Lời giải thích của Lê Lạc có vẻ hơi vô ích vào lúc này.
Đông Kỳ nhìn chằm chằm sườn mặt nhu hòa của Lê Lạc, vẻ mặt của cô gái lúc này có vẻ hơi bối rối, giống như một con thỏ con rơi vào bẫy.
“Xin lỗi, tôi không thể để cô đi, đây là do cô tự đi vào phòng.” Khuôn mặt Đông Kỳ nở một nụ cười xấu xa, anh cởϊ áσ sơ mi và áσ ɭóŧ của Lê Lạc, đồng thời hôn lên cổ cô.
Nếu bây giờ Lê Lạc còn không biết họ tính toán làm gì thì thật uổng phí chỉ số thông minh mà ba mẹ cấp cho cô.
“Làm ơn, tôi...” Lê Lạc vừa cố gắng che nửa thân trên trần trụi của mình, vừa nhìn Vân Ngạo cầu khẩn, trong mắt cô thiếu niên này có vẻ thiện lương, cô theo bản năng cầu cứu cậu ta.
Trong khoảng thời gian này, Đông Kỳ cũng đã cởϊ qυầи của cô, trên người cô chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ.
“Cô có vẻ không già lắm, năm nay bao nhiêu tuổi?” Vân Ngạo đã từ bỏ ý định buông tha cho cô, hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của cô gái.
"…" Lê Lạc không trả lời, cô nghĩ mình không cần phải trả lời câu hỏi của họ trong tình huống này.
Vân Ngạo nhìn cô gái không trả lời câu hỏi của cậu, cậu cúi đầu hôn lên môi cô.
“Làm ơn thả tôi đi.” Thanh âm của Lê Lạc có chút nghẹn ngào, cô cảm thấy mình sắp khóc.
“Nếu cô nói thả cô đi một lần nữa, tôi sẽ không khách khí.” Ngữ điệu của Đông Kỳ rất bình tĩnh, nhưng giác quan thứ sáu của Lê Lạc nói với cô rằng thiếu niên này không nói đùa với cô.
Thế là Lê Lạc lập tức im lặng.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì? Trả lời tôi được không?" Vân Ngạo nhìn Lê Lạc với đôi mắt to, cậu nghiêng đầu cười.
Khi thiếu niên cười, nếu quan sát kỹ có thể thấy lúm đồng tiền nhạt trên má cậu ta.
"Tôi vừa mới mười chín tuổi." Lê Lạc không biết tại sao mình lại trả lời cậu ta, chỉ cảm thấy tim bị đập một cái bởi nụ cười đáng yêu đó.
Ý thức được mình bị sắc đẹp dụ dỗ, Lê Lạc liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại, cô mới miễn cưỡng ngăn không cho bản thân nói ra tên.
“A, Đông Kỳ, là một chị gái.” Vân Ngạo nở nụ cười dễ thương, nhưng động tác của tay cậu lại bắt đầu không an phận.
Vân Ngạo nắm một bên ngực của cô gái, kỹ xảo trêu đùa điêu luyện khiến Lê Lạc hít một hơi.
Bị hai người hôn và mơn trớn, hai chân Lê Lạc dần mềm ra, Vân Ngạo đưa tay xuống dưới, cậu xé bỏ qυầи ɭóŧ ném sang một bên rồi tiến vào nơi giữa hai chân cô, quả nhiên cậu đυ.ng phải chất lỏng ướŧ áŧ.
Nụ cười ngây thơ trên mặt Vân Ngạo dần dần biến mất, đôi mắt to tròn dâng lên một chút bão táp, trong mắt bắt đầu cuộn trào du͙© vọиɠ.
Lời tác giả:
Xin cảm ơn tất cả những ai đã đọc cuốn sách này! Những ngày đầu mình thường viết tùy thích nên mọi người sẽ thấy một số chương rất ngắn và ít chữ, lý do là các chương này đã được đặt trả phí nên mình không thể thay đổi nội dung. Hậu quả là mình không thể sát nhập chương hoặc viết dài hơn, cảm phiền mọi người bao dung~