Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn

Chương 28: Cục cưng nhỏ nóng bỏng!

"Đi bệnh viện sao? Vậy anh tự đi đi nha." Úc Tưởng nói xong liền duỗi tay đẩy cửa xe.

Thư ký Vương xem xét sắc mặt Trữ Lễ Hàn, vừa lặng lẽ khóa cửa xe, vừa cười nói: "Úc tiểu thư cũng đã tự mình xuống dưới, chi bằng cùng nhau đi đi? Úc tiểu thư tận mắt nhìn vết thương xử lý xong không phải sẽ càng yên tâm hơn sao?"

Thư ký Vương vừa dứt lời, tài xế ở trước cũng vô cùng lưu loát dẫm chân ga, từ cửa gara tầng hầm rời đi.

Úc Tưởng muốn nói, bà nội nó!

Tôi có quyền lựa chọn sao?

Ở cùng một không gian với Trữ Lễ Hàn, có chút áp lực a. Nhưng Úc Tưởng cảm thấy nhiều nhất chính là, chán muốn chết, cô nhịn không được quay đầu nhìn sang.

Vệ sĩ vẫn còn đang xử lý vết thương cho Trữ Lễ Hàn.

Tăm bông nhỏ ở trong bàn tay thô kệch của anh ta, cảm giác giống như chỉ cần hơi dùng sức một cái liền gãy.

Vệ sĩ không khỏi ngẩng đầu.

Anh ta nhìn nhìn Úc Tưởng, trợn mắt hỏi: "Tôi chân tay vụng về, chi bằng Úc tiểu thư tới?"

Mấy lúc như thế này, đều là con gái cẩn thận xử lý, sau đó thường xuyên qua lại, cảm tình nhanh chóng tăng lên.

Nhưng Úc Tưởng lại xua tay: "Anh cứ từ từ làm, không vội, tôi quan sát."

Thậm chí còn tích cực hướng dẫn: "Có dung dịch ô-xy già không? Lấy một lọ đổ lên đi, cẩn thận tránh miệng vết thương ra a?"

Trữ Lễ Hàn: "..."

Cô sai bảo người khác cũng lưu loát thật đấy.

Trong lúc nhất thời khiến người ta không phân biệt được, lúc nãy cô giục anh đi bệnh viện, là xuất phát từ chân tâm hay giả ý.

Vệ sĩ nghe đến đầu cũng phát đau.

Anh ta lần nữa giương mắt nhìn nhìn Úc Tưởng, nói: "Vẫn là thôi đi, chút nữa tới bệnh viện, giao cho nhân viên y tế xử lý."

Anh ta xem như đã nhìn ra, vị này Úc tiểu thư trong lòng không có nửa điểm nhu tình mật ý a.

Bên kia, Thẩm tổng nhìn chằm chằm cánh cửa bị đạp rớt vài giây.

Sau Nhiễm Chương, các nhân sự mới cũng đều đã tới.

"Đây là sao vậy? Phát sinh chuyện gì? Bị cướp sao?" Nhân viên mới trừng lớn mắt.

"So cướp bóc đáng sợ nhiều." Nhân viên cũ nghĩ nghĩ nói.

Vẫn là Thẩm tổng suy nghĩ tích cực: "Cũng không thể nói như vậy..." Anh hỏi: "Ai muốn quảng bá cho chiến dịch mở rộng của Livian?"

Nhân sự mới vừa nghe thấy cái tên này, lập tức hào hứng: "Cái gì? Làm sao? Công ty hợp tác cũng Livinan sao?"

Thẩm tổng: "Các người xem, chuyện này không phải là rất vui sao?"

Nhân viên mới đến không hiểu ra sao:?

Nhân viên cũ gật đầu, nói: "Ừm thật ra... Hư mất một cánh cửa, nhưng công ty lại chiếm được hời a... Chỉ có Úc Tưởng ở giữa chịu tội thôi."

Bọn họ cuối cùng vẫn nói được một câu tiếng người, đại khái là bắt đầu từ tin nhắn trên Wechat của Úc Tưởng buổi sáng hôm đó, mọi người liền bắt đầu đứng về phía cô. Cũng cảm thấy, bị kẹp ở giữa hai kẻ có tiền như vậy, cô hẳn là chỉ có sướиɠ chứ không có khổ a.

"Cho nên đây là Úc Tưởng hy sinh chính mình, để tương lai chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn a!" Một nhân viên cũ tâm đắc nói.

Nhân viên mới nghe xong cũng không hiểu sao cả.

Úc Tưởng, hy sinh chính mình?

Cô hy sinh cái gì?

"Đúng rồi Úc Tưởng đâu?" Liêu Giai Phỉ đột nhiên lên tiếng, "Cô ấy không phải nói là xuống lầu một lát thôi sao? Sao còn chưa trở về?"

"Đúng vậy, Úc Tưởng đâu......"

Nhân viên mới ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng nhịn không được nghĩ, chắc không phải là mượn cớ trốn làm việc đi?

Thẩm tổng lên tiếng: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, gọi điện thoại cho cô ấy xem."

Anh nói xong liền đi vào văn phòng, sau khi bước vào mới phát hiện bức tranh treo trên tường bị rơi trên mặt đất. Trái tim Thẩm tổng "thịch thịch" một cái, trong lòng nói, ông nội tôi ơi, kích động đến mức làm rơi bức tranh luôn sao?

Thẩm tổng khom lưng đem bức tranh nhặt lên, lúc định treo lên lại mới phát hiện trên cái đinh có vết máu.

Con mẹ nó!

Con mẹ nó!!

Thẩm tổng cầm lấy bức tranh xông ra ngoài: "Vừa rồi..."

"Làm sao vậy Thẩm tổng?" Mọi người ngơ ngác quay đầu lại.

Thẩm tổng sợ tới mức nói chuyện không lưu loát: "Lúc nãy, hình như cái đinh trên tường trong phòng tôi làm Trữ đại thiếu bị thương rồi..."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều khẩn trương.

Khó trách Úc Tưởng không có quay lại... Xong rồi xong rồi.

Các nhân viên mới hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ mờ mịt nhìn xung quanh. Đến Ninh Ninh cũng có chút mơ hồ.

Cô cúi đầu chuẩn bị nhắn tin hỏi thăm Úc Tưởng, liền nhận được tin nhắn mới từ Lăng Sâm Viễn.

Lăng Sâm Viễn: [Sao hôm nay em lại ở đó?]

Ninh Ninh cắn môi dưới, bên tai truyền âm thanh đến ồn ào, lo lắng bàn tán của mọi người, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ tôi không thể xuất hiện ở chỗ này sao?

Lăng Sâm Viễn: [Chuyện lần trước vẫn chưa điều ra rõ, em vẫn là nên ở nhà nghỉ ngơi đi.]

Ninh Ninh: [Nhưng tôi muốn đi làm.]

Lăng Sâm Viễn: [Được thôi, vậy em đổi sang một công ty khác đi? Không phải em vẫn luôn rất muốn vào công ty thiết kế Dương Huy sao? Ngày mai tôi bảo tiểu Lý làm cho em một cái đề cử.]

Ninh Ninh: [Không phải dựa vào năng lực của mình, tôi không cần.]

Ninh Ninh nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: [Tôi muốn tiếp tục làm ở đây, công ty này không tệ.]

Sau đó, Lăng Sâm Viễn không phản hồi nữa.

Ninh Ninh cầm di động, không tự chủ được mà lo được lo mất, cô bắt đầu tự hỏi Lăng Sâm Viễn giờ khắc này suy nghĩ cái gì......

"Ninh Ninh, đi lấy cho Z ly nước." Bên kia có người kêu.

Ninh Ninh lúc này mới tạm thời buông di động xuống, xoay người đi lấy nước.

Cô đem nước đưa cho Nhiêm Chương đang ngồi trong góc sô pha, thấp giọng hỏi: "Học tỷ làm ở chỗ này lâu chưa? Công việc của chị ấy là gì vậy?"

Nhiễm Chương: "Học tỷ?"

Ninh Ninh: "Chính là Úc Tưởng."

Nhiễm Chương: "Công việc của cô ấy là tôi."

Ninh Ninh:?

Ninh Ninh nói lắp: "Nhưng, sao......"

Nhiễm Chương cúi đầu, cầm lấy di động, không lên tiếng nữa. Thoáng chốc chỉ còn lại âm thanh từ trò chơi.

Ninh Ninh nhịn không được hỏi: "Anh tới đây chờ chị ấy sao? Chị ấy vừa mới rời đi rồi."

Nhiễm Chương cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi biết." Lúc Úc Tưởng đi, anh có nhìn thấy, chỉ là cô ngay cả liếc anh một cái cũng không thèm.

Ninh Ninh: "Vậy anh có muốn về không..."

Nhiễm Chương: "Không cần." Anh lúc này mới ngẩng đầu: "Nói cho hết lời không được sao? Nói xong rồi thì đi đi." Quá rõ ràng, anh không thích nói nhiều.

Ninh Ninh xấu hổ cười cười, xoay người rời đi.

Cô cảm thấy công ty này thật kỳ quái, từ trên xuống dưới đều rất kỳ quái......

Mà lúc này, Nhiễm Chương ở trong góc hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.

Không có người dò hỏi, thúc giục, không có quản lý sắp xếp mọi chuyện... Anh cảm giác như được thoát khỏi gông xiềng vậy...

Anh thích nơi này.

Editor: Ding Ding

Nguồn s1apihd.com: annieannie17398

......

Sự việc ở Khải Tinh, rất nhanh đã truyền đến tai Trữ Sơn.

"Thuốc! Thuốc! Mau lấy thuốc cho Trữ đổng!" Thư ký Lưu gấp gáp nói.

Nữ giúp việc vội vàng gật đầu, lập tức chạy đi.

Mãi đến khi lớp đường bọc bên ngoài của viên thuốc trợ tim tan trên đầu lưỡi, đại não Trữ Sơn mới lấy lại được chút bình tĩnh.

"Đã xảy chuyện gì sao Trữ đổng?" Thư ký Lưu run giọng hỏi.

Trữ Sơn thở dài một hơi: "Loại chuyện xấu hổ này... Thôi, cậu cũng đã ở cạnh tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng không giấu làm gì. Chính là sáng nay, Trữ Lễ Hàn và Tiểu Viễn đều tới Khải Tinh, cậu biết Khải Tinh văn hóa không? Chính là công ty của Úc Tưởng kia. Hai anh em nó ở công ty người ta, vì một người phụ nữ, ra tay đánh nhau, không chỉ có đập nát một cánh cửa, mà còn đổ máu..."

"Đổ, đổ máu?" Thư ký Lưu lắp bắp kinh hãi.

"Chuyện này không thể kéo dài nữa, như vậy đi, cậu ra mặt. Mang hợp đồng đi tìm Úc Tưởng..."

Thư ký Lưu hãi hùng khϊếp vía gật đầu.

Ông ta* nghĩ thầm, Úc tiểu thư chính là người hôm đó ở bệnh viện phải không? Lúc đó cũng chỉ cảm thấy cô rất lợi hại, không ngờ rất mau đã làm lớn chuyện như vậy. Đát Kỷ hại quốc cũng không có nhanh như vậy a...

(Lúc đầu Ding không biết thư ký Lưu này lớn tuổi hay chưa nên dùng "anh ta", đoạn này thấy Trữ Sơn nói "bên cạnh tôi nhiều năm", vậy chắc là cũng tầm trung niên rồi, nên từ giờ Ding đổi lại dùng "ông ta" nha!)

Thư ký Lưu đáy lòng nhịn không được cảm thán.

Chỉ một lần cô đã kiếm được số tiền mà người khác có sống qua mười kiếp cũng chưa chắc có được a!

Lúc thư ký Lưu gọi điện thoại tới còn bị Úc Tưởng tắt máy ba lần.

Mãi đến khi gửi tin nhắn tới, cô mới chịu nhấc máy.

"Úc tiểu thư bây giờ ở đâu? Có tiện không, tôi định mang hợp đồng tới cùng cô nói chuyện?" Bí thư Lưu khách khách khí khí nói

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng: "Ở bệnh viện."

Thư ký Lưu vừa nghe, trong lòng liền con mẹ nó, thật sự đánh nhập bệnh viện?

Khóe mắt ông giật giật, hoàn toàn không tưởng tượng ra người luôn áo mũ chỉnh tề, tự phụ ưu nhã như Trữ Lễ Hàn, lúc động tay động chân sẽ như thế nào.

Ai, sự tình đúng là không thể kéo dài nữa!

Úc Tưởng: "Chờ ngày mai đi, ngày mai tôi có rảnh."

Thư ký Lưu nghẹn nghẹn, chỉ đáp: "Được, được a."

Đây chính là tặng không tiền a! Cô không tâm động sao? Cư nhiên còn đợi ngày mai! Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không chờ nổi đâu!

Úc Tưởng tắt máy xong, nhìn sang Trữ Lễ Hàn đang ngồi bên kia.

Nhân viên y tế đang xử lý vết thương cho anh.

Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt không thay đổi, thần thái còn có chút hiên ngang.

Úc Tưởng chậm rãi đi tới trước mặt anh, quơ quơ di động nói: "Đây là nguyên nhân Trữ đại thiếu tới Khải Tinh sao?"

Trữ Lễ Hàn chậm rãi ngước mắt, không lên tiếng.

Úc Tưởng nói tiếp: "Tôi nhận được điện thoại của thư ký Lưu, chính là cái người bên cạnh Trữ đổng a."

Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn tới rất nhanh, rời đi cũng rất mau.

Bởi vì mục đích của họ đều là muốn khiến Trữ Sơn mất đi lý trí, không kịp suy xét tình huống liền đưa ra quyết định.

"Ông ta hẹn gặp em?" Trữ Lễ Hàn lúc này mới đã mở miệng.

Úc Tưởng gật đầu nói: "Tôi nói ngày mai rảnh."

Trữ Lễ Hàn ánh mắt khẽ động: "Em thật thông minh."

Đối với số tiền lớn như vậy, cô vẫn không hề gấp gáp.

Người như Trữ Sơn, chỉ có kẻ càng ngạo mạn hơn mới có thể khiến ông ta cúi đầu, cầu xin.

Úc Tưởng: "Cảm ơn nha, anh đã tốt bụng tới vậy, chi bằng ngày mai lại cho tôi mượn hai vệ sĩ đi?"

Đáy mắt Trữ Lễ Hàn hiện lên ý cười.

Anh nhìn cô, không lập tức đáp ứng.

"Anh xem, mặc dù ông ta đã thỏa hiệp, nhưng cứ như vậy mà mất đi số tài sản lớn kia cho tôi, vạn nhất xong việc ông ta càng nghĩ càng hận, quyết định thuê người ám sát tôi, khiến tôi vĩnh viễn không lấy số tiền đó thì sao?"

"Trữ tiên sinh, xong rồi." Y tá nói.

Trữ Lễ Hàn gật đầu, lịch sự nói "Cảm ơn", sau đó anh mới chậm rãi đứng lên: "Tôi có biện pháp tốt hơn."

Úc Tưởng: "Ân?"

Trữ Lễ Hàn: "Tôi tự đưa em đi, thế nào?"

Úc Tưởng: "Đương nhiên là càng tốt, nhưng không chia tiền cho anh, được không a?"

Trữ Lễ Hàn: "..."

Còn thật keo kiệt.

Anh giúp đỡ cô nhiều như vậy mà chia cho anh một phần cô cũng tiếc?

"... Được." Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt theo tiếng.

Úc Tưởng tùy tiện dùng giọng điệu vô cảm khen một câu: "Anh thật là tuyệt vời a!" Yêu yêu!

Thật ra Trữ Lễ Hàn cũng có thể tùy tiện khen lại cô một câu "thật thông minh", dù sao trong giới kinh doanh cũng hay tâng bốc nhau như vậy. Cũng không mất miếng thịt nào.

Nhưng Trữ Lễ Hàn lại rất không "Lễ phép".

Anh không thèm nói cảm ơn.

Ngược lại còn hỏi: "Tuyệt vời chỗ nào?"

Úc Tưởng sửng người.

Đây là muốn làm khó tôi à? Chỉ tùy tiện khen anh một câu, anh còn muốn tôi viết bài văn 500 từ để tung hô mình sao?

Úc Tưởng tức giận nói với hệ thống: Không hổ là vai ác, thật đủ biếи ŧɦái.

Hệ thống: [...]

Nó không muốn cùng với người rõ ràng chỉ là nhân vật pháo hôi, lại sắp bắt nhận được khối tài sản gần trăm triệu nói chuyện.

Cô nào xứng chỉ gặp phải một đại phản diện.

Cô nên xuyên tới thế giới có bảy, tám cái vai ác mới phải.

Vài giây ngắn ngủi tĩnh lặng qua đi.

Úc Tưởng lên tiếng: "Anh bề ngoài tuyệt vời a, khí chất tuyệt vời a, có trong tay sản nghiệp khổng lồ cũng rất tuyệt vời a. Còn có trên giường..."

Hệ thống:!

Vệ sĩ:!

Đây là chuyện chúng tôi có thể nghe sao? Vệ sĩ trong lòng tự hoảng hốt.

Trữ Lễ Hàn nheo mắt, giơ tay bịt kín miệng Úc Tưởng, mang cô đi ra ngoài.

Úc Tưởng: "Ưm ưm ưʍ..."

Mặc dù miệng bị che lại.

Nhưng đáy lòng lại thập phần thả lỏng, cô thậm chí còn cùng hệ thống nói: Nhìn xem, đảm bảo sau này anh ta sẽ không dám hỏi tôi, anh ta tuyệt vời chỗ nào nữa nha...

Hệ thống: [...]

Trữ Lễ Hàn mang theo Úc Tưởng vào trong xe.

Úc Tưởng lúc này mới có thể đẩy tay anh ra, nói: "May là anh không có để vết thương kia ngay miệng tôi..."

Trữ Lễ Hàn giật giật mí mắt: "Nếu không bị cô liếʍ một cái, có phải còn cần đi tiêm vắc xin ngừa bệnh chó dại không?"

Úc Tưởng: "......"

Úc Tưởng: Anh ta mắng tôi.

Hệ thống trong lòng nói, mắng thật hay nha! Mắng hay đến tuyệt vời luôn nha!

Sau đó giây tiếp theo nó liền nghe Úc Tưởng nói: "Anh có muốn tiêm cũng đã muộn, đã cào xong từ 800 năm trước rồi..."

Thư ký Vương lập tức nhớ tới buổi sáng hôm đó ở khách sạn, trên gáy Trữ Lễ Hàn có mấy dấu vết bị cào.

Thư ký Vương mặt nghẹn đỏ.

Hệ thống: [...]

Nó chịu thua rồi.

Tài xế đỏ mặt run rẩy hỏi: "Đại thiếu, bây giờ chúng ta còn tới bên kia mở cuộc họp không?"

Trữ Lễ Hàn rút khăn ướt, thong thả lau tay nói: "Đi Cục Dân Chính."

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng: Anh ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Điên luôn rồi?

Hệ thống không trả lời.

Chắc lại tự bế rồi.

Úc Tưởng liếʍ môi dưới, nói: "Anh đây đâu phải tra trấn tôi, anh đây là tự tra tấn mình a?"

Trữ Lễ Hàn không nói gì.

Tài xế lái xe tới rồi Cục Dân Chính.

Xe ở Cục Dân Chính cửa ngừng nửa giờ, sau đó chỉ có tài xế uống xe, không rõ là đi làm gì.

Úc Tưởng thật sự là chán muốn chết.

Mà Trữ Lễ Hàn ngồi ở trong xe, lại thong thả xử lý văn kiện.

Editor: Ding Ding

Nguồn s1apihd.com: annieannie17398

Úc Tưởng nghĩ tới nghĩ lui dứt khoát chơi game...... Đánh đến mức thể lực dùng hết, liền quay đầu hỏi vệ sĩ: "Di động anh có trò chơi này không? Nếu không anh cài đi, chúng ta thêm bạn tốt, sau đó anh có thể mỗi ngày tặng thể lực cho tôi a!"

Trữ Lễ Hàn: "......"

Đoán chừng cho dù cái chết ở ngay trước mắt, cô cũng có thể lấy di động ra mà làm một ván.

Đối với vệ sĩ, cài game vào điện thoại cũng không phải chuyện phiền toái gì.

Nhưng bọn họ vẫn nhìn xem sắc mặt của Trữ Lễ Hàn.

"Đại thiếu......" Vệ sĩ thấp thỏm lên tiếng.

Úc Tưởng đành phải cũng quay đầu sang nhìn Trữ Lễ Hàn.

Cô mở miệng, đáng thương nủng nịu: "Đại thiếu......"

Trữ Lễ Hàn đáy mắt khẽ động, anh vốn cho rằng cô muốn xin anh để vệ sĩ làm theo ý mình.

Nhưng Úc Tưởng lại nói: "Nếu không anh cũng cài một cái đi?"

Trữ Lễ Hàn: "......"

Úc Tưởng: "Bộ nhớ điện thoại của anh là bao nhiêu?"

Trữ Lễ Hàn: "512GB."

Úc Tưởng: "Lớn như vậy, rất thích hợp để chơi game nha!"

Vệ sĩ bên cạnh đều không nhịn được mà nghĩ, đây là chúng tôi không đáp ứng được nên Úc tiêu thư muốn quay sang tra tấn đại thiếu sao?

Lúc này Trữ Lễ Hàn rốt cuộc mở miệng vàng.

Anh nói: "Chơi cùng cô ấy đi."

Vì thế chờ đến khi tài xế quay lại, lần nữa khởi động xe, thì trừ di động của Trữ Lễ Hàn và tài xế ra thì vệ sĩ, thư ký Vương ai cũng không tránh được, điện thoại đều phải tải game xuống, phụ trách tặng thể lực cho Úc Tưởng.

Cuộc sống thế này mới tuyệt vời chứ a!

Úc Tưởng nghĩ thầm.

Cô lười duy trì các mối quan hệ của nguyên chủ, cũng lười tìm bạn mới. Có thể bầu bạn cùng game thế này, đủ tuyệt vời rồi!

Úc Tưởng chơi một lát, mới ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta cứ vậy mà đi sao?"

Trữ Lễ Hàn không ngẩng đầu lên: "Nếu không thì sao?"

Úc Tưởng: "Tôi còn tưởng rằng anh thật sự muốn cùng tôi đi lãnh giấy kết hôn."

Trữ Lễ Hàn: "Sau đó đem tài sản khổng lồ chuyển qua cho em? Ngày đó còn xa lắm, Úc tiểu thư."

Úc Tưởng trong lòng nói, càng xa càng tốt.

Tai họa để lại ngàn năm.

Đại phản diện sống lâu một chút.

Nhìn thấy xe đi theo hướng không rõ, Úc Tưởng nhịn không được mở miệng: "Anh có thể tùy tiện cho tôi xuống chỗ nào cũng được? Hoặc đưa tôi về Khải Tinh càng tốt a?"

Thư ký Vương dường như đã đoán được ý của Trữ Lễ Hàn, thấp giọng cười nói: "Úc tiểu thư, từ giờ cho đến khi nhận được số tài sản kia, cô ở cùng chúng tôi mới an toàn nhất a."

Úc Tưởng lập tức hiểu.

Đây là sợ Trữ Sơn bị chọc tức, vạn nhất, trong lòng nghĩ không thông, thật sự hành chết cố thì sao bây giờ?

Tôi đây vẫn là mạng nhỏ quan trọng.

Úc Tưởng lập tức cài dây an toàn lại, làm động tác "OK" một cái: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là trang sức của Trữ đại thiếu."

Thư ký Vương không kiềm được cười một cái.

Nếu người khác bị Trữ đổng theo dõi, sớm đã bị dọa đến chết rồi. Nhưng đổi lại là Úc Tưởng, thì chẳng khác nào một vở hài kịch cả.

Mỗi lần ở cùng một chỗ với cô, anh đều vô cùng vui vẻ.

Buổi chiều Trữ Lễ Hàn không có hội nghị, muốn xuất ngoại một chuyến.

Úc Tưởng ở trên xe ngủ quên mất, đến khi mở mắt ra thì đã ở sân bay rồi.

Trữ Lễ Hàn trực tiếp mang cô lên máy bay tư nhân.

Úc Tưởng: Nhà giàu chết tiệt ~

Lúc này ở Khải Tinh, Liêu Giai Phỉ vừa ngẩng đầu lên, nói: "Úc Tưởng trả lời tin nhắn."

"Ân? Thế nào? Cô ấy đang ở đâu?"

"Trên máy may tư nhân, lập tức bay đi nước ngoài."

"? Trữ đại thiếu không phải bị thương sao?"

"Đúng vậy, bệnh viện xử lý xong, có thể là Trữ đại thiếu muốn ra nước ngoài xử lý chuyện gì đó, nên mới mang Úc Tưởng cùng đi."

"Con mẹ nó!"

"Cho nên Trữ đại thiếu không chỉ có không tức giận mà còn mang Úc Tưởng đi cùng......" Đại gia táp miệng, trong lúc nhất thời cảm thán lại hâm mộ.

"Nhà giàu chết tiệt!"

Ninh Ninh đi ngang qua, nghe thấy thì sửng sốt.

Anh trai của Lăng tiên sinh, thì ra tính tình tốt như vậy sao?

Trước khi máy bay cất cánh, Úc Tưởng gọi điện thoại cho bác cả Úc gia.

Hệ thống lúc này mới lê tiếng: [Tôi còn cho rằng cô trâu bò như vậy, nhất định sẽ đánh vào mặt Úc gia một cái, sau đó liền bỏ rơi họ, bước lêи đỉиɦ cao của nhân sinh.]

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng: Cái anh nói là kịch bản của nữ chính, không phải tôi.

Hệ thống: [Ha ha, thì ra cô vẫn còn nhớ mình là nhân vật pháo hôi sao?]

Úc Tưởng thèm đáp lại.

Úc Tưởng nói với bác cả Úc gia, Trữ Sơn muốn đối phó cô, kêu ông ta tìm luật sư cho cô.

Bác cả bị dọa tới hoang mang, lập tức vung số tiền lớn đi thuê luật sư giỏi.

Úc Tưởng rất rõ, bác cả vì muốn bảo vệ mình, nhất định sẽ ném thật nhiều tiền để tìm người.

Ân, ngày mai sẽ cùng người này tới xem hợp đồng.

Có thể tiết kiệm một khoản nữa, thật tốt nha~

Hệ thống lúc này mới phản ứng lại.

Hệ thống: [Cô lấy bọn họ làm người công cụ?]

Úc Tưởng đúng lý hợp tình: Đúng vậy, có thể tiết kiệm sức lực, đương nhiên là giao cho người khác làm rồi a!

Giống như Úc Tưởng biết rất rõ, Thẩm tổng là nhìn đến giá trị và lợi ích của cô.

Thật ra anh cũng cho cô phương tiện a, cho nên không cần thiết phải ngửa bài làm gì.

Nhiều thêm vài người công cụ, mới có thể thoải mái nằm xuống làm cá mặn a.

Nếu không, sớm muộn gì cũng bị người ta kéo dậy.

Úc Tưởng nói chuyện điện thoại xong, liền mở game ra chơi.

Là game rà bom, Anipop.

Tiếp viên hàng không chưa gặp qua cô, nhưng người Trữ Lễ Hàn mang theo nhất định cũng là nhân vật có địa vị đặc thù, cho nên liền cung kính hỏi: "Xin hỏi ngài cần gì không?"

Úc Tưởng suy nghĩ một chút, hỏi: "Có màn hình lớn sao?"

Tiếp viên hàng không: "Có."

Úc Tưởng nói: "Càng lớn càng tốt."

Tiếp viên hàng không do dự đáp: "Được."

Nửa giờ sau.

Máy bay cất cánh.

Màn hình ở bên trong máy bay tư nhân, loại lớn nhất, có thể dùng để xem phim, nhưng 99% thời gian đều phát video hội nghị, bây giờ đang hiển thị game Anipop.

Trữ Lễ Hàn vừa nhấc đầu, lập tức nhìn thấy Anipop xanh, hồng va chạm, phát ra âm thành "bùm bùm".

Trữ Lễ Hàn: "......"

Thư ký Vương nhịn không được lau mồ hôi, cười cười nói: "Ha, ha, âm thanh nền rất độc đáo."

Editor: Ding Ding

Nguồn s1apihd.com: annieannie17398

Máy bay hạ cánh luc chạng vạng 6 giờ rưỡi.

Úc Tưởng đi theo dùng bữa tối Michelin ba sao, nhưng cô lại có chút không muốn ăn. Bởi vì lúc cô lười biếng nằm trên sô pha, đã nhận được điện thoại của bác cả Úc gia.

"Bây giờ con đang ở đâu?"

"Washington."

"......? Con bỏ trốn?" Úc gia đại bá quả thực không thể nhịn được cơn tức. Cô chọc giận Trữ Sơn sau đó lại một mình chạy mất?

Úc Tưởng chậm rì rì nói: "Không phải, tôi đang ngồi sô pha, Trữ đại thiếu còn ở đối diện......"

Bác cả Úc gia bá sửng sốt, tâm tình giống như tàu lượn siêu tốc, thanh âm phập phồng cao thấp: "Trữ đại thiếu cũng ở đó?"

Úc Tưởng: "Ừm."

"Được, ta biết rồi." Bác cả không nói gì nữa, cứ vậy tắt máy, trong lòng càng kiên định nhất định phải tìm cho Úc Tưởng một luật sư thật tốt.

Úc Tưởng không gọi lại.

Mục đích của cô đã đạt được rồi.

Chỉ cần nhắc đến Trữ Lễ Hàn...... Đảm bảo người của Úc gia sẽ không cúi đầu trước Trữ Sơn nữa, ngược lại còn toàn tâm toàn ý liều mạng suy nghĩ cho cô, sợ cô xảy ra chuyện.

"Úc tiểu thư, tôi đưa cô lên lầu trước?" Thư ký Vương đi tới trước mặt Úc Tưởng.

"Trữ đại thiếu đâu?" Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.

"Đại thiếu buổi tối còn có chút việc, tôi đưa cô đến phòng nghỉ ngơi trước." Thư ký Vương nói.

Úc Tưởng không để ý gật đầu, cùng thư ký Vương đi vào thang máy.

Phòng của bọn họ ở tầng mười ba, là phòng tổng thống.

Úc Tưởng vừa đi lên, liền thấy cửa vệ sĩ người ngoại quốc đang vác súng.

Mẹ ơi! Không hổ là quốc gia tự do!

Thư ký Vương có lẽ là sợ Úc Tưởng sợ hãi, vội vàng nói: "Cô yên tâm, khách sạn bên này đều là người của đại thiếu, bọn họ vì đại thiếu an toàn, nên mới sắp xếp thêm vệ sĩ."

Úc Tưởng trong lòng nói, kia trông thật đáng sợ a, giống như tùy thời đều có thể đấu súng một trận vậy.

Cô xòe bàn tay ra.

Thư ký Vương hỏi: "Cô đây là làm gì vậy?"

Úc Tưởng: "Đếm xem mấy người." "Tốt, đếm xong rồi, bên này mười hai vệ sĩ, bên kia tám. Tôi đi bên này." Bên này an toàn!

Thư ký Vương muốn nói lại thôi: "Bên này là phòng của đại thiếu."

Úc Tưởng: "Tôi biết a, dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung một phòng."

Thư ký Vương nghẹn họng.

Cũng, cũng đúng.

Nhưng vệ sĩ đứng ngoài cửa lại không quen Úc Tưởng.

Nhóm người nước ngoài này trừ Trữ Lễ Hàn cùng thư ký và vệ sĩ của anh, ai cũng không cho vào.

"Cô từ từ, nếu không để tôi gọi cho Trữ đại thiếu đã?" Thư ký Vương duỗi tay sờ di động.

Úc Tưởng: "Chỗ nào phiền toái như vậy?"

Cô vểnh mông lên, tự mình vỗ vỗ mấy cái, nói: "Tôi là cục cưng nhỏ nóng bỏng của anh ta đó, biết không? Bây giờ tôi muốn đi vào phòng tắm nước ấm. Tốt nhất là gọi hai vệ sĩ cường tráng tới giúp tôi."

Phòng tổng thống quá lớn, cô chưa từng ở qua, cô sợ hãi a.

Bên kia, Trữ Lễ Hàn vừa mới ra khỏi thang máy: "......?"

Anh nhẹ sờ đuôi mày: "Cục cưng nhỏ nóng bỏng?"

Hệ thống nghe đến đó, lập tức muốn chết đứng tại chỗ.

Nhưng chờ Trữ Lễ Hàn chậm rãi bước đi đến bên người Úc Tưởng.

Úc Tưởng vẫn rất con mẹ nó tự mãn.

Cô cảm thấy từ lúc mình xuyên đến thế giới này, thì đã định đời này coi như xong rồi.

Cho nên cô rất bình tĩnh, quay đầu lại: "Bằng không thì bảo bối đốt người* cũng được?"

(Nguyên văn: dục hỏa tiểu bảo bối)

P/S: Mọi người vote ủng hộ, tiếp động lực cho Ding nha! Cảm ơn mọi người!