Lâm Chi Hạ từ dưới nhìn lên Phó Hàn Xuyên, rõ ràng cô không thấy biểu tình của anh lúc này nhưng lại hiểu cường thế cùng thâm ý của anh.
Cô trầm mặc, tựa như suy nghĩ.
Từ góc độ của Phó Hàn Xuyên anh nhìn thấy cô càng rõ ràng hơn, thậm chí có thể nhìn thấy một mảnh ửng hồng trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Du͙© vọиɠ đã xuất hiện, lúc này anh sẽ không buông tay, cho dù Lâm Chi Hạ không muốn anh cũng sẽ buộc cô tiếp tục.
Trong lòng anh kiên định không gì lay chuyển được, bàn tay âm thầm tăng thêm lực đạo vuốt ve.
Ngay ở lúc này, Lâm Chi Hạ nhẹ giọng hỏi: "Nếu… Nếu em làm, anh có thể đừng tức giận không?"
"Có thể." Phó Hàn Xuyên không chút do dự trả lời. Anh căn bản không thèm để ý việc mình có tức giận hay không, chỉ để ý nửa câu nói phía trước của Lâm Chi Hạ.
Cho dù cô đưa ra điều kiện khác, anh cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu đáp ứng.
Lâm Chi Hạ vẫn còn không yên tâm, lại hỏi một lần nữa: "Sự việc buổi chiều, anh cũng không thể lại tức giận."
Cô ngủ một giấc cũng vẫn không rõ ràng vì sao mà anh lại tức giận, chỉ hy vọng là anh không cần tức giận, như thế sẽ không để cô một mình ở lại.
"Được."
Phó Hàn Xuyên như cũ cho phép. Trong đầu anh rất nhanh hiện lên một ý niệm, không nghĩ Lâm Chi Hạ vẫn luôn nhớ kỹ…
Bất quá trọng điểm trước mắt là tay của Lâm Chi Hạ đã phóng tới trên đũng quần của anh.
Lâm Chi Hạ cởi bỏ nút áo của Phó Hàn Xuyên, ngón tay lôi kéo khóa quần. Thân thể cô vừa căng cứng vừa nóng như mới phơi trong cái nắng chói chang của mặt trời, tay cô kéo khóa quần xuống làm lộ ra qυầи ɭóŧ đen của anh.
Cứng…
Đầu ngón tay đυ.ng vào qυầи ɭóŧ hơi hơi tê dại, như là bị thiêu đến nóng rát.
Hơn nữa ở tư thế hiện tại của cô, hai đầu gối quỳ lên một bên ghế dựa, thân thể cúi thấp, cơ hồ cả khuôn mặt đều chôn ở giữa hai chân của Phó Hàn Xuyên, có thể ngửi được hơi thở nóng ấm từ trên người anh phát ra.
Qυầи ɭóŧ màu đen còn chưa cởi, trong đầu cô lại nhịn không được hiện lên bộ dáng dữ tợn của côn th*t.
Thô như vậy, lớn như vậy, qυყ đầυ lớn như quả trứng gà, một bàn tay của cô khó lòng mà bao hết. Nó luôn là ngạnh cứng thao ngập trong thân thể cô, sẽ làm cô đau đến toàn thân căng chặt, run rẩy không ngừng, lại cũng ở thời điểm cao trào mà cả người co rút, vui sướиɠ run rẩy.
Đối với đồ vật này, cô có thể nói là vừa hận vừa yêu.
Thời điểm Lâm Chi Hạ do dự, nhiệt khí toàn thân cùng máu trong người Phó Hàn Xuyên đều dồn về côn th*t giữa hai chân. Đồ vật nguyên bản đã cứng rắn nay lại càng thêm căng chặt phát trướng, bụng nhỏ cũng đang căng chặt, hận không thể lập tức tiến đến thao cái miệng nhỏ của cô.
dương v*t đỏ tím bị miệng nhỏ phấn nộn ngậm lấy… Cái hình ảnh này, chỉ mới nghĩ thôi đã làm hai mắt Phó Hàn Xuyên bốc hỏa.
Còn việc nào sung sướиɠ hơn so với tư vị Lâm Chi Hạ chủ động.
Phó Hàn Xuyên cưỡng chế kích động nóng nảy trong ngực, trầm giọng ra lệnh nói: "Tiếp tục, đem qυầи ɭóŧ của anh cởi ra."
Cùng lúc đó, bàn tay nguyên bản vuốt ve tiểu huyệt của Lâm Chi Hạ đã phóng tới ngực của cô. Lòng bàn tay cách tầng vải dệt mỏng manh xoa bóp bầu vυ' tròn trịa non mềm, rũ xuống như giọt nước.
Xúc cảm no căng trong lòng bàn tay làm cơ khát khó nhịn trong lòng anh giảm bớt.
Lâm Chi Hạ hít sâu một hơi lôi kéo qυầи ɭóŧ màu đen bên cạnh, một tiếng trống tinh thần làm cô hăng hái càng thêm đi xuống.
côn th*t cứng rắn bị trói buộc trong quần, mảnh vải dệt nho nhỏ không thể bao hết đồ vật đang lớn dần khiến qυყ đầυ vẫn luôn đỉnh lên qυầи ɭóŧ. Bị Lâm Chi Hạ lôi kéo như vậy, côn th*t cũng theo qυầи ɭóŧ bị lôi đi xuống.
Cán thô dài đi xuống hoàn toàn thoát khỏi qυầи ɭóŧ, lại theo lực đạo mà thẳng tắp dựng đứng.
Cho nên từ góc độ của Lâm Chi Hạ, cô là trơ mắt nhìn côn th*t từ trong lớp quần nhảy ra, sau đó là một trận lắc lư đong đưa rồi nó mới cao ngất đứng thẳng trước mặt cô.
Nếu không phải cô theo bản năng ngẩng đầu lên, bằng không qυყ đầυ cực đại đã đỉnh lên cái mũi của cô.
Phó Hàn Xuyên nhìn một màn này, ở trong lòng yên lặng nghĩ, thật đáng tiếc, chỉ một chút nữa liền…
Lâm Chi Hạ cũng trợn mắt há hốc mồm.
Thật lớn… Thế nhưng lớn như vậy…
Cô là lần đầu tiên dựa vào gần dương v*t của Phó Hàn Xuyên như vậy. côn th*t trước mắt như phóng đại lên, nhìn dữ tợn mà lại thô tráng, cứng rắn thẳng tắp, bất quá vị trí qυყ đầυ có chút thượng kiều.
Không chỉ có côn th*t lớn, hai viên tinh hoàn phía dưới cũng không hề nhỏ…
Lúc này đang an tĩnh ngủ đông, vài sợi lông xoăn nam tính giống như đang phục tùng...
Lâm Chi Hạ xuất thần, hiển nhiên là bị hoảng sợ, cô theo bản năng lại nhìn ánh mắt của Phó Hàn Xuyên.
Trong ánh mắt lúc sáng lúc tối, Phó Hàn Xuyên gật đầu với cô, ý bảo cô tiếp tục đi xuống.
Lâm Chi Hạ tiếp nhận cổ vũ, lúc này mới duỗi tay qua đem dương v*t thô dài nắm lấy trong lòng bàn tay.
Đầu ngón tay như bị phỏng bởi độ nóng của côn th*t, dòng nhiệt cực nóng từ đầu ngón tay loáng thoáng hướng về phía ngực mãnh liệt va chạm.
Trong lúc hoảng hốt, cô muốn rêи ɾỉ ra tiếng, lòng bàn tay khẩn trương nắm lại, trứng rung cũng bị tiểu huyệt kẹp chặt, mông như phát tao mà lay động.
Nhưng mà người chân chính thở dốc lại là Phó Hàn Xuyên. Ngực anh nặng nề mà phập phồng, ngón tay mất khống chế mà bắt lấy bàn tay mềm mại trong lòng.
Lâm Chi Hạ giống như xuân dược của anh, chỉ mới chạm nhẹ một chút mà nhiệt huyết lại sôi trào mênh mông như thế.
Anh thậm chí còn sợ giây tiếp theo sẽ bắn lên mặt của Lâm Chi Hạ.
Phó Hàn Xuyên kìm nén xúc động, trầm khuôn mặt, đè đầu Lâm Chi Hạ xuống, khàn giọng nói: "Dùng miệng, không cần dùng tay."
Du͙© vọиɠ của anh có bao nhiêu hung mãnh thì lời nói cũng có bấy nhiêu nhẫn tâm.
Lâm Chi Hạ hoàn toàn trầm luân dưới hơi thở của anh, cô ngoan ngoãn nghe lời, mặt hướng tới gần côn th*t.
Môi dán lên hung khí dữ tợn nhưng trên cánh môi lại là một mảnh… mềm mại.
Lâm Chi Hạ cảm nhận được xúc cảm xa lạ, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nhưng ngược lại đã quên mất khẩn trương và sợ hãi vừa rồi.
Cô hé miệng, thử đem đồ vật lớn như vậy ăn vào, cánh môi một lần lại một lần vuốt ve ở trên qυყ đầυ, loáng thoáng nếm được vị tanh nhàn nhạt nhưng lại không khó chịu.
Cô đã thử rất nhiều lần, nhưng là côn th*t của anh thật sự quá lớn. Mỗi lần cô đều chỉ có thể hàm chứa một nửa qυყ đầυ, còn phân nửa thì lộ ra bên ngoài, làm cho cô mờ mịt lại bất lực.
Phó Hàn Xuyên ngừng lại hô hấp, anh không chớp mắt nhìn nhất cử nhất động của Lâm Chi Hạ, như sợ bỏ sót chút gì đó dù chỉ là một cái nháy mắt.
Lâm Chi Hạ đang hé miệng, thời điểm lưỡi nhỏ ướt dầm dề lộ ra, eo bụng anh là một trận run rẩy, nội tâm thật muốn hung hăng đi vào thao.
Dục niệm cuồng si kia cũng không biết làm sao mà áp được xuống.
Lúc làʍ t̠ìиɦ đã dọa sợ Lâm Chi Hạ, lần này khẩu giao tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ đó.
Trong đầu Phó Hàn Xuyên đem 'giáo tình AV' hồi tưởng một lần, cố nén nói: "Đừng chỉ ngậm không thôi, em dùng đầu lưỡi vươn tới, liếʍ giống như em vừa rồi liếʍ ngón tay anh vậy."