Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 130 : Ai nói tôi xấu xí
Tay mềm mại giống như không xương, làm cho gương mặt lạnh lùng của người đàn ông nhu hòa trong nháy mắt , sau đó cười nói: "Lão đại của chúng tôi tìm cô có một số việc." Đáy mắt Phục Linh từ từ hiện lên khinh thường, nhưng nụ cười như hoa vẫn như cũ mà nói: "Có chuyện gì sao? Là chuyện gì đây?" Người nọ khom lưng, làm bộ xin mời: "Mời tới bên này, lão đại của chúng tôi chờ cô ở trên tầng." Phục Linh lại ngồi xuống trên ghế ngồi trên quầy bar, tay cầm sâm banh uống từng miếng từng miếng: "Anh gọi tôi đi thì tôi phải đi sao, chẳng phải là thật sự không có ý tứ rồi hả?" "Tiểu thư xinh đẹp, chúng tôi không muốn ra tay với cô, cho nên, xin mời cô." "Như vậy sao." Bộ dạng Phục Linh như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó đứng dậy đi về phía anh ta chỉ: "Vậy nếu tôi từ chối thì thật bất kính." Khóe môi cười, lại càng thêm xinh đẹp, giống như là anh túc nở rộ trong khoảnh khắc. Thanh âm giày cao gót vang lên ở trên cầu thang xoay tròn, giống như là một khúc nhạc êm tai, mọi người đi theo ở phía sau đều không khỏi nhìn cảnh xuân như ẩn như hiện trong váy ngắn trước mặt kia rồi bắt đầu phán đoán, tưởng tượng bên trong là một loại cảnh đẹp như thế nào. Cửa phòng 3042. Con số này không lạ chút nào. Phục Linh lấy tay vuốt ve số phía trên cửa một cái, nhưng không khỏi tính toán trong lòng. Làm từ vàng tinh khiết 100%, nếu như lấy xuống đem ra ngoài bán không chừng có thể bán được giá tốt, cửa bị người mở ra từ bên trong, người đàn ông mặc quần áo bồi bàn không có biểu tình gì từ trong phòng ra ngoài. Mà người được bọn họ gọi là lão đại lại đang nằm cười ở trên giường. Đúng, giường, cũng có thể gọi là bàn ăn. Giường có phải cấu tạo hết sức đặc biệt, vật thể có hình bầu dục, trải một tấm vải vàng rực, phía trên bày đầy thức ăn, nhưng người đàn ông kia lại cầm sâm banh trong tay nằm ở trên giường, một bộ dáng rất vừa lòng. Anh chỉ chỉ thức ăn trên bàn, rất khách khí nói: "Có thể ăn chung với tiểu thư xinh đẹp như vậy, là vinh hạnh của tôi." Ở dưới quang cảnh lúc sáng lúc tối, Phục Linh lại quan sát người này một chút. Làm lão đại Hắc bang, bộ dạng người đàn ông này xem ra chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt anh không tính là sáng sủa, ngược lại là có chút âm nhu nham hiểm, thân thể không phải cường tráng, mà xem ra có chút yếu đuối, bộ dạng giống như gió vừa thổi qua liền muốn ngã, thế gian mỗi người một vẻ, ý tứ chính là ném vào trong đám người thì không tìm ra được cái loại đó. Nói rõ một chút, chính là xấu xí, nhưng lại không phải coi là cái chủng loại rất xấu kia... Ở bên trong lòng của Phục Linh có chút chán ghét, nhưng trên mặt lại cười đến quyến rũ động lòng người, từng bước từng bước đi tới trên giường kia rồi ngồi xuống, cũng bưng lên một ly rượu sâm banh kính người trước mắt này: "Anh đẹp trai, tôi cũng vậy, rất vinh hạnh." Người đàn ông cười lên ha hả, sau đó giơ ly rượu lên ý bảo uống xong, cạn một chén đi, có người ở bên vừa rót một ly khác. Nhưng vẻ mặt người đàn ông chìm xuống trong nháy mắt, lấy ra một khẩu súng từ trên lưng quần, nả một phát sung vào người bồi bàn bên cạnh, người bồi bàn ngã xuống đất trong nháy mắt, đầm đìa máu tươi. "Phá hư tình thú!" Anh ta chỉ nói một câu thế này. Đáy lòng Phục Linh bắt đầu đột nhiên chán ghét người này, giống như là lại nghĩ tới Kim gia biếи ŧɦái lúc trước, nhưng tình huống này xảy ra, cô chỉ có thể làm một loại phản ứng, đó chính là —— "A —— máu ——" Trong nháy mắt thân thể giống như mềm mại không xương muốn ngất đi. Người đàn ông nháy mắt di chuyển tới, ôm thân thể Phục Linh lên, một đôi mắt giống như là đang lo lắng: "Thế nào? Tiểu thư xinh đẹp." Phục Linh tiếp tục giả vờ làm bộ dáng Lâm Đại Ngọc: " Anh đẹp trai, tôi thấy máu là choáng." "Không có chuyện gì, tôi ôm cô thì sẽ không hôn mê." "Được." Nói xong, đôi tay Phục Linh theo tình thế liền khoác lên bờ vai của anh. Trong chốc lát người đàn ông liền chìm đắm trong hương thơm của người phụ nữ, hình như là đã sắp nghĩ tới chuyện ướŧ áŧ. Nhưng mà vào lúc này, hai cây châm màu bạc từ đầu ngón tay Phục Linh thoáng hiện lên sắc lạnh, trong nháy mắt sẽ phải cắm xuống cái ót người người đàn ông kia —— "Bùm ——" "Bành bạch ——" Hai âm thanh đồng thời vang lên, một bên là tiếng súng, một bên là âm thanh người vỗ tay, mà hai loại âm thanh đều là đến từ cùng một người. Phục Linh thoáng chốc lui ra từ người đàn ông trên người, sau khi tiếng súng kia vang lên, có vết máu dính ở trên mặt của cô, là vừa rồi cô ôm người người đàn ông kia. Đèn trang trí trên trần nhà chợt lung lay mãnh liệt, ánh đèn lúc sáng lúc tối, có một loại hương vị ma quái, Phục Linh mặc bộ váy màu tím, trên mặt dính vết máu, bộ dáng này, lại càng cực kỳ giống như yêu tinh. "Tiểu thư xinh đẹp, xin cho phép tôi tự giới thiệu mình, tôi tên là Phi Bá Biệt Khắc Uy Liêm Bảo Nhĩ Tư Thụy Đức Mạn Long Phu Tư Cơ, đến từ hắc bang xinh đẹp đứng đầu Italy." " Tên của anh nghe rất đặc biệt, hân hạnh hân hạnh, tôi tên là Mạnh Tiểu Xuân Tiểu Mạnh Xuân Xuân Tiểu Mạnh, đến từ nhà vệ sinh xinh đẹp nhất Italy." Bộ dáng Phi Bá như bừng tỉnh hiểu ra : "Tiểu thư phương Đông xinh đẹp thật là hài hước, không biết tôi có quấy rầy chuyện tốt của cô và vị tiên sinh này hay không?" Phục Linh nhìn anh, bộ dáng như muốn nói " anh biết, còn không cút nhanh một chút ", nhưng Phi Bá vẫn đứng bất động tại chỗ cũ. Khốn kiếp! Chơi đùa kín đáo. Thứ cho lão nương không tiếp. Trong phút chốc, hai cây ngân châm trong tay Phục Linh đột nhiên lấy tốc độ ánh sáng bắn về phía Phi Bá, mà người nọ chỉ cười, sau đó đôi tay hời hợt dùng ngón tay bắt được hai cây ngân châm này. "Ngân châm, đò chơi của người phương Đông, cô là Hoa Chân sao?" Người nọ nhíu mày nhàn nhạt nói: "Cũng không hẳn, Hoa Chân chắc không kém như vậy, hơn nữa cũng không thể xinh đẹp như cô được, người trong giới đều nói Hoa Chân xấu xí như dạ xoa, không phải như cô vậy." Phục Linh vững vàng không nhúc nhích ở nơi đó, hiển nhiên cô đã nhìn ra mình tuyệt đối không phải đối thủ của người này, ***, cô sử dụng bảy phần lực để bắn ngân châm, liền bị người ta bắt không tốn chút sức nào như vậy, thật là mất mặt. Trong khi cô vẫn còn ở than thở, Phi Bá lại tiếp tục nói: "Cô là sát thủ sao? Phải không, chỉ là không có tên sát thủ nào ngu xuẩn giống như cô cả, ngay cả bộ dạng mục tiêu của mình cũng không biết, tôi nên nói cô ngây thơ hay là ngu ngốc đây?" "Nói mẹ già của anh!" Ngoan độc mắng một câu, tay Phục Linh rút ra roi mềm từ bên hông, dáng người lưu loát nhảy lên, dùng mười phần sức lực quất roi tới, muốn dùng một roi này để phân tán lực chú ý của Phi Bá, sau đó mình nhân cơ hội chạy trốn, về phần chuyện còn lại, liền gắng gượng giao cho Hoa Chân tới giải quyết. Nhưng là, ông trời cũng không có theo ý cô. Trong lúc roi da của cô đánh ra thì một bóng người đột nhiên xuất hiện, cản lại một roi của cô trong nháy mắt, mà lúc này Phi Bá cũng chuyển động, hai tay anh nắm quyền, lúc Phục Linh gắng sức muốn thu hồi roi lại, hai quả đấm mạnh mẽ nhanh chóng đánh vào trên bụng cô. Bởi vì lực đạo rất lớn, đôi tay Phục Linh đưa tới, ngã xuống đất, che kín bụng, hai quả đấm của người kia thật giống như một ngọn núi lớn đánh tới, lục phủ ngũ tạng của cô dường như đều thay đổi vị trí, Phục Linh thật sự muốn gào khóc ra ngoài, nếu như đánh cô bị vô sinh thì phải làm thế nào? *** tìm ai đền đây? "Thật xin lỗi, tôi dùng sức quá lớn rồi, tiểu thư xinh đẹp, tôi tới đỡ cô." "Rắc rắc ——" Ngay sau đó nắm tay của Phi Bá đập cánh tay Phục Linh trong nháy mắt, Phục Linh nghe thấy âm thanh xương tay mình gãy hết rất rõ ràng, cũng trong nháy mắt nghe được âm thanh tan nát cõi long của mình. Cô rõ ràng đã cảm thấy hơi thở Hoa Chân , *** tại sao vẫn chưa xuất hiện, là muốn nhìn cô dâng mạng sao? "Trước đó vài ngày, trong giới hắc đạo có tin tức nói là có người ra giá một trăm vạn bảng Anh mua mạng của tôi, mặc dù mạng của tôi không phải rất đáng tiền, nhưng mà tôi lại rất thích nhìn thấy mỹ nữ giống như cô xuất hiện, may mắn không phải Hoa Chân trong truyền thuyết, võ công giỏi, nhưng người xấu xí, vui vẻ sao, mạng đem đến tặng cũng không đáng giá." Nói xong, Phi Bá để tay vuốt ve ở trên mặt Phục Linh, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì, trong nháy mắt nở nụ cười có chút bỉ ổi. "Anh nói ai xấu xí?" Giọng nói lạnh nhạt, biến ảo khôn lường đã lâu. Phi Bá quay đầu lại, đã nhìn thấy một người vô cùng hấp dẫn, vô cùng lẳиɠ ɭơ, một loại hấp dẫn hoàn toàn khác với Phục Linh thanh thuần mang theo quyến rũ mê hoặc. Hấp dẫn, lẳиɠ ɭơ, không kềm chế được, anh khí. Có rất ít phụ nữ có thể tụ hợp đủ bốn điểm này ở cùng chỗ, mà bây giờ Hoa Chân chính là loại người này. Ánh mắt của Phi Bá lập tức sáng lên: " Xin chào tiểu thư xinh đẹp, xin cho phép tôi ——" "Anh vừa nói ai xấu xí hả?" Hoa Chân ngắt lời anh. "Một người cô không quen biết." Hoa Chân hếch đầu mày lên, sau đó nhìn tư thế Phục Linh nằm ngồi dưới đất có chút quái dị nói: "Cô nói đi, mới vừa rồi anh ta nói ai xấu xí." Phục Linh hừ hừ hai tiếng: "Nói cô xấu xí." Phi Bá lập tức từ chối nói: "Mới vừa rồi là tôi đang nói Hoa Chân ——" sau đó anh ta mới ý thức được lời nói của chính mình sau đó, trong nháy mắt khuôn mặt hiện lên chút nghiêm túc, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người phụ nữ ngồi ở bên cửa sổ: "Cô là Hoa Chân." "Chắc không phải là người trong miệng anh rồi, dù sao tôi cũng không xấu xí đến mức như dạ xoa." Giọng nói của Hoa Chân giống như vĩnh viễn đều thong thả như vậy, khiến Phi Bá không cảm thấy một chút xíu sát khí nào, nhất thời yên tâm: "Xin tiểu thư đến nơi khác một lát, chờ tôi xử lí chuyện này xong, nhất định sẽ theo bồi tiểu thư." "Anh cho rằng chỉ với một ít sắc mặt không lên được trên mặt bàn như vậy, tôi yêu thích anh sao?" Hoa Chân nói không chút lưu tình, sau đó nhảy xuống từ trên cửa sổ, từng bước từng bước tiến tới gần Phi Bá: " Không biết có ai nói cho anh chưa, tôi rất ghét người khác nói tôi xấu xí." Trong phút chốc, bốn cây châm bạc bắn ra từ đầu ngón tay Hoa Chân, choáng váng mắt người, một chút cũng không nhìn thấy rốt cuộc châm này bắn vào nơi nào đây, mà thân thể Phi Bá cũng đứng lên trong nháy mắt, má trái nghiêng đi, sau đó tránh thoát ba cây ngân châm, bắn vào trên vách tường, toàn bộ bắn vào, chỉ để lại một lỗ nhỏ, có thể thấy được lực độ của người bắn châm lớn đến mức nào. Phi Bá tránh thoát ngân châm, sau đó đứng thẳng người, dường như trên mặt có mồ hôi nhỏ xuống, người phía sau muốn xông lên, lại bị anh ngăn lại: "Không hổ là Hoa Chân, một tay ngân châm khiến cho giống như Thượng Đế." "Coi trọng mẹ già anh." Hoa Chân chỉ nói thật nhỏ một tiếng, sau đó một tay kéo Phục Linh trên đất, liền đi tới bên cửa sổ, Phi Bá muốn tiến lên đuổi theo, một bước còn chưa có bước được lại bị Hoa Chân hét ngừng. "Anh đi về phía trước một bước, lập tức sẽ chết." Phi Bá nửa tin nửa ngờ, sau đó quay đầu nhìn vách tường một chút, quả nhiên là nhìn thấy ba lỗ kim, mà còn thiếu một, anh có chút sợ, chân cũng quay trở về, mặc dù chưa từng thấy qua công phu ngân châm cổ quái của Hoa Chân này, nhưng trong giới hắc đạo lời nói về Hoa Chân cũng không ít nhưng lại không thể không tin. Người chạy, có thể tìm trở về, mất mạng, tìm nơi nào đây? Hoa Chân cười một tiếng, khiêng Phục Linh lên liền nhảy xuống cửa sổ lầu ba. Phi Bá vẫn không nhúc nhích, mà anh cũng không sai bảo người bên cạnh đuổi theo, ngộ nhỡ nếu như bọn họ quay lại tặng anh một dao thì làm thế nào? Mà lúc này, phía dưới truyền đến giọng nói của Hoa Chân lần nữa. "Phi Bá tiên sinh, cám ơn sự hào hiệp anh, để cho chúng tôi rời đi, hiện tại anh có thể đi lại rồi." "Trêu chọc tôi sao?" Mặt Phi Bá thiếu chút nữa xanh lá, sau đó bước nhanh đi tới phía trước cửa sổ nhìn, lại phát hiện hai người đã vào Lamborghini, nhanh chóng tìm một vòng ở trên đường lớn, sau đó rời đi, trong lúc mơ hồ, thấy được sắc mặt Hoa Chân có chút kì lạ. Phi Bá thầm kêu không tốt. Thân thể cũng kịch liệt co quắp trong nháy mắt, bọt màu trắng từ trong miệng tràn ra ngoài, sau đó từ từ biến thành màu đỏ, bùm ... một tiếng, thân thể cao lớn ngã xuống ầm ầm. "Còn tưởng rằng một người rất thông minh, lại có thể nói gì tin đó." Phục Linh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, đau rát trên cánh tay truyền đến, không khỏi kêu đau hai tiếng. "Có gan gào khóc, không bằng cô dùng thời gian nhàn rỗi lúc bình thường dùng để luyện võ đi, nếu như tôi chưa tới, không chừng cô bị bao nhiêu người cưỡиɠ ɧϊếp, sau đó gϊếŧ chết." "Tôi nhổ vào, *** người nào có khả năng chứ?" Hoa Chân ở lái xe trước mặt cũng là khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Tôi xem, chỉ cần là đàn ông, có bộ phận làm được, đều có khả năng để cho cô đầu hàng, dù sao người phụ nữ cô đơn tịch mịch năm năm, du͙© vọиɠ dâng trào cũng không phải là nói khoác lác." "Hoa Chân, câm miệng của cô lại đi, không ai nói cô câm đâu." "Thôi, không nói cô nữa, nếu cô thật sự có thời gian rỗi thì chơi cùng Tranh Tranh một chút, trẻ con rất đáng yêu, cô nhìn không thích, nhưng tôi lại muốn một đứa." Phục Linh không hề để ý phất tay một cái: "Nhanh mang đi đi, xem mấy năm nay cô và Lạc Lịch cũng sinh không được một đứa, lòng tôi từ bi đưa cho cô một người là được." Mặt của Hoa Chân hoàn toàn đen thui. Cô nghĩ, Mạnh Phục Linh này, bạn cảm thấy cô ấy tồi tệ, nhưng công phu nói chuyện đúng là rất tốt, bảo đảm nói ra có thể khiến người ta tức chết mất. Ngay cả cô cũng không thể không sùng bái công phu miệng của Mạnh tiểu thư, dù sao qua nhiều năm như thế, nhưng cô chưa bao giờ ở Mạnh Phục Linh chiếm được tiện nghi gì ở ngoài miệng cả. "Được rồi, không cần nói nữa, nhanh mang tôi đi bệnh viện đi, bộ dáng như vậy trở về để Tranh Tranh thấy, không biết bị nó quấn lấy tới khi nào đây?"