.” Nhạc Tu Cẩn ra lệnh, "Đóng cửa lại cho tốt, đừng để bất luận kẻ nào tiến vào."