Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 50: Lâm Chi Hạ cơ khát (2)

Lâm Chi Hạ chảy d*m thủy…

Phó Hàn Xuyên đã từng bị Lâm Chi Hạ hung hăng tổn thương lòng tự trọng, tại mấy ngày này cô mềm mại động tình mà đã được vuốt phẳng miệng vết thương.

Chỗ kia đã từng khô khốc, cho dù làʍ t̠ìиɦ cũng đều không chảy ra d*m thủy phảng phất như chưa từng tồn tại trên người Lâm Chi Hạ.

Cô không biết vì sao mình lại mẫn cảm, đặc biệt dễ dàng ướt như vậy…

Này giống như là quả đào mà Phó Hàn Xuyên tâm tâm niệm niệm đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chín, bên dưới lớp vỏ hồng nhạt là nước trái cây ngọt ngào.

Đôi mắt Phó Hàn Xuyên hiện lên một tia kiêu ngạo, động tác trên tay cũng không dừng lại, không ngừng xoa bóp mông của Lâm Chi Hạ, nhưng vẫn giống như lúc trước, tuân thủ nghiêm ngặt một mấu chốt vô hình.

Chính là không có duỗi tay vuốt ve d*m thủy chậm rãi chảy xuôi ra khỏi tiểu huyệt.

Nhưng không đồng nghĩa với việc cái gì anh cũng chưa làm, mà là che giấu thói hư tật xấu của đàn ông.

Phó Hàn Xuyên một bên xoa thịt mềm, một bên dùng đầu ngón tay đυ.ng vào quần bơi của Lâm Chi Hạ, cũng chính là vải dệt bị anh vắt vào mông kia.

Đồng thời lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay câu lấy dây lưng.

Một chút một chút, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng thử, qua lại vài lần động tác liền dùng sức.

Theo hướng đi lên, quần bơi cũng bị nhấc lên, nguyên bản vải dệt đang bao lấy tiểu huyệt bị lôi kéo theo, một cỗ sức lực này cơ hồ làm cho huyệt khẩu no đủ nhô lên.

Từng chút từng chút một, thịt non phấn hồng bên ngoài tiểu huyệt, còn có môi âʍ ɦộ mẫn cảm cứ như vậy bị vuốt ve qua lại.

Ngay cả phía trước âm đế đều… đều bị cọ xát tới.

"A..."

Từ đầu Lâm Chi Hạ đã cố nén, nhưng càng về sau càng không nhịn được, cô mím chặt môi mà lộ ra tiếng rêи ɾỉ vũ mị.

Anh cố ý!

Phó Hàn Xuyên nhất định là cố ý!

Trong lòng Lâm Chi Hạ phỏng đoán như vậy, thậm chí là khẳng định, nhưng cả người cô đều bị anh sờ đến vô lực, thân thể nhũn ra, căn bản không hề có sức lực giãy giụa.

Hơn nữa...

Cô muốn…

Nếu có thể, cô thậm chí cũng muốn Phó Hàn Xuyên 'bôi' kem chống nắng lên tiểu huyệt.

Dùng sức, hướng vào bên trong thâm nhập, chính là 'bôi' như vậy.

Làm sao cô lại có ý tưởng dâʍ đãиɠ như vậy?

Lâm Chi Hạ lại lần nữa gắt gao mà nhắm mắt lại, bị du͙© vọиɠ trong thân thể làm cho hoảng sợ.

Cô nằm dưới dù che nắng, rõ ràng không bị ánh mặt trời chiếu vào nhưng trên mặt lại đỏ bừng bừng như quả táo chín.

Thật muốn Phó Hàn Xuyên sờ sờ…

Khi ý tưởng này của Lâm Chi Hạ đạt tới đỉnh điểm thì động tác 'bôi' kem chống nắng vào mông cô của Phó Hàn Xuyên đã kết thúc.

Trước khi rời đi, bàn tay còn xoa nhẹ cái mông vểnh lên một phen.

Động tác lần này của anh có chút lớn, thời điểm bàn tay xẹt qua, ngón tay thon dài ấn thật mạnh xuống tiểu huyệt đỏ tươi, ẩm ướt.

A a a—

Lâm Chi Hạ cắn chặt môi mới có thể nhịn lại tiếng rêи ɾỉ đột nhiên xông lên.

Nhưng mà tiếng hít thở của cô ngày càng trở nên thô nặng.

Thật thoải mái… Thật sảng khoái…

Phó Hàn Xuyên đột nhiên chạm vào như vậy làm cho môi âʍ ɦộ ngứa ngáy cách quần bơi bị chạm vào, nóng nóng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tiểu huyệt dùng sức co rút, kẹp chặt lại, vui thích cùng kɧoáı ©ảʍ đều tràn đầy.

Tiểu huyệt tuy rằng bị bao bọc nhưng trong khoảnh khắc đó, d*m thủy nóng ấm, sền sệt bên trong hoa kính lan tràn như vỡ đê, điên cuồng trào ra.

Nếu quần bơi không thấm nước, chỉ sợ sớm đã ướt thành một mảng.

Thật thoải mái…

Thật cảm thấy thẹn…

Tiểu huyệt của cô như là hỏng rồi.

Lâm Chi Hạ vẫn nằm thẳng, không nhúc nhích, càng không dám nhìn Phó Hàn Xuyên một cái.

Cô cho rằng chính mình che giấu rất tốt, không nghĩ tới lúc Phó Hàn Xuyên chạm vào huyệt khẩu một chút, toàn bộ mông tròn trịa đều run run, thịt mềm tuyết trắng dưới ánh mặt trời đong đưa.

Cô sảng khoái đến độ run rẩy.

Phó Hàn Xuyên hết thảy đều ghi lại trong mắt, lặng yên không một tiếng động mà cười. côn th*t giữa hai chân càng thêm cứng rắn, anh cưỡng chế xúc động xuống, từng bước tiến hành kế hoạch tiếp theo.

"Chi Chi, đằng sau bôi xong rồi, em xoay người lại."

Thanh âm khàn khàn của Phó Hàn Xuyên truyền đến.

Lâm Chi Hạ nhắm chặt mắt, không nhúc nhích, muốn giấu đi gương mặt đã hồng một mảnh. Cả người cô đầy du͙© vọиɠ càng không biết đối mặt với Phó Hàn Xuyên thế nào đành dứt khoát trực tiếp giả chết.

Thời điểm quen nhau, cô cũng không phải chưa từng làm như vậy.

Tựa như trước kia, lúc tránh né làʍ t̠ìиɦ cũng giả bộ ngủ.

Chẳng qua là trước kia không muốn làʍ t̠ìиɦ, bây giờ lại muốn làʍ t̠ìиɦ mà thôi.

Cô vẫn là không thành thật như vậy.

Phó Hàn Xuyên còn nói thêm: "Có phải là ngủ rồi không?"

Lâm Chi Hạ an an tĩnh tĩnh, lỗ tai nỗ lực lắng nghe động tác của Phó Hàn Xuyên, tưởng rằng anh sẽ rời đi, hoặc là đi làm chuyện khác.

Nhưng mà cô đợi hồi lâu, cũng chưa chờ đến tiếng bước chân rời đi của Phó Hàn Xuyên, ngược lại sau lưng cô lại dâng lên cảm giác quen thuộc khi bị tay Phó Hàn Xuyên vuốt ve.

"Như thế nào nhanh như vậy liền ngủ rồi, phía trước của em cũng cần bôi kem chống nắng."

Lòng bàn tay to như vậy, ấm nhưng cũng có chút lạnh, ấm chính là nhiệt độ tay của anh, hơi lạnh là từ kem chống nắng mà đến.

Sau khi bôi kem chống nắng, nguyên bản là mát lạnh thoải mái, nhưng dưới động tác vuốt ve của Phó Hàn Xuyên lại trở nên sền sệt cùng… ái muội.

Phó Hàn Xuyên bắt đầu từ bên hông của cô, lướt qua sườn, duỗi đến dưới thân vuốt ve bụng nhỏ của cô, một vòng lại một vòng đảo quanh, đem kem chống nắng tất cả đều bôi lên.

Động tác như vậy còn có thể tiếp thu được, làm Lâm Chi Hạ không tự chủ được toàn thân khẩn trương.

Mỗi tấc da nước thịt bị chạm vào như là bị thiêu cháy.

Đặc biệt là bụng nhỏ, mỗi khi bị sờ một chút tiểu huyệt đều sẽ theo đó mà động đậy, thịt mềm co bóp lại mà hút, òm ọp òm ọp như là cầu xin một thứ gì đó, d*m thủy chầm chậm chảy ra, cứ như vậy mà ướt, mà ngứa ngáy.

Cô bước đầu khó chịu, cắn môi.

Toàn thân dùng lực cố nén, thật vất vả kiềm lại được nhưng động tác của Phó Hàn Xuyên vẫn không dừng lại.

Mục đích của Phó Hàn Xuyên chính là đem Lâm Chi Hạ ăn sạch sẽ, sao có thể ở thời điểm này mà thu tay lại.

Từ cái mông đến bụng nhỏ, hướng lên trên nữa đương nhiên là… bộ ngực thơm ngọt, ngon miệng.

Ánh mắt Phó Hàn Xuyên âm trầm, anh đối với khối thịt tuyết trắng dưới khuỷu tay của Lâm Chi Hạ sớm đã thèm nhỏ dãi.

Anh ngoài miệng lẩm bẩm: "Nơi này cũng cần bôi kem chống nắng."

Như là dã thú săn mồi, ở ngay lúc này rốt cuộc cũng lộ ra móng vuốt sắc nhọn, lại còn tìm được một cái lý do quá đàng hoàng.

Phó Hàn Xuyên từ phía sau lưng của Lâm Chi Hạ vuốt ve đến phía trước, theo đường cong no đủ của ngực mà thâm nhập vào da thịt tuyết trắng, đi vào trong nội y chật hẹp, lòng bàn tay to lớn lập tức bao lấy bầu ngực lớn trắng nõn.