Trà Sư Đệ Nhất Tinh Tế

Chương 60

“Ầm!”. Lại 1 lần nổ mạnh nữa khiến cho Đường Vũ chú ý, cố gắng xem nhẹ sự khó chịu dưới thân, đi tới bên cửa sổ, cái sân xinh đẹp bên ngoài kia bị phá nát bét. Con gấu bự màu nâu trong sân nhảy lên, hùng chưởng liên tiếp không ngừng đánh vào trên người 1 giống đực thú nhân mặc quân phục màu đen, người kia đã không cách nào phản kháng, như miếng vải rách bị con gấu bự đánh cho cả người đầy máu, ngoài ra còn có 1 con hổ bự vằn vàng, móng vuốt sắc bén để lại nhiều vết thương sâu thấy xương trên người thú nhân.

Cấp bậc thú võ giả của Courson cao hơn 2 bậc so với Carl và Ares, nguyên bản hai người kia vốn không thể làm anh bị thương được, nhưng đầu tiên là ép buộc thực thi huyết khế, sau lại không chút nào phản kháng tùy 2 con dã thú điên cuồng đánh, nếu Đường Vũ tỉnh lại muộn thêm 1 chút nữa thì rất khó nói có thể hay không nhặt xác giúp con sói phúc hắc* tự làm tự chịu kia.

* phúc hắc là gian xảo, quỷ quyệt, cáo già

Nhìn một hồi thì Đường Vũ mặt tỉnh bơ từ tốn đi vào trong sân, nhẹ giọng nói, “Đủ rồi”. Dù sao vẫn không thể để Carl và Ares gϊếŧ người.

Courson trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, gần như nhìn không ra nhân hình, chỉ có hít vào mà thở ra rất ít, Đường Vũ nhíu mày, “Gọi xe cứu thương đi”.

Carl bốc hỏa muốn phản bác thì bị ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Đường Vũ nhìn một chút liền ngoan ngoãn liên lạc quang não công cộng của bệnh viện. Rất nhanh xe cơ giáp cấp cứu đi vào chỗ ở của Đường Vũ, vẻ mặt không có kinh ngạc gì nâng Courson cực kỳ thê thảm lên xe cứu thương, hình như đã quen với việc thú nhân máu me đầy người. Chẳng qua là các thú nhân thích đánh nhau, chỉ cần không chết người thì sẽ không có phiền phức quá lớn gì cả.

Đường Vũ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Courson bị quấn thành xác ướp, Carl và Ares bị cậu đuổi ra khỏi phòng bệnh. Vừa rồi thừa dịp lúc Courson cấp cứu thì Đường Vũ đặc biệt tìm đọc tin tức liên quan tới việc giống cái mang thai, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thì ra giống cái ở thú nhân thế giới rất khó mang thai, hơn nữa giống cái muốn mang thai còn cần 1 điều kiện trọng yếu là cùng bầu bạn yêu nhau làʍ t̠ìиɦ, tự nhiên kích phát khế ước bầu bạn, xúc tiến tỷ lệ thụ thai, cho dù là như vậy vẫn là rất nhiều cặp vợ chồng cả đời không có con.

Bên ngực trái của Đường Vũ xuất hiện hình xăm con sói huyết sắc, xem ra cậu đã bị Couron cưỡng ép thực thi khế ước bầu bạn, trong ấn tượng của cậu thì bọn họ chỉ làm một lần, hơn nữa cậu cũng không yêu Courson, cho nên cơ hội có con bằng 0, nhưng mà cậu vẫn định để mấy ngày nữa thì đi kiểm tra một chút.

Chưa bao giờ có một ngày Courson cảm thấy việc mở mắt ra lại khó khăn như vậy, mặc dù là chiến tranh tinh tế tàn khốc nhất thì cũng không có làm cho anh bị thương quá nặng như vậy, gần như giây phút cận kề cái chết kia thì anh tự hỏi mình có hối hận không? Đúng vậy, anh hối hận, anh thật sự rất hối hận lúc trước khi cứu chữa Đường Vũ bị hao tổn tinh thần lực ở chỗ lão Bố thì sao anh lại không nói ra câu nói kia trước Carl chứ!

Rốt cuộc là từ khi nào thì Đường Vũ đã hoàn toàn bước vào thế giới nội tâm của anh, ảnh hưởng sâu sắc tới anh? Courson cẩn thận hồi tưởng, không nghĩ ra được. Cố gắng mở to mắt ra, ánh sáng bên ngoài làm mắt anh hơi đau, sau khi dần dần thích ứng ánh sáng chung quanh thì anh đối diện với 1 đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, hình như trái tim trong nháy mắt mất đi năng lực đập rồi.

Đường Vũ lẳng lặng đánh giá trung úy sói thoạt nhìn khá thê thảm, hoàn toàn nhìn không ra một chút tao nhã bình tĩnh ngày xưa của người này, Carl và Ares xuống tay không chút nể tình, lòng cậu vốn rất phẫn nộ bởi vậy mà bình tĩnh trở lại, dù sao cậu cũng là đại lão gia, tuy rằng bị đâm 1 chút sẽ cảm thấy rất tức giận nhưng chưa tới mức muốn chết muốn sống. Nhưng khiến cậu khổ sở chính là người hại cậu, mê gian (rape e nó khi e nó đang mê man) cậu lại là người bạn duy nhất mà cậu cực tín nhiệm!

“Tại sao?”. Là tiếng đầu tiên Đường Vũ phát ra âm thanh, tiếng nói khàn khàn khô khốc.

Courson vốn tưởng rằng sẽ thấy Đường Vũ phẫn nộ, anh mặc cho Đường Vũ xả giận, lại hoặc là Đường Vũ bi thương khóc thì anh sẽ cố gắng dỗ tiểu Vũ vui vẻ, lại hoặc là Đường Vũ khổ sở tuyệt vọng thì anh sẽ kính dâng ra thứ anh trân quý nhất để đổi lấy sự tha thứ của tiểu Vũ. Nhưng mà anh không ngờ lại thấy Đường Vũ bình tĩnh lạnh lùng như vậy, điều này làm cho anh có chút không biết làm sao.

“Tôi, tôi thích cậu…….”. Giọng nói của Courson càng khó nghe so với Đường Vũ, tựa như giấy nhám ma sát, anh cảm giác rất hốt hoảng, tựa như người bị phá hỏng hoàn toàn tất cả đường sống.

Đường Vũ nghe thấy lời của Courson thì chỉ cảm thấy tức cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên lộ ra nụ cười trào phúng, “Thích là có thể đối xử với tôi như vậy sao? Vậy chắc anh biết người tôi thích là Carl! Anh đối xử với tôi như vậy thì tôi đối mặt với Carl như thế nào đây?”

Nghe thấy lời của Đường Vũ thì nháy mắt Courson mất đi năng lực hô hấp, một cỗ cảm giác lạnh như băng chưa bao giờ trải qua từ sâu trong đáy lòng lan rộng ra bên ngoài, cố gắng bắt lấy một chút lý do có thể làm cho chính mình ấm áp một ít đi phản bác, “Không…….Không phải cậu cũng thích tôi sao?”.

“Anh khờ thật hay giả ngu?”. Đường Vũ càng cảm thấy rất tức cười, thật không biết tại sao lúc trước cậu lại cho rằng thú nhân lang tộc này là người thông minh có lý trí, có đầu óc đáng kính nể, “Chẳng lẽ anh còn không phân biệt được tôi đối với anh là thích của tình bạn hay là tình yêu sao? Đủ rồi, tôi không muốn nói nhiều với anh, khế ước không có biện pháp giải trừ, anh đi đi, đi càng xa càng tốt, tôi không muốn gặp lại anh!”. Nói xong đứng dậy rời đi.

Courson thấy thế thì không quan tâm tới tình trạng vết thương nghiêm trọng, vội vàng liều chết tóm lấy cánh tay của Đường Vũ, miệng vết thương bởi vậy vỡ ra nhiều chỗ, máu tươi lại thấm đỏ băng vải màu trắng, cho dù là thuốc tiên cũng không có thể làm cho vết thương nghiêm trọng như vậy của lang tộc thú nhân lập tức phục hồi, “Đừng đi!”.

Đường Vũ lạnh lùng nhìn Courson, dùng sức hất tay anh ra, không nói thêm câu nào nữa, cũng không quay đầu lại đi khỏi đó.