Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 17: Lâm Chi Hạ động tâm

Lâm Chi Hạ nghe được tiếng tim mình đập mạnh, 'thình thịch thình thịch' như có một con nai nhỏ đang chạy loạn trong ngực.

Cô mặc đồng phục cao trung, ngây ngô nhớ lại thời gian đi học.

Cô là một học sinh bình thường, không có vẻ ngoài xinh đẹp, không có thành tích xuất sắc, càng không có bối cảnh đáng giá để khoe, hơn nữa tính cách còn hướng nội, thậm chí có khi còn làm mọi người xem nhẹ sự tồn tại của cô.

Tuy rằng như thế, nhưng thời thiếu nữ của cô vẫn giống như người thường, từng trộm thích thầm một thiếu niên.

Người nọ là giáo thảo của trường, vừa cao vừa soái, còn ở buổi tiệc tối của trường biểu diễn ca khúc Rock & Roll, một ca khúc thinh hành được vô số nữ sinh yêu thích.

Lâm Chi Hạ cũng ở tiệc tối hôm đó chú ý đến hắn, tiếng ca trầm tĩnh, tiêu sái tự tại, càng hâm mộ hắn có thể sống tùy ý, lóa mắt như sao sáng trên bầu trời.

Khi đó, cô rất rung động, tim lại chưa từng đập lợi hại đến như thế, giống như muốn nhảy ra ngoài.

Sau đó, người kia tốt nghiệp. Lại mấy năm đi qua, ký ức của Lâm Chi Hạ mơ hồ, thậm chí còn không nhớ được thiếu niên kia mặt mũi ra sao.

Nhưng là cô có thể khẳng định, người kia tuyệt đối không đẹp như Phó Hàn Xuyên.

Ở trong mắt Lâm Chi Hạ, Phó Hàn Xuyên không chỉ đơn giản là anh tuấn soái khí, anh có sự ưu việt từ trong xương cốt, còn có hơi thở thành thục mê người. Tất cả đều là tập hợp hoàn mỹ.

Thời điểm cô ngơ ngẩn sững người, dưới đáy mắt Phó Hàn Xuyên lại ẩn ẩn dày đặc du͙© vọиɠ, đặc biệt khi anh thấy được ánh mắt say mê của Lâm Chi Hạ.

Anh cúi người xuống, trong nháy mắt hôn lên đôi môi của Lâm Chi Hạ, đem cánh môi đỏ thắm, phấn nộn cắn nuốt.

Ưʍ...

Hô hấp của hai người đều trầm xuống, theo môi lưỡi tiến vào mà hơi thở giao triền.

Lâm Chi Hạ bị anh hôn đến thân thể nhũn ra, lại bị bàn tay phía sau lưng của Phó Hàn Xuyên ấn trở về, hai vυ' bại lộ phía trước bị đè ép lên ngực anh.

Phó Hàn Xuyên hôn thật sâu, lưỡi xâm nhập vào khoang miệng ngọt ngào, khắp nơi đều là xâm chiếm, như là đem du͙© vọиɠ cố nén tất cả đều phát tiết ra bên ngoài.

Cùng thâm nhập còn có bàn tay to rộng của anh.

Theo khe áo sơ mi nứt toạc mở rộng, bàn tay dễ dàng mà sờ soạng. Lòng bàn tay bắt lấy bầu ngực, không chút khách khí xoa nắn đùa giỡn.

Hừm...

Phó Hàn Xuyên phát ra tiếng rên thỏa mãn.

Vừa rồi tuy rằng đùa giỡn có tình thú, nhưng vẫn là gãi không đúng chỗ ngứa, còn kém hơn cảm giác tròn đầy trong lòng bàn tay. Bầu vυ' nặng trĩu, có thể tùy ý xoa bóp, dù cho xoa thành bộ dáng gì cũng đều thõa mãn.

Ngực Lâm Chi Hạ nóng lên, như là được bàn tay của Phó Hàn Xuyên truyền nhiệt, cũng như là thiêu đốt trái tim nóng rực của cô.

Càng hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên...

Phó Hàn Xuyên thậm chí còn câu dẫn Lâm Chi Hạ vươn đầu lưỡi ra, bại lộ trong không khí. Ở trên cánh môi hai người đang giao triền, có một sợi chỉ bạc buông xuống, trông cực kỳ da^ʍ mỹ.

Lâm Chi Hạ bị nhiệt khí làm cho mờ mịt, đầu óc mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết mình lại dâʍ đãиɠ như thế.

Phó Hàn Xuyên đem bộ dáng diễm tình của cô thu hết vào đáy mắt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến côn th*t dưới háng vừa ngạnh vừa trướng, thẳng tắp cứng lên, thẳng tắp mà đỉnh trên mông chỉ mặc váy ngắn của Lâm Chi Hạ.

Theo thân thể hai người cọ xát, làn váy trên gối tản ra, mà côn th*t trực tiếp dán ở trên qυầи ɭóŧ mỏng manh.

Nóng như vậy, cứng như vậy đỉnh ở dưới mông.

Lâm Chi Hạ làm sao không chú ý đến, điều đó làm cô càng cảm thấy bất an, đẩy đẩy ngực Phó Hàn Xuyên.

"Đủ... đủ rồi."

Cô thở phì phò, trên môi sáng lấp lánh, tất cả đều là nước bọt của hai người lưu lại.

Phó Hàn Xuyên không làm cô khó xử, không phải anh không muốn mà là cố tình nhịn xuống cảm giác căng cứng, còn một số việc, anh muốn dùng nhiều thời gian hơn chút mới được.

Lâm Chi Hạ ổn định hô hấp, rốt cuộc khôi phục lại một ít sức lực, giãy giụa muốn đứng dậy, mềm mại mà năn nỉ nói: "Lâu lắm, ba mẹ còn ở bên ngoài. Em muốn đi thay quần áo rồi về, anh trước tiên buông tay."

Phó Hàn Xuyên ôm eo cô, không chút động đậy mà sờ soạng bầu vυ' trên tay, còn đùa giỡn cả nút áo sơ mi.

Như này là trần trụi uy hϊếp.

Lâm Chi Hạ sợ tới mức không dám lộn xộn, sợ anh động nút áo, càng sợ dương v*t của người đàn ông đỉnh phía dưới mông.

Phó Hàn Xuyên cường thế như bàn công sự, đối với cô vợ nhỏ nói: "Em trả lời một câu hỏi của anh, anh liền buông tay."

Lâm Chi Hạ không thể làm gì hơn dù biết đây là bẫy rập, chỉ có thể hướng anh hỏi: "Câu hỏi gì?"