Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 33: Phó phu nhân lần đầu khẩu giao (1)

Ngụ ý của Phó Hàn Xuyên quá rõ ràng, cho dù Lâm Chi Hạ trì độn cũng có thể nghe hiểu ý tứ trong đó.

- -------------------------

Lâm Chi Hạ nhìn Phó Hàn Xuyên hơi hơi nâng lên hàm dưới, giống như một đứa bé trai ngạo kiều đang giận dỗi, cô chậm rãi đưa tay của mình qua, bắt được lòng bàn tay anh liền nhẹ nhàng nắm lấy.

Thật cẩn thận như sợ Phó Hàn Xuyên lại đổi ý đem tay cô ném ra.

Phó Hàn Xuyên đích xác là đổi ý, bởi vì anh ngại động tác của Lâm Chi Hạ quá chậm lại nhẹ nhàng.

Anh trở tay, gắt gao nắm lấy lòng bàn tay non mịn của Lâm Chi Hạ, mười ngón tay lưu loát giao nhau, lôi kéo cô đi về phía trước.

Ngoài miệng còn hùng hồn, đầy lý lẽ nói: "Đừng làm đồng nghiệp chờ lâu."

Lâm Chi Hạ trải qua đại bi đại hỷ. Trước đó một giây, cô thật sự có thể sẽ bị Phó Hàn Xuyên ném lại, giây tiếp theo, độ ấm trên lòng bàn tay cùng lực độ vừa phải như vậy liền làm lòng người an tâm.

Cô theo sát bước chân đi nhanh của người đàn ông phía trước, khóe miệng không nhịn được trộm cười.

Tính tình trẻ con như vậy, thật giống y như một bé trai ấu trĩ.

Bọn họ lại không phải trẻ mầm non, thế nhưng còn muốn tay cầm tay.

Ở trong trí nhớ của Lâm Chi Hạ, cô đã từng bị bỏ qua vô số lần.

Khi còn nhỏ mẹ Lâm đi công tác vội, không có thời gian đưa cô đi học, khi đó đều là chị gái tiện đường đi học đưa Lâm Chi Hạ đi.

Lâm Chi Hạ lúc ấy tuổi còn nhỏ, thân thể cũng nhỏ bé gầy ốm nên theo không kịp bước chân của chị gái, ở phía sau thất tha thất thểu té ngã rất nhiều lần.

Cô muốn kéo tay chị gái nhưng mỗi lần đều bị chị ném ra thật mạnh, còn bị ghét bỏ, hơn nữa ở trường còn không được kêu chị ấy là "chị".

Những việc này cô đều nhớ rất rõ ràng, tuy rằng chưa từng oán giận với họ một chữ, nhưng đây vĩnh viễn là cây kim đâm vào lòng của cô.

Nhưng Phó Hàn Xuyên lại không như vậy, anh dù tức giận cũng sẽ chờ cô, còn cho cô nắm tay anh.

Lời này trái lại cũng có thể đổi một loại cách nói khác.

Phó Hàn Xuyên dắt tay cô, cũng không có nghĩa anh không tức giận.

Chờ Lâm Chi Hạ cùng Phó Hàn Xuyên bước lên xe buýt du lịch, khuôn mặt Phó Hàn Xuyên vẫn trầm mặc như cũ, biểu tình lạnh băng. Trừ bỏ câu nói tất yếu bên ngoài cũng không cùng Lâm Chi Hạ nhiều lời dù chỉ một chữ.

Cũng may các đồng nghiệp phơi nắng nãy giờ cũng mệt mỏi, không ồn ào nhốn nháo như lúc xuất phát, phần lớn đều dựa vào ghế, nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật.

Phó Hàn Xuyên cũng như thế, anh nhắm hai mắt, hô hấp vững vàng, chỉ có nếp uốn giữa mày thật lâu cũng không tiêu tan.

Xe buýt vững vàng chạy trên đường cao tốc, hướng tới khu nghỉ dưỡng cuối cùng mà đi.

Tâm tình của Lâm Chi Hạ làm cách nào cũng không thể ổn định lại.

Cô đứng ngồi không yên, thường thường lén nhìn Phó Hàn Xuyên, thực nỗ lực nhìn, như muốn từ trên mặt anh mà tìm kiếm đáp án, muốn biết vì sao anh lại tức giận.

Cô càng muốn biết, vì sao mà cô lại để ý Phó Hàn Xuyên tức giận.

Vì sao mà tâm cảm thấy loạn, khống chế không được cảm thấy phiền não…

Cũng chỉ bởi vì Phó Hàn Xuyên là 'ông xã' của cô thôi sao?

Lâm ba, Lâm mẹ, chị gái,… Đều là người thân của cô, khi bọn họ tức giận đương nhiên cô sẽ sợ hãi, sẽ khẩn trương, nhưng lại không vì thế mà tâm loạn như ma.

Bởi vì cô biết, trừ bỏ cái gọi là quan hệ huyết thống ở bên ngoài thì bọn họ cũng không có nhiều thân tình, cho dù bị đối đãi lạnh nhạt cũng đã là thói quen của cô.

Nhưng mà Phó Hàn Xuyên…

Thời điểm vừa rồi bị Phó Hàn Xuyên bỏ lại, ngực cô chua xót, khó chịu đến độ muốn khóc.

Thật giống như nếu không có Phó Hàn Xuyên cùng đồng hành với cô lúc sau này thì cô chính là lẻ loi cô độc như thế.

Cô không nghĩ như vậy…

Cô không phải là… yêu… yêu Phó Hàn Xuyên?

Lâm Chi Hạ giật mình, đôi mắt vì không thể tin tưởng mà run rẩy.

Cô chưa từng nghĩ tới phương diện này, cũng hoàn toàn không cảm thấy bản thân có bao nhiêu cảm tình với Phó Hàn Xuyên. Cái gọi là hẹn hò, kết hôn, đều chẳng qua là bởi vì thích hợp.

Nhưng là trái tim của cô, trong nửa năm sinh hoạt hôn nhân đã bị luân hãm.

Nói không chừng là sớm hơn, tại thời điểm Phó Hàn Xuyên triển khai theo đuổi cô.

Nếu không phải đáy lòng có một chút yêu thích thì sao cô lại ỡm ờ đáp ứng kết hôn cùng Phó Hàn Xuyên.

Kết hôn nửa năm, rốt cuộc cũng ý thức được mình yêu ông xã của mình.

Lâm Chi Hạ lâm vào bàng hoàng hỗn loạn, chấn động trong lòng thật lâu cũng không tiêu tan.

Phó Hàn Xuyên vẫn luôn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chi Hạ. Nguyên bản là thật cẩn thận mà trộm ngắm, sau lại đổi thành nhìn chăm chú thật lâu, cho dù anh có ngủ thì nói không chừng cũng có thể bị nhìn mà tỉnh lại.

Huống chi anh chỉ nhắm hai mắt, âm thầm điều chỉnh tâm tình, muốn đem du͙© vọиɠ chiếm hữu điên cuồn đè áp xuống để tránh ảnh hưởng đến những dự tính cho chuyến đi này.

Phó Hàn Xuyên thật sự là bị nhìn đến không chịu nổi, anh mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt mở to có chút ngây ngốc lại có chút xinh đẹp của Lâm Chi Hạ.

Haizz…

Đáy lòng anh lại một lần nữa bất đắc dĩ thở dài.

Phó Hàn Xuyên nâng cánh tay lên, đưa ra sau ót của Lâm Chi Hạ, đè cô dựa vào trên vai anh, nói nhỏ: "Em ngủ chút đi, phải một lúc nữa mới đến địa điểm tiếp theo."

"Vâng."

Lâm Chi Hạ thuận thế nhích đến bên người Phó Hàn Xuyên, còn lặng lẽ đem cánh tay của anh ôm vào trong ngực.

Một khắc chậm rãi nhắm mắt kia, cô đột nhiên càng thêm xác nhận ý tưởng vừa rồi.

Cô xác thực là đã yêu người đàn ông bên cạnh này.

Bởi vì thân mật cùng ỷ lại là không lừa người được. Khi cô không để ý đã bất tri bất giác đem Phó Hàn Xuyên trở thành trụ cột mà dựa vào, coi như một phần quan trọng trong sinh hoạt, cô luôn là vô thanh vô thức tìm kiếm tồn tại của anh.

Ngay cả hơi thở trên người Phó Hàn Xuyên cô cũng thích như vậy.

Lâm Chi Hạ rúc vào trên vai Phó Hàn Xuyên, trộm hít vào một hơi thật sâu, những nôn nóng bất an vừa rồi lập tức đều buông xuống.

Ngược lại là Phó Hàn Xuyên, anh nhìn cô vài cái mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Xe vẫn chạy về phía trước, sắc trời ngày càng tối đen.

Lâm Chi Hạ ngủ một giấc thật dài, thật sâu, thật thoải mái.

Cô thậm chí không muốn từ trong giấc mộng tỉnh lại, thẳng đến khi tiểu huyệt bị trứng rung điên cuồng chấn động khiến cô bừng tỉnh.

Lâm Chi Hạ mới vừa động, Phó Hàn Xuyên liền biết cô tỉnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đem tóc rơi rụng vén đến sau tai.

Anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng mở miệng: "Tỉnh?"

"Nơi này là…"

Lâm Chi Hạ mê mang chớp chớp mắt, xung quanh hết thảy đều là màu đen tuyền, cô thích ứng một hồi lâu mới thấy rõ ràng bọn họ còn ở trên xe buýt.

Ngoài xe, sắc trời đen đặc, đen nhánh một mảnh.

Bên trong xe yên lặng an tĩnh, ngoài cô cùng Phó Hàn Xuyên ra cũng chỉ có âm thanh ong ong chấn động của trứng rung.

Cô chẳng qua là ngủ một giấc, tại sao đến tư thế cũng thay đổi. Cả người không hề dựa vào vai Phó Hàn Xuyên mà là nằm ở trên đùi của anh, gương mặt áp lên cơ bắp hữu lực, còn dựa vào gần đũng quần của anh như vậy.

- ------------------------------------

Khúc Chi Chi giác ngộ được bản thân đã yêu Phó tiên sinh thật là mừng gớt nước mắt huhuuu 😭😭😭 *tung bông tung bông*🌷🌹💐