Trên qυầи ɭóŧ màu trắng thuần, vị trí kề sát tiểu huyệt kia có một dấu vết ẩm ướt, thật sự rất đáng chú ý.
Hai mắt Phó Hàn Xuyên bị một vệt nước làm cho đau đớn, ngực nặng nề trĩu xuống.
Anh cùng Lâm Chi Hạ làʍ t̠ìиɦ nhiều như vậy nhưng mỗi lần cô đều không ướt, vô luận anh âu yếm hôn môi thế nào thì thân thể của cô vẫn luôn luôn căng chặt, tiểu huyệt cũng khô ráo, không muốn chảy ra một chút d*m thủy nào. Chính vì vậy mà không thể không dùng lượng lớn dịch bôi trơn.
Dịch bôi trơn tuy rằng hiệu quả giống như d*m thủy nhưng lại bất đồng về ý nghĩa.
Phó Hàn Xuyên đã từng nghĩ tới, có lẽ là do thể chất của Lâm Chi Hạ, có người nước nhiều, cũng có người ít nước, đây đều là phản ứng bình thường.
Nếu anh đã lựa chọn Lâm Chi Hạ vậy tự nhiên cũng sẽ tiếp nhận hết thảy.
Một lần kia ở nhà mẹ đẻ của Lâm Chi Hạ, Phó Hàn Xuyên thấy được cô ướt liền thật sự cao hứng.
Ngày đó có hoàn cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có tình thú tác động, còn có anh âu yếm, Lâm Chi Hạ liền từng chút từng chút mà lơi lỏng khẩn trương, làm cô kiềm lòng không được mà chảy ra d*m thủy.
Nửa tháng tiếp theo Phó Hàn Xuyên rất bận, nhưng đây không phải là nguyên nhân chân chính khiến anh cùng Lâm Chi Hạ không làʍ t̠ìиɦ.
Anh ở trong lòng nuôi hy vọng, nếu Lâm Chi Hạ có thể chảy ra d*m thủy, liền có thể chứng minh sinh lý của cô không có vấn đề, một khi đã như vậy cũng nên có du͙© vọиɠ sinh lý.
Chẳng lẽ cô không có du͙© vọиɠ, không có nhu cầu sinh lý?
Thật sự không nghĩ muốn anh sao?
Phó Hàn Xuyên đợi mấy ngày này, chưa đợi được sự việc anh mà mong chờ nhưng mỗi ngày đều nhìn Lâm Chi Hạ vui vui vẻ vẻ, một chút phiền não cũng đều không có.
Anh trộm sinh hờn dỗi.
Hôm nay làm Lâm Chi Hạ nhét trứng rung ra cửa, là Phó Hàn Xuyên học được từ AV. Anh hy vọng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của cô, rồi lại cảm thấy chỉ là một món đồ chơi nhỏ, chỉ là nhét ở tiểu huyệt mà thôi, không có ngón tay linh hoạt của anh, không có côn th*t thô to của anh, thậm chí cả nhiệt độ cơ thể đều không có, cô sẽ không thể nào chảy ra d*m thủy…
Mà hiện tại, dấu vết trên qυầи ɭóŧ đã nặng nề đánh vào mặt Phó Hàn Xuyên.
Lâm Chi Hạ không phải không chảy nước, chỉ là đối với anh không có cảm giác mà thôi, một cái đồ chơi nhỏ so với anh còn hữu dụng hơn.
Kỹ thuật của anh thật sự tệ như vậy sao?
Đối mặt với cô đang động tình, Phó Hàn Xuyên lẽ ra nên cao hứng mới phải, nhưng là anh vẫn lâm vào trong suy nghĩ si ngốc, khống chế không được tức giận vì một cái trứng rung.
Lâm Chi Hạ mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của Phó Hàn Xuyên không đúng, thật cẩn thận đứng đó, không dám lộn xộn.
"Khi nào thì ướt?" Anh chất vấn nói.
"Ướt?" Lâm Chi Hạ mờ mịt, theo ánh mắt Phó Hàn Xuyên nhìn xuống, nhìn đến dấu vết trên qυầи ɭóŧ, kinh ngạc nói: "Làm sao em có thể ướt?"
Cô căn bản không chú ý tới…
Lâm Chi Hạ cẩn thận hồi tưởng, hẳn là ngay từ lúc lên xe, Phó Hàn Xuyên đem trứng rung chạy đến chấn động mãnh liệt, cô khi đó cả người khẩn trương lại sợ hãi, d*m thủy chảy ra cũng chưa phát hiện.
Đối với việc này, cô khó có thể mở miệng, không biết nói như thế nào.
Phó Hàn Xuyên trầm mặt xuống, hướng đến dấu vết ẩm ướt kia sờ soạng vài cái.
Đầu ngón tay ẩm ướt, ấm ấm, còn có chút dính nhớp, cũng không giống dịch bôi trơn, thật là d*m thủy không sai.
Điểm này anh có thể phân biệt được.
Vừa lúc như thế, Phó Hàn Xuyên mới càng thêm tức giận, đến cuối cùng lý do để anh lừa gạt bản thân cũng đều không có. Khi hô hấp dường như còn có mùi vị tanh ngọt truyền tới.
Trong toilet, hai người đứng tư thế quái dị, xấu hổ im lặng.
Nhưng là đối với Phó Hàn Xuyên đang phẫn uất, cô như cũ không hay biết.
"A Xuyên, anh làm sao vậy? Em có thể đem quần mặc vào không?"
Phó Hàn Xuyên hít sâu một hơi, đem hờn dỗi trong ngực đè xuống, ổn định cảm xúc nói: "Em đem qυầи ɭóŧ cởi xuống."
Lần này anh không cho Lâm Chi Hạ thời gian phản ứng, bắt lấy qυầи ɭóŧ của cô lôi kéo đi xuống. Qυầи ɭóŧ bị kéo đến đùi, tiểu huyệt liền lộ ra.
Nhan sắc phấn nộn, đỏ hồng, cửa huyệt còn lấp lánh ánh nước. Nhìn qua nhu mì, yêu diễm, rất đẹp, cũng rất da^ʍ mỹ.
Nhìn đến đây hô hấp của Phó Hàn Xuyên liền trầm xuống. Trong hơi thở kia có một cỗ mê người, hơi thở càng trở nên nặng nề.
Mắt đen còn tỉ mỉ xem kĩ, hận không thể đem nếp uốn của hoa huy*t tất cả đều xem hết một lượt.
Trừ bỏ một tầng d*m thủy nhàn nhạt ở ngoài thì hết thảy đều bình thường. Môi âʍ ɦộ không bị cọ xát đến sưng đỏ, cũng không có nơi nào không khỏe hay bị thương.
Xem ra điều Lâm Chi Hạ nói là thật, cô chỉ có cảm giác khác thường, mà không phải điều Phó Hàn Xuyên lo lắng là cô bị cọ xát quá độ.
Anh lẳng lặng nhìn trong chốc lát, trước khi Lâm Chi Hạ mở miệng, anh đã đem quần mặc trở lại.
Cùng lời nói lúc trước giống nhau, chỉ là kiểm tra, không làm gì khác.
Chỉ là sắc mặt của anh không có nhẹ nhàng như vừa rồi.
Phó Hàn Xuyên một bên giúp cô sửa sang lại quần áo, một bên dặn dò nói: "Nếu cảm thấy không thoải mái, đau hay khó chịu cũng đều phải nói với anh. Vô luận khi nào, tình huống ra sao, em đều phải nói, anh sẽ có biện pháp."
Trò chơi là một chuyện, bị thương chính là một chuyện khác.
Bị Phó Hàn Xuyên ân cần dạy bảo, Lâm Chi Hạ không chỉ không cảm thấy bị dọa, ngược lại còn hết sức an tâm.
Cô chớp chớp mắt, có chút năn nỉ, có chút chờ đợi, nhịn không được nói: "Kia có thể hay không trực tiếp lấy ra, không cần lại nhét vào?"
"Không được."
Phó Hàn Xuyên kiên định mà nói, chặt đứt ý niệm này của cô.
Chời anh sửa sang xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chi Hạ, trên mặt cô lúc này cũng không thấy buồn bã mất mát hay ánh mắt thương tâm lã chã chực khóc khi bị anh cự tuyệt.
Khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, trong mắt sáng lóng lánh, vẫn như cũ bình đạm ôn nhu mà cười.
Phó Hàn Xuyên lo lắng, phẫn uất căn bản là điều thừa, toàn là lo sợ không đâu. Lâm Chi Hạ ở trước mặt anh đây căn bản không phát hiện ra chút nào!