Tỷ Phu

Chương 2: Ở trong xe hồi tưởng xuân triều lại bị ướt, được dạy cách dùng Qυầи ᒪót ma sát huyệt.

Hắn từ túi áo rút ra một chiếc khăn tay, bao lấy mấy ngón tay dầm đìa nước của Từ Thu.

“Vừa làm cái gì, tay đều bị ướt.”

Từ Thu nghĩ nghĩ, ngượng ngùng đỏ mặt nói.

“Bởi vì ngứa, ngứa không chịu nổi, cho nên xoa xoa tiểu huyệt.”

Đầu óc không quá linh hoạt khiến cậu không có những suy nghĩ quanh co lòng vòng, cũng sẽ không có quá nhiều xấu hổ nhục nhã, huống chi đây còn là anh rể mà cậu thích nhất, nếu như Chu Hành Chỉ đã hỏi, thì cậu sẽ thành thành thật thật trả lời.

“Tại sao bỗng nhiên lại ngứa?”

Chu Hành Chỉ tựa hồ như đang thật sự nghi hoặc.

Từ Thu không biết.

Cậu rầu rĩ ngẫm nghĩ, chỉ cho Chu Hành Chỉ mỹ nhân song tính vυ' to đang quỳ trên ghé trên sô pha, bị dươиɠ ѵậŧ thô dài của nam nhân điên cuồng đâm huyệt.

“Ta cũng không hiểu. Nhưng nhìn thấy hắn….. Hắn như vậy, phía dưới liền bị ướt.” Nói tới đây, Từ Thu cẩn thận ngẩng đầu, thấy Chu Hành Chỉ không lộ ra biểu tình chán ghét, có chút vui vẻ, lại có chút khổ sở tiếp tục giải thích: “Vừa ướt vừa ngứa, thực khó chịu. Ta sợ, sợ nơi đó bị hỏng, nên muốn xoa xoa….”

Chu Hành Chỉ sờ sờ đầu cậu, lại đem ngón tay cậu lau sạch sẽ từng ngón.

“Vậy còn khó chịu không?”

Từ Thu gật đầu.

Thế là Chu Hành Chỉ cười cười.

Lúc hắn cười biểu tình trên khuôn mặt cũng chỉ thay đổi với biên độ rất nhỏ, khóe miệng chỉ nhẹ nhàng kéo lên, mặt mày vẫn sắc bén như cũ.

“Lại đây,” Chu Hành Chỉ vỗ vỗ đùi mình, “Hỏng rồi sẽ không tốt, anh rể giúp ngươi xoa xoa.”

Chu Hành Chỉ ung dung thong thả tự cởϊ áσ khoác tây trang, đặt vào trong lòng người song tính trên đùi mình, dặn dò: “Ôm lấy.”

Từ Thu lập tức đem chiếc áo kia ôm vào trong ngực hệt như ôm bảo bối.

Tiếng tim đập mạnh mẽ của nam nhân lớn tuổi thông qua thân thể gần gũi mà truyền đến, hương vị dễ ngửi quanh quẩn nơi chóp mũi Từ Thu. Cậu vừa khẩn trương lại vừa có chút e lệ, theo bản năng bắt đầu cắn môi, không ngờ vừa mở miệng lại đυ.ng phải ngón tay Chu Hành Chỉ chắn lại, đối phương xoa nắn môi châu*, lại khảy cánh môi non mềm ấm áp một chút, hơi thở nóng rực dán lên lỗ tai Từ Thu mà giáo huấn: “Thói quen xấu.”

*Môi châu là cái chỗ nhọn nhọn tròn tròn ở môi trên í.

Từ Thu ngượng ngùng vội vàng nhỏ giọng bảo đảm: “Ân…… Ta sẽ sửa.”

Bàn tay to rộng hữu lực của nam nhân cuối cùng cũng rời đi cánh môi Từ Thu, nương theo đường cong tinh tế của thân thể lả lướt chậm rãi trượt xuống. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Từ Thu, tay lại âm thầm nhẹ nhàng đẩy lưng quần bằng dây thun ra. Có tây trang che chắn, không chỉ Chu Hành Chỉ không nhìn được phong cảnh phía dưới, những người khác trong phòng thấy vậy cũng ngượng ngùng thu hồi tầm mắt. Hai má Từ Thu ửng đỏ —— ngón tay Chu Hành Chỉ không hề giống tay cậu, vết chai thô cứng, áp lên nơi ẩm ướt bí hiểm kia, khiến cho thân mình Từ Thu mềm mại run run.

“Thật nhiều nước.”

Chu Hành Chỉ tùy ý moi móc hai cái liền đưa ra kết luận.

Từ Thu trong nháy mắt nhớ tới lúc trước cũng nghe được nam nhân kia mắng chửi người song tính làm ướt quần hắn. Cậu giật mình một cái, sợ nếu như dâʍ ŧᏂủy̠ cũng làm ướt quần Chu Hành Chỉ, anh rể cũng sẽ mắng cậu, thế là vặn vẹo muốn xuống dưới.

Có điều Chu Hành Chỉ lại siết chặt eo cậu lại, sức lực nam nhân cường tráng là thứ mà một người song tính nhỏ yếu như cậu có thể chống lại sao, Từ Thu giãy giụa không được, cuống quýt giải thích: “Anh rể, mau thả ta xuống —— nước……. Quần áo sẽ ướt!”

Chu Hành Chỉ nghe vậy liền bật cười.

“Chỉ là nói nhiều nước, lại không phải mắng ngươi, lá gan Thu Thu vẫn là nhỏ như vậy.”

Từ Thu lúc này mới buông xuống lo lắng, mềm mại ừ một tiếng. Cậu sợ hãi việc bị Chu Hành Chỉ chán ghét, lại thích ôm ấp ấm áp của đối phương.

Dù sao anh rể cũng nói….. Cho dù ướt cũng sẽ không trách cậu.

Từ Thu đỏ mặt dựa vào ngực Chu Hành Chỉ, tiểu bào ngư nộn phấn không chút lưu tình bị bao lấy trong lòng bàn tay nam nhân, bàn tay đang ôm lấy eo cậu của Chu Hành Chỉ cũng chui vào trong quần áo, vuốt ve làn da trơn trượt yêu thích không buông tay.

“Trách không được lại dễ động tình như vậy,” hắn lại trước sau xoa xoa nhục huyệt, tay lướt từ dươиɠ ѵậŧ đến rãnh mông, xác nhận nơi này đều là sạch sẽ không có một cọng lông, mới thấp giọng cười nói, “Nguyên lại là một cái huyệt Bạch Hổ*.”

*Bạch Hổ là tên gọi của một trong những loại danh khí (kiểu huyệt hiếm có này nọ lọ chai, ai hay đọc truyện xôi thịt chắc sẽ biết).

“Ân….”

Từ Thu không biết hắn đang nói cái gì, chỉ dùng ánh mắt ướŧ áŧ hâm mộ nhìn Chu Hành Chỉ.

Nhìn vẻ mặt của cậu, chắc chắn ai cũng không nghĩ mỹ nhân thanh thuần như vậy nhưng huyệt da^ʍ đã sớm nổi lên lũ lụt tràn lan. Chu Hành Chỉ không trêu chọc cậu nữa, xoa bóp hai cánh môi lớn âʍ ɦộ mềm mại, nhìn Từ Thu lẩm bẩm ánh mắt mê mang “Còn ngứa….”, Giống như vẫn chưa hưởng thụ đủ, liền nói: “Vậy anh rể lại sờ sờ bên trong?”

“Bên trong?” Từ Thu cái hiểu cái không. Nhưng Chu Hành Chỉ muốn làm cái gì cậu cũng sẽ không cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, “Hảo a…… Ngô——”

Tay Chu Hành Chỉ đột nhiên chui vào bên trong huyệt trơn trượt, xoa ấn thịt huyệt đang kích động run rẩy. Từ Thu trừng lớn đôi mắt, không thể tin được nói: “Tay, tay cắm vào tiểu huyệt…..?”

“Đúng vậy, thoải mái sao? Thu Thu biết chỗ anh rể đang xoa gọi là gì không?”

Từ Thu gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Thoải mái…..” Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nhìn kỹ nơi đó của mình, lại thêm bị nhốt ở nhà không được học bất kì khóa giáo dục giới tính nào, tất nhiên là không biết nơi đó gọi là cái gì.

“Âm môi.” Chu Hành Chỉ dạy cậu, “Bên ngoài gọi là môi lớn, bên trong gọi là môi nhỏ.”

Từ Thu ngoan ngoãn nghe theo: “Vậy, vậy anh rể xoa xoa âm môi nhiều một chút, ân…… Xoa bên trong so với xoa bên ngoài còn thoải mái hơn…..”

“Còn có cái càng thoải mái.” Ngón tay Chu hành Chỉ đảo đảo trong huyệt, Từ Thu kẹp chặt chân chui vào trong ngực hắn. Bỗng nhiên, từ viên thịt đang bị đầu ngón tay Chu Hành Chỉ niết mạnh truyền đến một dòng điện lưu mãnh liệt, Từ Thu thất thần sợ hãi kêu lên một tiếng, trong nháy mắt bị Chu Hành Chỉ che kín miệng.

“Hư.”

“Đây là âʍ ѵậŧ của Thu Thu, có phải càng thoải mái hay không?”

Từ Thu hàm chưa nước mắt gật đầu.

Chỉ mới một chút như vậy, liền đem nước mắt của cậu dẫn ra tới, cách một tầng nước khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Từ Thu kêu ô ô, cảm thụ ngón tay Chu Hành Chỉ không chút thương tiếc mà xoa nắn âm hạch dâʍ đãиɠ sưng tấy, càng xoa càng chảy nhiều nước, càng xoa Từ Thu khóc nhuyễn càng lợi hại.

Bị hung hăng xoa ấn như vậy, Từ Thu sợ bị lộng đến hỏng, nhưng Chu Hành Chỉ lại che kín miệng cậu, khiến cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác. Từ Thu lại không thể cắn tay anh rể, chỉ có thể vô lực mà ôm lấy cánh tay đang xoa lộng tiểu huyệt của mình, nước mắt từ hàng mi cong vυ't lăn xuống, rơi trên mu bàn tay của Chu Hàng Chỉ, cuối cùng đáp xuống áo khoác tây trang màu đen trong l*иg ngực cậu.

“Ngô…. Ô ô……”

Tiểu huyệt đầy đặn nhiều nước bị xoa đến ướt nhẹp, thịt huyệt nóng rực co rút cắn chặt ngón tay thô cứng mang theo vết chai mỏng của nam nhân, Chu Hành Chỉ cũng phải hoài nghi Từ Thu có phải được làm từ nước hay không, mới chỉ một chút như vậy liền chảy không biết bao nhiêu mật dịch rồi, khiến chiếc qυầи ɭóŧ cởi được một nửa cũng không thể mặc lại được nữa.

“Ân, ân ngô……”

Tiểu mỹ nhân vừa mới khai mở da^ʍ tính thực dễ hầu hạ, chỉ cần dán lên tiểu huyệt chơi chơi hộŧ ɭε, huyệt da^ʍ liền không khắc chế được càng chảy thêm nhiều nước, âʍ đa͙σ co rút lại, một dòng nước trong trẻo rào rạt phun ra như thủy triều.

Chu Hành Chỉ cũng không đợi đến cuối buổi. Chờ Từ Thu dần dần khôi phục hô hấp bình thường, hắn liền một tay ôm lấy eo Từ Thu, một tay nâng phần cong đầu gối của cậu, hơi dùng lực một chút liền dễ dàng đem người bế lên.

“Ai mang ngươi tới?”

Ra khỏi phòng hắn mới hỏi, biểu tình có chút nghiêm túc.

Bao tử dần dần hấp thu chất cồn, đầu Từ Thu trở nên mơ hồ, suy nghĩ trong chốc lát mới chậm rì rì trả lời: “……. Hoàng trợ lý.”

Chu Hành Chỉ không nói gì nữa, chỉ dặn dò cậu: “Lần sau không được tới những nơi như thế này nữa.”

Từ Thu bị hắn một đường ôm đi từ thang máy đến bãi đỗ xe ngầm, lại được an bài thỏa đáng ở ghế phụ trong xe hơi màu đen.

Lúc Chu Hành Chỉ giúp cậu gài dây an toàn, Từ Thu liền thuận theo mà nâng cánh tay lên dựa sát vào lưng ghế, tựa như đây là chuyện rất quen thuộc của hai người, trước kia cậu bị nhốt lâu trong nhà, anh rể nhân lúc rảnh rỗi cũng sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi.

Chu Hành Chỉ sắp xếp xong cho cậu, từ một bên khác mở cửa xe bước vào ngồi lên ghế điều khiển. Hắn đưa mắt nhìn Từ Thu một cái, dùng ngữ khí trần thuật nói: “Hôm nay đến nhà ta.”

Từ Thu gật đầu.

Cậu ngơ ngác mà nhìn sườn mặt Chu Hành Chỉ, nghĩ thầm chờ đến khi anh rể đuổi cậu đi thì lại nhắc đến chuyện đòi tiền.

Cậu nào đâu biết rằng, ngay cả quyền sở hữu của căn nhà cậu đang ở cũng đã sớm chuyển sang danh nghĩa của Chu Hành Chỉ, nếu Chu Hành Chỉ đuổi cậu đi, một người bị thân nhân vứt bỏ như cậu sẽ chân chính không còn nhà để về.

Sau khi khởi động xe, hai người cũng không nói chuyện. Từ Thu có thói quen đem những chuyện phát sinh trong một ngày hồi tưởng lại một lần trong đầu, cậu không thông minh, suy nghĩ rất chậm rất chậm, chạy hơn nửa đường ký ức mới chỉ phát lại đến đoạn kéo ra cửa phòng ghế lô kia mà thôi, lại suy nghĩ một lúc, mới nghĩ người song tính có thân thể giống mình, lại tựa hồ so với mình càng vất vả hơn.

Từ Thu cảm thấy phía dưới lại bắt đầu trở nên khó chịu, cậu dùng tay quạt gió ở một bên mặt, nhưng nhiệt độ trên mặt lại càng ngày càng cao. Ngốc tử suy nghĩ chính là rất cố chấp, nên dù khó chịu nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục nhớ lại. Hồi tưởng lại ký ức có thể phát hiện ra nhiều thứ mà lúc đó mình xem nhẹ. Từ Thu lúc này liền nhớ lại bộ dáng kêu da^ʍ của mỹ nhân song tính vυ' bự kia, hình như không phải không thoải mái, mà là quá thoải mái, lè lưỡi chảy nước miếng, giống như mang theo xương cốt của cɧó ©áϊ, chỉ có thể biểu đạt khoải cảm chồng chất thành biển trong cơ thể bằng cách rêи ɾỉ cao vυ't.

“Ha……”

Từ Thu nhịn không được cũng thở hổn hển một tiếng, hơi thở dồn dập vận chuyển từ ngực đến đầu lưỡi hồng phấn đang run run duỗi ra ngoài, thân thể da^ʍ tiện chỉ cần suy nghĩ một chút liền lạc vào trong mộng cảnh, không quan tâm đến ai mà bắt đầu nhộn nhạo xuân tình.

Từ Thu nhắm mắt lại, gáy ngọc tuyết trắng duỗi dài ngửa ra sau. Cậu hít hít mũi, bắt trước cách làm của Chu Hành Chỉ, thủ pháp trúc trắc thò vào qυầи ɭóŧ sờ tiểu nộn bức nóng rực của mình: “A… Ân….. Không, không đủ…..” Tiểu mỹ nhân song tính mới vừa bị khai phá không nắm được cách xoa, ngược lại càng xoa càng ngứa lợi hại, cậu không dám nhẫn tâm dùng sức trị cái l*и da^ʍ đang phát tao này như Chu Hành Chỉ. Từ Thu dựa lưng vào ghế nghiêng đầu, đôi mắt bị một tầng thủy quang che kín nhìn về phía Chu Hành Chỉ vẫn đang bình tĩnh lái xe, miệng mềm như mang theo bông làm nũng thỉnh cầu, “Muốn anh rể sờ….. Anh rể sờ sờ tiểu huyệt được không….. Thu Thu tự xoa không được, thật là khó chịu.”

Dưới háng Chu Hành Chỉ phình lên thành một bọc lớn nhô cao, mu bàn tay nắm chặt tay lái nổi lên gân xanh.

“Thu Thu, anh rể phải lái xe.”

Thanh âm nam nhân khàn khàn, sền sệt tìиɧ ɖu͙© làm nhiễu loạn Từ Thu không hiểu chuyện đời.

“…… Vậy phải làm sao bây giờ?” Từ Thu ủy khuất mà chớp mắt, “Quần đều ướt, dính nhớp thật là khó chịu!”

“Nghe lời, tự mình lôi kéo qυầи ɭóŧ ma sát một chút.”

Từ Thu lại ngay lập tức cảm thấy Chu Hành Chỉ thật là lợi hại, chính cậu cũng không nghĩ được biện pháp tốt như vậy. Qυầи ɭóŧ của cậu từ lúc ở trong phòng đã ướt hoàn toàn, giữa háng đều là nước da^ʍ, nhưng vải ướt lại không giống lúc khô, Từ Thu kéo ra lưng quần, cẩn thận đem qυầи ɭóŧ tam giác bằng vải trắng dưới bụng nắm chặt trong tay. Nam nhân phân thần liếc nhìn cậu một cái, trong miệng khích lệ nói: “Thu Thu thật thông minh, chính là như vậy.”

“Sau đó thì sao?” Tiểu ngốc tử được khen liền vui vẻ, mắt cười cong cong mà thỉnh giáo Chu Hành Chỉ về bước thao tác tiếp theo.

Chu Hành Chỉ thở ra một hơi, thấp giọng trả lời: “Sau đó dùng sức kéo về phía trước, như vậy qυầи ɭóŧ mới có thể thít chặt l*и da^ʍ Thu Thu.”

“Úc…..” Từ Thu vừa định đáp ứng, bỗng nhiên lại khó khăn. Cậu nghĩ nghĩ, ngơ ngác mà đặt câu hỏi: “Anh rể, l*и da^ʍ là cái gì? Thu Thu không có l*и da^ʍ.”

Chu Hành Chỉ thay đổi cách nói khác, tiểu ngốc tử vẫn chưa quá rõ ràng.

“Lúc tiểu huyệt chảy nước chính là phát da^ʍ, cho nên mới kêu nó là huyệt da^ʍ, có đôi khi cũng kêu là l*и da^ʍ.”

Từ Thu bừng tỉnh đại ngộ.

Cậu thử thăm dò đem tay trong quần áo kéo về phía trước, vải bị thấm ướt lập tức siết chặt vào kẽ mông cùng âʍ đa͙σ. Từ Thu rên nhẹ một tiếng, không tự chủ được mà xoắn chặt chân, cánh tay buông lỏng căng thẳng, gấp không chờ được mà tự mình chà xát nữ huyệt chịu vắng vẻ kia.

“Hô —— Anh rể thật là lợi hại…….” Tiểu mỹ nhân song tính trên ghế phụ bị dây an toàn kéo lại, còn không biết liêm sỉ mà lắc lắc mông, cậu lôi kéo cực kỳ mạnh, ngón tay non mịn bắt đầu xuất hiện lằn đỏ mờ nhạt. Giữa háng tiểu mỹ nhân ngẫu nhiên sẽ truyền ra thanh âm chất lỏng bị đè ép mạnh mẽ, chỉ nghe tiếng này, ai mà có thể nghĩ đến đang thao tiểu huyệt non mềm hồng hào của tiểu mỹ nhân lại là một cái qυầи ɭóŧ ướt dầm dề. Từ Thu một bên an ủi thân thể mẫn cảm của mình, một bên còn không quên biểu lộ sự kính nể cùng ngưỡng mộ của bản thân với Chu Hành Chỉ, “Phương pháp của anh rể thực hữu dụng……! Thu Thu……. Hô, l*и da^ʍ Thu Thu không còn ngứa như vậy nữa, l*и da^ʍ bị chà sát……. Ân!...... Chà sát thật thoải mái, qυầи ɭóŧ cũng cắm vào l*и Thu Thu, cắm vào giống như ngón tay của anh rể…… Ha a!”

--------~~~----------

Từ chap sau mình sẽ đặt VIP nhen, nhưng mà con số sẽ không quá cao đâu nên là hy vọng sẽ được mọi người chấp nhận. Mãi iu :3333