Việc làʍ t̠ìиɦ, chuyện công việc của cô, Phó Hàn Xuyên vì cô mà làm nhiều việc như vậy bởi vì cô là vợ anh?
Trong lòng Lâm Chi Hạ không tìm ra được đáp án, càng không dám trực tiếp đi hỏi Phó Hàn Xuyên.
Sau khi Lâm mẹ lải nhải nói rất nhiều lời, đột nhiên cảm khái nói:: "Hay là con nên có một đứa con..."
Lâm Chi Hạ nghe như vậy, tay liền run lên, thiếu chút nữa đem cái chén trong tay làm vỡ.
Lâm mẹ kích động, bức thiết nói với Lâm Chi Hạ: "Con cùng Phó Hàn Xuyên tuy rằng đã kết hôn, nhưng nó là đàn ông, bên người dạng phụ nữ nào mà không có. Nếu con muốn giữ được cuộc hôn nhân này, muốn trói chặt Phó Hàn Xuyên thì vẫn nên mang thai đứa bé đi. Sau khi có con, đàn ông sẽ hồi tâm. Chẳng sợ nếu bên ngoài có quan hệ với phụ nữ khác thì con của con mới là con trưởng..."
Lâm Chi Hạ nghe thế liền sững sờ, không hiểu người mẹ tài tình này vì sao lại suy nghĩ giống với những người phụ nữ đã có chồng bụng dạ xấu xa kia?
Lời nói tiếp theo của Lâm mẹ làm thân thể cô tức khắc như lạc vào hầm băng.
"Chị gái con nửa năm sau sẽ trở về, đây là thời điểm còn cần Phó Hàn Xuyên hỗ trợ nhiều việc, con ngàn vạn lần không thể ly hôn với nó, cho nên có đứa bé chính là bảo đảm tốt nhất."Trong mắt Lâm mẹ chỉ có bức bách, ép buộc Lâm Chi Hạ, nào có tình yêu đối với đứa con gái như cô.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, trong kí ức của Lâm Chi Hạ vẫn là như vậy, trong miệng ba mẹ Lâm vĩnh viễn cũng chỉ có chị gái. Cô cho rằng tâm đã sớm chết lặng, vậy mà mỗi lần nghe thấy trong tim đều không nhịn được là một mảnh giá lạnh.
Đến cả hôn nhân của cô cũng là công cụ để phục vụ chị gái hay sao?
"Mẹ. Chén đã rửa xong rồi. Con về phòng một lát."
Cô giống như là chạy trốn khỏi phòng bếp, bước thật mau không cho mẹ Lâm có cơ hội cự tuyệt.
Lâm Chi Hạ trở về căn phòng nhỏ của cô, 'phanh' một tiếng đóng của lại. Lưng chống lên ván cửa không nhịn được mà run rẩy, khí lạnh phảng phất như len lõi vào trong máu thịt cô, cơ thể dường như ngưng động.
Lại chính vào thời điểm này, có một đôi mắt như hắc diệu thạch chăm chú nhìn cô.
Rõ ràng là Phó Hàn Xuyên cùng ba Lâm chơi cờ thế nhưng không biết vì sao giờ đây anh lại ở trong phòng của cô.
Phòng của cô rất đơn sơ, không gian rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn hẹp, một cái bàn nhỏ, tủ quần áo dựa vào tường, thế mà đã đầy phòng. Gian phòng chật chội đến cả xoay người cũng bất tiện.
Phó Hàn Xuyên ngồi ở trên giường của cô, thân hình cao lớn tựa hồ càng làm không gian trở nên chật chội hơn.
Lâm Chi Hạ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, là từ trên người Phó Hàn Xuyên tỏa ra.
Phòng này căn bản không có cửa sổ, thế mà cô lại từ trên người của Phó Hàn Xuyên thấy được ánh mặt trời.
Trong nháy mắt, hàn khí trong thân thể cô như tan đi, ngơ ngác nhìn Phó Hàn Xuyên, trong ngực từ từ ấm lại.
"Em làm sao vậy?" Phó Hàn Xuyên lưu tâm, để ý đến sự khác thường của cô, một thần sắc tìm tòi nghiên cứu.
"Không... Không có gì." Lâm Chi Hạ lắc lắc đầu. Lúc định mở miệng nói chuyện, cô cảm giác sóng mũi có chút cay cay, như là đứa trẻ cố nén lại ủy khuất, tìm được chỗ dựa rồi liền có thể phát tiết oán giận.
Nhưng mà sự tình này làm sao có thể nói với Phó Hàn Xuyên.
Sắc mặt Phó Hàn Xuyên hơi âm trầm, hiển nhiên là không tin lời nói của cô.
Lâm Chi Hạ liền vội vàng chuyển sang chủ đề khác: "Cà vạt của anh có chút lệch."
Khi nói chuyện, tay của cô rũ bên người gãi nhẹ làn váy, ngón tay vuốt ve, lại chần chờ không dám tiến đến giúp Phó Hàn Xuyên điều chỉnh.
Phó Hàn Xuyên cũng không tự mình làm, mà là tách đầu gối ra, không rời khỏi giường mà nâng cằm về phía Lâm Chi Hạ, thấp giọng "ừ" một tiếng.
Anh như là một đại lão gia, còn cô chính là tiểu nha đầu ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Chi Hạ bước lên phía trước, tiến đến gần trước mặt Phó Hàn Xuyên, trước tiên tháo cà vạt của anh ra sau đó chậm rãi điều chỉnh lại.
Phó Hàn Xuyên cảm thấy như thế không đủ, cánh tay vòng lại ôm eo nhỏ, hai chân kẹp ở hai bên sườn của cô. Hai người dựa vào càng ngày càng gần, quần áo trên người cọ xát lẫn nhau.
Tư thế như vậy làm Lâm Chi Hạ không nhìn rõ được cà vạt nên cà vạt vẫn bị lệch, bất quá đây không phải là trọng điểm.
Cô muốn được Phó Hàn Xuyên ôm ấp, đặc biệt là ngay lúc này.
Hai người bọn họ ai cũng không lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này, chỉ tùy ý thân thể kề sát vào nhau, hồi tưởng lại một chút quá khứ.
Thắt xong cà vạt trên cổ Phó Hàn Xuyên, Lâm Chi Hạ cũng vòng tay, ngón tay thon dài ở trên mặt vải vô ý thức vuốt ve, cảm nhận từng hơi thở trên cơ thể người đàn ông.
Cánh tay Phó Hàn Xuyên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, chỉ cách một lớp áo nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt lại dừng ở nơi khác.
Trước tủ quần áo có treo một bộ quần áo thủy thủ màu lam nhạt, làn váy dài đang khẽ khàng lay động....