Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 53: Phó Hàn Xuyên bày tỏ

Lời Phó Hàn Xuyên vừa nói ra, một bên anh bắt lấy tay Lâm Chi Hạ loát động lên xuống. Ở dưới hơi thở trầm ổn của anh, hành động này giấu không được có chút vội vàng.

Lâm Chi Hạ không chỉ có trên mặt nóng cháy, trong lòng cô cũng là một trận nóng lên. Kề sát côn th*t thô to, tay đang không ngừng cọ xát, cô có thể cảm nhận rõ ràng dược mạch máu của cự vật phồng lên, còn có hơi thở nam tính từ trên người Phó Hàn Xuyên phát ra.

Cô…

Cô…

Cô căn bản không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có ngực từng trận tê dại, như là sóng nước lóng lánh bên bờ ao, không ngừng nhộn nhạo.

"Kia, nơi này đâu…"

Phó Hàn Xuyên bắt được một tay khác của Lâm Chi Hạ, hướng lên trên vuốt ve ngực anh.

Đó là cơ ngực vừa mới bị cô đυ.ng vào.

Anh lại hỏi: "Thích nơi này sao?"

Lâm Chi Hạ chịu đựng nhiệt khí trên đỉnh đầu, ở dưới ánh mắt mãnh liệt của Phó Hàn Xuyên, môi đỏ mấp máy, nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Thích."

Cô thích xúc cảm vuốt ve vừa rồi, cũng cảm thấy thích độ ấm mỗi khi hai người dựa sát vào nhau, càng thích l*иg ngực mang đến cho cô cảm giác an toàn, làm cô ở bất kì thời điểm nào cũng có thể làm càn dựa vào.

"Còn có nơi này, thích sao?"

Phó Hàn Xuyên bắt lấy tay cô vuốt ve tới bụng, cũng loát động đến phần cán côn th*t, làm nơi đó lập tức thô to thêm một vòng, xung quanh còn có lông đen rậm rạp, làm cho mu bàn tay cô ngưa ngứa.

Dưới hai tay của Lâm Chi Hạ là hai cảm giác bất đồng với nhau.

Từ lúc nói một câu 'thích' kia, cô phát hiện nói ra cũng không khó khăn như vậy.

Cô vẫn là nói: "Thích…"

Cô không biết, một tiếng thích này chính là nói cơ bụng của Phó Hàn Xuyên cùng phần cán đang bị cô nắm lấy.

Lại tiếp tục đi xuống, tay trái từ bụng một đường đi xuống côn th*t, tay phải từ rũ xuống hai viên tinh hoàn đưa lên trên qυყ đầυ, hai tay liền chạm vào nhau.

Phó Hàn Xuyên lại hỏi một lần: "Nơi này thì sao, có thích không?"

Lâm Chi Hạ rũ mắt, nhìn côn th*t đỏ tím cứng rắn nóng hổi bị đôi tay trắng nõn của cô bao bọc lấy, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ ướt dầm dề đang co rút lại, tuôn ra dâʍ ɖị©ɧ.

Giống như tiểu huyệt kiều nộn của cô, một mảnh d*m thủy.

côn th*t không giống như trong trí nhớ của cô, bộ dáng dữ tợn lộng đau cô.

Chỉ tiếc, cô vẫn là nói không nên được chữ 'thích'.

Phó Hàn Xuyên đợi chờ, không nghe được âm thanh trả lời của Lâm Chi Hạ, anh thay đổi một cách hỏi khác: "Vậy em sợ nó sao?"

Trong lúc vô thức, Lâm Chi Hạ không cần Phó Hàn Xuyên kéo, tay cô chủ động loát côn th*t, thậm chí còn nhớ lại tiếng rêи ɾỉ sảng khoái nghe được từ miệng anh.

Giọng nói hàm hồ, lại vẫn là mở miệng.

"Trước kia… trước kia sợ hãi, anh… anh quá lớn, nhưng mà… hiện tại không sợ."

Cô vừa nói xong, côn th*t trong tay như có sinh mệnh, nhảy nhảy, nhẹ đánh vào lòng bàn tay cô.

Lâm Chi Hạ hoảng sợ, mờ mịt nhấc mắt lập tức chạm vào ánh mắt nóng cháy của Phó Hàn Xuyên, sau đó không dời đi.

Tuy rằng người đặt câu hỏi là Phó Hàn Xuyên nhưng anh căn bản không dự đoán được sẽ nghe được câu trả lời như vậy từ miệng Lâm Chi Hạ.

Rốt cuộc đêm qua, anh là ở lúc Lâm Chi Hạ uống say thật vất vả mới làm cô nói ra tiếng lòng của mình.

Nhưng hôm nay, Lâm Chi Hạ không uống say, thế nhưng cũng tự mình nói ra.

Hơn nữa là không sợ!

Trong lòng anh mừng như điên, vui sướиɠ cũng hiện lên trong đôi mắt đen nhánh, hóa thành tình yêu nồng đậm. Anh hướng đến Lâm Chi Hạ, hai mắt phát sáng càng thêm lộng lẫy.

Phó Hàn Xuyên hừng hực mở miệng nói: "Lâm Chi Hạ, anh thích em."

Lâm Chi Hạ giật mình, cả người ngây ngẩn, động tác trên tay cũng theo đó mà ngừng lại.

Phó Hàn Xuyên đối với kɧoáı ©ảʍ đột ngột biến mất có chút bất mãn, nhưng khi anh nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn, ửng hồng của Lâm Chi Hạ cũng liền không có để ý nhiều như vậy.

Thích…

Thích cô?

Ngực Lâm Chi Hạ run lên, hết thảy trước mắt phảng phất như không phải là thật. Hình như là cô ở dưới ánh mặt trời chói chang đến váng đầu, xuất hiện ảo giác, bằng không như thế nào sẽ nghe được Phó Hàn Xuyên tỏ tình với cô.

Lời Phó Hàn Xuyên nói cũng không kết thúc ở chỗ này.

Anh từ trên ghế đứng dậy, kề sát vào hôn hôn môi đỏ khẽ nhếch của Lâm Chi Hạ, thấp giọng nói: "Anh thích miệng của em, hôn lên thực thoải mái, vô luận lúc nào ăn vào trong miệng cũng đều ngọt ngào."

Lâm Chi Hạ nghe thế, lỗ tai liền nóng lên, đôi môi quyến luyến độ ấm của Phó Hàn Xuyên. Trong lòng cô nhịn không được muốn hôn lại, nhưng mà người đàn ông đã rời khỏi môi mỏng của cô.

Tầm mắt Phó Hàn Xuyên đi xuống, dừng ở trên ngực trắng lớn mà anh yêu thích từ tận đáy lòng.

"Anh cũng thích ngực của em, thật lớn, rất mềm, có thể nắm đầy một tay, xoa càng thoải mái…"

"Anh còn thích bụng nhỏ của em, ngày thường không có nhưng lúc em ngẫu nhiên nhịn không được tham ăn sẽ hơi hơi nhô lên, mềm mại lại đáng yêu…"

"Cũng yêu thích mông của em như vậy, tròn vo, mềm mại. Mỗi lần em mặc quần bó sát, anh đều hận không thể cởi ra, từ phía sau tiến vào thao em…"

Phó Hàn Xuyên càng nói càng thô lỗ, có một cỗ hơi thở thô lệ không giống với bộ dáng tự phụ ngày thường của anh.

Nhưng mà cỗ thô tục này mang theo một chút bồng bột hoang dã, làm Lâm Chi Hạ vừa thẹn vừa quẫn bách, ngực lại nhảy bùm bùm đến lợi hại.

Lúc Lâm Chi Hạ nghe xong lời anh nói còn không biết làm gì thì Phó Hàn Xuyên còn tiếp tục đi xuống nói tiếp.

"Anh thích nhất vẫn là tiểu huyệt của em, nho nhỏ, chặt như vậy, thao thoải mái cực kỳ."

Theo lời anh nói, tiểu huyệt dưới thân Lâm Chi Hạ như được khích lệ, hoa môi điên cuồng mấp máy co rút lại, đùi trong mềm mại cũng theo đó mà run rẩy như là phán ứng lại lời anh nói.

"Tuy rằng…" Phó Hàn Xuyên chậm rì rì nói, tầm mắt từ tiểu huyệt trở về trên mặt Lâm Chi Hạ: "Tuy rằng nó giống như là không hoan nghênh anh, lại luôn muốn tránh anh nhưng mà anh vẫn thích, thích nhất."

Một câu lại một câu thích đều làm Lâm Chi Hạ hưng phấn không thôi, lại cũng làm cho cô lâm vào cảm giác hoang mang.

Phó Hàn Xuyên thích là đối với thân thể của cô, đối với du͙© vọиɠ cũng không phải thích con người của Lâm Chi Hạ?

Giữa mày cô chỉ mới nhíu nhẹ, Phó Hàn Xuyên đã đoán được bảy tám phần.

Anh thu liễm da^ʍ sắc cùng tìиɧ ɖu͙©, nghiêm túc nói: "Thích mặt của em, thích ngực của em, thích mông của em, thích tiểu huyệt của em, anh thích toàn thân trên dưới… bởi vì tất cả đều là của em, Lâm Chi Hạ."

Lúc ban đầu nhất kiến chung tình có lẽ là nông cạn, nhưng mà sau bốn năm này, Phó Hàn Xuyên đang không ngừng hiểu biết Lâm Chi Hạ.

Càng hiểu biết, anh càng thích người con gái này, thậm chí là rễ tình đâm sâu.

Anh sẽ vì cô mà đau lòng, vì cô mà cao hứng, sẽ khẩn trương nếu có người đàn ông khác đến bên cạnh cô.

- ------------------------------

Mạn phép hỏi Phó tiên sinh một câu: Anh còn có thể tỏ tình một cách biếи ŧɦái hơn sao? 😆