Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 37: Phó Hàn Xuyên thật hưng phấn

Nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt dính trên mặt Lâm Chi Hạ, so với thời điểm bắn tinh vừa rồi Phó Hàn Xuyên còn thấy hưng phấn hơn.

- ----------------------------

Không khí lập tức yên tĩnh, chỉ có mùi tanh nồng nhàn nhạt.

Lâm Chi Hạ cảm nhận được trên mặt ấm ấm, ẩm ướt còn đang chảy xuống, chảy xuôi tới chỗ cằm của cô, chậm rãi như muốn nhỏ giọt.

Trong lúc hoảng hốt, cô đột nhiên nhớ tới một việc.

"Khăn giấy, mau cho em khăn giấy, không thể để rơi xuống xe." Lâm Chi Hạ không dám lộn xộn, đôi tay nắm chặt quần của Phó Hàn Xuyên dùng sức mà lôi kéo.

Phó Hàn Xuyên ngay lúc này hoàn hồn, bất chấp côn th*t còn lộ ngoài đũng quần, anh lấy ra khăn giấy theo lời của Lâm Chi Hạ: "Em đừng nhúc nhích, anh lau giúp em."

Lâm Chi Hạ ngoan ngoãn làm theo, cô quỳ gối trên ghế, nhẹ nâng mặt, tùy ý Phó Hàn Xuyên chà lau.

Phó Hàn Xuyên dùng khăn giấy đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng chút từng chút lau sạch. Đồng tử đen nhánh so với bóng đêm bên ngoài còn đen trầm hơn, trong lòng hận không thể đem chất lỏng tanh nồng bôi thành một tầng mỏng bao trùm lên khuôn mặt thanh lệ của Lâm Chi Hạ.

Hoặc là quệt một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi dùng ngón tay uy hϊếp cô, nhìn đầu lưỡi đỏ tươi của cô từng chút một mυ'ŧ vào.

Nghĩ nghĩ, dương v*t của Phó Hàn Xuyên mới bắn xong liền cứng lên.

Trên mặt Lâm Chi Hạ nóng bỏng, cô chậm rì rì phản ứng lại đây là anh đã bắn. Hai mắt cô không dám hướng lên nhìn chằm chằm Phó Hàn Xuyên nữa, cả người không ngừng run rẩy lại vừa lúc thấy được một màn kia, đồng tử không thể tin được mà phóng đại.

Này cũng quá nhanh đi...

"Được..."

"Không thể lại làm!"

Phó Hàn Xuyên vừa muốn mở miệng nói chuyện lại bị Lâm Chi Hạ đánh gãy.

Lâm Chi Hạ không đợi anh nói, sờ sờ mặt, dưới bàn tay độ ấm đã hạ xuống, không có xúc cảm dính dính ướt dầm dề, cô liền vội vội vàng vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến đứng ở một bên.

Cô nôn nóng mà nói: "Chúng ta nên xuống xe, em... em đã đói bụng... đúng vậy... là đã đói bụng."

Phó Hàn Xuyên nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của cô, lại lầm bầm lầu bầu, cố chấp quay đầu không dám nhìn lên người anh, giống như sợ lại bị anh bắt đi làm chuyện gì xấu vậy.

Anh ở trong bóng đêm không tiếng động cười cười, tuấn lãng lại ôn nhu.

Phó Hàn Xuyên chỉ có thể đem côn th*t cương cứng nhét vào đũng quần, lại thu thập đồ vật của hai người, cầm balo của Lâm Chi Hạ chuẩn bị đi xuống xe.

Chỉ là chân Lâm Chi Hạ vừa mới động, tay lập tức bị Phó Hàn Xuyên bắt lấy.

"Không được, thật sự không được." Lâm Chi Hạ như chim sợ cành cong, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

"Em liền muốn làm cũng không thể ở chỗ này, anh còn sợ bị người khác nhìn thấy." Phó Hàn Xuyên bị cự tuyệt vài lần, anh tức giận mà nói: "Quần áo em không chỉnh tề, bầu vυ' đều lộ ra."

Lâm Chi Hạ nghe anh nói xong liền cúi đầu, lúc này mới chú ý nội y của cô không biết từ khi nào đã bị cởi bỏ, cổ áo cũng rộng mở, một đoàn nhũ thịt tuyết trắng lộ ra ngoài, đến nụ hoa cũng đều có thể thấy rõ ràng.

Cô sốt ruột muốn sửa sang lại, nhưng mà tay run đến lợi hại, khóa áo ngực cũng cài lại không được.

Càng là như thế, cô càng khẩn trương, muốn khóc tới nơi rồi.

Cuối cùng chỉ có thể nhìn Phó Hàn Xuyên đang đứng 'thờ ơ' một bên.

"Ông xã, anh giúp em đi."

"Cũng chỉ có lúc này mới kêu anh ông xã."

Phó Hàn Xuyên đợi thật lâu, một mặt giả vờ tức giận, một mặt vươn tay tới, không chỉ đem khóa áo ngực cài lại mà còn cẩn thận điều chỉnh. Bầu ngực được bao lấy chỉnh tề, nhìn vừa no đủ lại tròn trịa.

Khi anh thực hiện động tác, bàn tay thường thường cọ xát khối thịt mềm mại.

Lâm Chi Hạ nhẹ nhàng thở dốc, hai chân không tự chủ được mà kẹp chặt.

Tiểu huyệt của cô lại chảy nước, lần này không phải vì trứng rung mà là vì Phó Hàn Xuyên vuốt ve.

hoa huy*t yên lặng hàm chứa trứng rung, nhưng lại cảm thấy hư không trống rỗng.

Cô giống như trở nên dâʍ đãиɠ...

Lúc sau, hai người thu thập thỏa đáng mới xuống xe buýt, ẩn mình ở trong bóng đêm mà đi vào khách sạn.

Lâm Chi Hạ đi đến phòng của cô và Phó Hàn Xuyên, không che giấu mà tán thưởng: "Oa~ lần này công ty thật sự bỏ vốn gốc, thế nhưng lại cho nhân viên phòng tốt như vậy."

Không chỉ có phòng ngủ rộng lớn, ngoài cửa còn có một cái bể bơi, diện tích tuy không phải rất lớn nhưng là dưới bóng đêm, sóng nước thọat nhìn lóng lánh, sạch sẽ mà lại lộng lẫy, quanh bể bơi là bụi cỏ mộc mạc, trên khoảng sân không lớn cũng không nhỏ có một bộ bàn ghế.

Nhưng lúc này Lâm Chi Hạ không có quá nhiều tâm tình thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, thậm chí thời gian xem kĩ phòng cũng không có, cô xoay người một cái, vội vã chạy về phía toilet.

'Cạch' một tiếng, đem Phó Hàn Xuyên nhốt ở ngoài cửa.

Phó Hàn Xuyên nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe miệng anh nhếch lên một độ cung giảo hoạt. Cho dù không nhìn thấy tình huống trong toilet anh cũng biết Lâm Chi Hạ làm gì ở trong đó.

Vừa rồi dọc đường đi, nhìn tư thế đi đứng vặn vẹo của Lâm Chi Hạ anh đã sớm hiểu rõ trong lòng.

Lâm Chi Hạ đóng cửa, lập tức cởi bỏ quần jean trên người, bụm mặt phát ra một tiếng than nhẹ: "Như thế nào thật sự ướt..."

Trước mắt cô, ở vị trí chính giữa trên lớp vải dệt màu lam có một dấu vết ẩm ướt nhàn nhạt.

d*m thủy không chỉ dính ướt qυầи ɭóŧ mà còn thấm ra tới quần jean, nếu không phải dọc đường đi xung quanh đều đen như mực thì chỉ sợ đã bị người khác thấy được.

Không cần cúi đầu cũng có thể ngửi thấy được mùi tanh.

Lâm Chi Hạ đem trứng rung lấy ra, vật nhỏ ướt dầm dề lướt qua vách trong non mềm làm cô nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng. Sau đó chân mềm nhũn, cô liền ngã ngồi lên bồn cầu.

Bên chân là qυầи ɭóŧ ướt nhẹp, quần jean, trứng rung màu hồng phấn...

Trong đầu cô lại là khuôn mặt của Phó Hàn Xuyên, bàn tay to rộng của anh, côn th*t cực nóng của anh, không chỉ không có chán ghét mà ngược lại chỉ mới nghĩ đến thôi ngực cô đã bang bang nhảy đến lợi hại.

Thảm rồi...

Cô thật sự yêu Phó Hàn Xuyên, hơn nữa còn là hậu tri hậu giác phát hiện, đã sớm không thể nào rời đi.

Kết hôn nửa năm, đột nhiên phát hiện mình yêu chồng của mình, này... này có phải quá mất mặt hay không?

Lâm Chi Hạ đang làm đà điểu trong toilet, Phó Hàn Xuyên lại gõ gõ cửa.

Anh nói: "Em mở cửa ra."

Lâm Chi Hạ do dự, đem cửa mở ra một chút, sau khe hở lộ ra gương mặt ửng hồng một mảnh, còn có đôi mắt to tròn ngập nước.

Phó Hàn Xuyên từ kẹt cửa đưa cho cô một cái qυầи ɭóŧ cùng một cái váy dài.

Trên mặt Lâm Chi Hạ lại một lần nữa sung huyết. Cửa không mở cô cũng đã bị Phó Hàn Xuyên nhìn thấu, tới sự tình cô sốt ruột đổi quần chắc anh cũng đều biết đi.

Cái kia, anh, sẽ biết cô thích anh sao?

Cái kia, anh có thể hay không có một chút... cũng thích cô?

Lâm Chi Hạ ngày thường trì độn nhưng lúc này suy nghĩ lại xoay chuyển rất nhanh. Cô muốn được Phó Hàn Xuyên yêu!

- ----------------------------

🤭 Muốn thấy Chi Chi rắc thính èn "quínn zũ" Phó tiên sinh =)))