Hoa Rơi Vô Tình

Chương 5: Đông Kỳ rút lui

Cảm nhận được xúc cảm dính dính trên tay, Vân Ngạo mỉm cười hài lòng, cậu tiếp tục dùng ngón tay đảo quanh cửa huyệt, thử xem Lê Lạc có thể chịu đựng được bao nhiêu.

Tay còn lại của thiếu niên cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra thân hình ưu nhã, lúc này Vân Ngạo dường như không còn giống sủng vật ngoan ngoãn đáng yêu ban đầu, mà ngược lại làm cho người ta cảm giác giống như con báo Mỹ đang chờ vồ con mồi.

Nhìn vào đôi mắt hung mãnh của Vân Ngạo, Đông Kỳ nhướng mày.

Bình thường, Vân Ngạo thích cảm giác đùa giỡn với người khác khi làʍ t̠ìиɦ, Đông Kỳ chỉ đơn thuần phát tiết, còn Vân Ngạo thích thú với quá trình làm chủ cơ thể của người khác.

Bộ dạng này giống như Vân Ngạo hoàn toàn bị gợi lên du͙© vọиɠ, cho dù Đông Kỳ hay cùng cậu ta hồ nháo nhưng cậu ít nhìn thấy cậu ta như thế này.

Lê Lạc cảm thấy cô sắp không thể khống chế thanh âm và biểu cảm của mình, chỉ nhịn không được rêи ɾỉ gần như tiêu hao hết sức lực và ý chí của cô, nhưng cô không biết rằng du͙© vọиɠ không thể kìm nén trên khuôn mặt và đôi má ửng hồng ngược lại càng khiến hai thiếu niên kia hưng phấn hơn.

“Hừ.” Vân Ngạo đưa ngón tay vào trong tiểu huyệt của Lê Lạc, không biết cô khó chịu hay thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng.

Sau khi Đông Kỳ đứng dậy cởϊ qυầи áo, cậu đứng bên cạnh giường nhìn cô gái trên đang che giấu du͙© vọиɠ của mình dưới thân Vân Ngạo, cậu hiếm khi ở trong thời điểm này trầm tư trong chốc lát.

Đông Kỳ đưa tay vuốt ve côn ŧᏂịŧ cương cứng của mình, cậu tự hỏi mình nên lên giường nhập cuộc, hay là chờ Vân Ngạo làm xong rồi mình hưởng dụng cô gái này, lần này cậu muốn hưởng thụ triệt để hương vị của cô gái trước mặt, nhưng hiển nhân Vân Ngạo không thể dừng lại vào lúc này.

Sau một lúc, Đông Kỳ đi đến một phòng khác, cậu quyết định cho Vân Ngạo hai giờ, sau hai giờ, không cần biết Vân Ngạo đã xong việc hay chưa, cậu phải có được cô gái này.

Sau khi Đông Kỳ rời đi, động tác của Vân Ngạo dần trở nên hung mãnh hơn.

Đôi môi của chàng trai hôn từ vai Lê Lạc xuống đến ngực cô, cậu há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú đã nở rộ, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ vòng quanh trêu chọc, đồng thời tay cậu du ngoạn trên cơ thể Lê Lạc, từ môi cho đến thắt lưng, rồi đến chân, cuối cùng nó tiến vào hoa huyệt.

“A” Lê Lạc rên lên một tiếng, lúc này ngón tay Vân Ngạo bắt đầu nhịp nhàng ra vào trong cơ thể cô, tiểu huyệt bị trêu đùa chảy ra rất nhiều chất lỏng trong suốt.

Vân Ngạo thích thú nhìn cô gái dưới thân, mặc dù cậu có cảm giác côn ŧᏂịŧ nhịn phát đau, nhưng cậu vẫn một mực muốn cô gái này hoàn toàn khuất phục.

Chết tiệt, sao kỹ thuật của thằng nhóc chết tiệt này lại tốt như vậy! ?

Lê Lạc chưa từng có kinh nghiệm nên không thể so sánh, nhưng cô cũng biết người con trai đang đè lên người cô không quá yếu về phương diện này, nếu không cô sẽ không hoàn toàn không thể cưỡng lại được như thế này.

“A…ưm…” Lê Lạc không thể kiềm chế được thanh âm của mình, ngón tay của Vân Ngạo cọ xát vào những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể cô khiến cô khẽ rên lên, cô cảm giác ngón tay trong cơ thể đang dần tăng tốc độ, bàn tay Lê Lạc túm chặt lấy chăn, kɧoáı ©ảʍ dần dần nhiều hơn, cô cảm thấy mình sắp nổ tung.

"Ô…" Ngay khi Vân Ngạo dùng sức vân vê, đầu óc Lê Lạc trở nên trống rỗng trong giây lát, kɧoáı ©ảʍ cao trào khiến cô không nhịn được phát ra tiếng nức nở, cô cắn nhẹ vào vai Vân Ngạo để trả thù, cô nghĩ như vậy có thể làm suy yếu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cao trào, nhưng cô hoàn toàn không biết hành động này khiến cho dục hỏa của thiếu niên trào dâng.

Vân Ngưng rút tay ra khỏi hoa huyệt, một tay chống bên người Lê Lạc, một tay cầm côn ŧᏂịŧ.

Ngoài kích thước ấn tượng, côn ŧᏂịŧ của Vân Ngạo hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của cậu, côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím thoạt nhìn rất dữ tợn.

“Vốn tôi không muốn nhanh như thế này, tất cả là tại cô.” Vân Ngạo nói nhỏ bên tai Lê Lạc, giọng nói nhẹ nhàng làm say lòng người, tiếng cười cuối cùng không biết là dự cảm hay là kɧoáı ©ảʍ.

Khi giọng nói của Vân Ngạo rơi xuống, con côn ŧᏂịŧ thô to của thiếu niên cắm vào trong hoa huyệt của cô gái.