Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 116 : Giải độc

Đã ba tháng rồi sao… Anh cong khóe môi cười rất tà mị, trong mắt như có ánh lửa lấp lánh. Phục Linh nhìn anh như vậy có hơi sợ hãi, nhưng trong lòng cũng rất mong đợi. Anh luôn là vậy, bộ dáng luôn khiến cho những người phụ nữ si mê mình. Phục Linh cũng cười theo anh, hào phóng và đầy quyến rũ, dáng vẻ mềm mại ánh mắt đáng yêu nhìn Đồng Trác Khiêm. “Gia.” Giọng nói chứa đầy ôn nhu, mang theo sự dịu dàng rung động lòng người. Mê người hay không? Đồng Trác Khiệm cũng không biết nữa, dù sao thì anh chỉ biết mình đã bị mê hoặc vào trong đó rồi. Trong nháy mắt đó, cơ bắp Đồng Trác Khiêm căng cứng đột nhiên như bị kéo đứt, sau đó anh nghĩ tất cả những thứ anh muốn… Tình yêu đến lúc sâu đậm, ánh trăng thẹn thùng trốn vào trong tầng mây, trời đột nhiên có gió lớn, hình như muốn nói ra vào ngày mai thời tiết có trời quang mây tạnh hay không. Trong giây phút đó Đồng Trác Khiêm cảm nhận được Phục Linh, giống như con sư tử ngủ say đột nhiên thức tỉnh. Cảm giác này như một mũi tên lao nhanh vào bên thái dương anh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ não bộ anh. Anh nhìn Phục Linh cười tươi. Người phụ nữ trước mắt có mái tóc đen dày, gương mặt đỏ hồng, giống như vừa mới uống rất nhiều rượu, đôi môi mở hé như đang bất tỉnh nhân sự, trong giây phút này Đồng Trác Khiêm nhớ Phục Linh của buổi tối hôm kia. Độ ấm liên tục tăng cao, hai người như đang ở trong biển lửa, nhưng lửa này không thiêu chết con người mà lại khiến con người trầm mê vào đó. Ánh trăng ở phương xa, chim đậu trên cành, hôm nay đúng là một đêm triền miên mỹ lệ… Kết quả của một đêm điên cuồng chính là… ngủ đến mặt trời lên cao cũng không dậy nổi, Phục Linh xoa cái eo đau nhức và cái chân đang chuột rút chậm rãi bước xuống giường, đi rót một ly trà uống. Thật ra là trước khi trời sáng thì cô đã bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn Đồng Trác Khiêm mặc quần áo đi ra ngoài, hình như thời gian lúc đó là khoảng 6, 7 giờ, không biết anh đi làm gì. Tối qua có ăn gì đâu, lại kéo cô trên giường không tha, sau đó mẹ Đồng kêu xuống ăn cơm, anh mới thả cô ra nhưng vẫn không cho cô xuống giường! Tùy tiện thay bộ đồ trong nhà rồi đi xuống nhà ăn cơm. Sau đó lại vui vẻ đi lên lầu, Phục Linh như muốn chết đi, rơi lệ đấm ngực lên án Đồng Trác Khiêm. Mẹ nó, cuối cùng là phạm phải tội lỗi gì mà ngay cả cơm cũng không đi xuống ăn được? Đến cùng là *** xảy ra tình trạng gì? Ngay cả một chút âm thanh cũng không có. Nhìn dáng vẻ con trai nhà mình đắc ý đi lên phòng, Đồng phu nhân dường như muốn giữ chặt anh, có chuyện nhưng lại không nói nên lời, dáng vẻ này thật sự rất buồn cười. Oành một tiếng, Đồng Trác Khiêm đi vào phòng. Đồng phu nhân ngửa mặt lên, ra vẻ ưu thương, liếc mắt nhìn cửa đã đóng lại, suy nghĩ rồi nói: “Nhẹ nhàng linh hoạt, phải cẩn thận cháu đức tôn của mẹ…” Đáng tiếc, những lời chỉ có mình bà nghe được. Hôm nay Phục Linh thức dậy muộn, thoáng cái đã thấy vẻ mặt quái dị của Đồng phu nhân đang nhìn cái bụng hơi nhô của cô, cô gãi đầu có chút không hiểu, hỏi: “Đồng… à, mẹ, mẹ đang nhìn gì đấy?” “Sợ hôm qua con điên, bụng…” Trong phút chốc, Phục Linh cảm giác như máu đang dồn lên não, sau đó muốn phun hết ra ngoài, đáng tiếc nó chỉ mới lên tới mặt thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như cái mông khỉ. Đồng phu nhân còn muốn nói gì nữa, tóc gáy Phục Linh như dựng đứng lên, lập tức đi về phòng mình. Ai biết được đứng ở đó lâu thì sẽ xảy ra chuyện. “Nếu không, các con nhịn một chút?” Nhịn cọng lôgn chứ nhịn? Chính là Đồng Trác Khiêm nhịn lâu lắm rồi, tối hôm qua đã thử nghiệm qua, như muốn dìm chết cô? Hơn nữa không phải là kêu Bùi Uyên đến sao? Nghĩ có người tới quấy rầy cũng tốt, để cho cô nghỉ ngơi một chút có được hay không? Ai ngờ tối qua nhận được điện thoại nói Bùi Uyên ra nước ngoài, trễ nhất cũng phải sáng hôm nay mới về. Ôi chao ôi, đây là ông trời muốn hại cô, còn biện pháp khác không? Cuối cùng cũng bị Đồng phu nhân kéo đi ăn sáng, xong rồi thì Phục Linh quay về phòng. cô đứng trên sân thượng, đột nhiên cảm thấy bản thân như con chim nhỏ bị giam cầm. Năm tháng trước, cô vẫn còn tràn đầy khí thế, một Mạnh Phục Linh ngày ngủ đêm thức, người người đều phải chào hỏi "Chị Phục Linh" cô trò chuyện vui vẻ, uống rượu ca hát, cả ngày ngoại trừ chơi bời thì còn làm tú bà. Đó là việc thoải mái cỡ nào chứ. Nhưng mà bây giờ, phải ở trong căn phòng nho nhỏ này, mỗi ngày đứng ở cửa sổ chờ qua ngày, sau đó chờ Đồng Trác Khiêm trở về. Nghĩ như vậy, đột nhiên cô nhẹ nhàng xoa bụng mình, ánh mắt rất dịu dàng. Vì em bé là đại diện cho tình yêu của bọn họ, trong lòng Phục Linh xúc động, có lẽ, thời gian qua đi, từ một người tùy tiện mà cô có thể dạt dào tình cảm, chắc là sắp làm mẹ. cô thấp giọng cười lên. Nhưng mới có mấy tháng ngắn ngủi, cuộc sống hi hi ha ha cũng dần an tĩnh lại, mỗi ngày im lặng ở nhà, chờ đợi vài thứ. Lúc này cầu thang vang lên âm thanh, tiếng giày quân nhân của người đàn ông vững chắc đi lên cầu thang, có một loại cảm giác rung động lòng người. Phục Linh lại sửng sốt. Tiếng bước chân này cô rất là quen thuộc, ngoại trừ Đồng Trác Khiêm thì không còn người nào nữa. Cửa phòng được mở ra, Phục Linh quay đầu lại nhìn thì thấy Đồng Trác Khiêm mặc bộ tây trang thẳng tắp nhưng đầy phong trần mệt mỏi.... và người sau lưng anh cũng mệt mỏi y chang như anh. Hai người vào bên trong rồi đóng cửa lại, Đồng Trác Khiêm lấy một bình sứ nhỏ trong ngực ra đưa cho Bùi Uyên, "Đây là thuốc giải tôi mang về, anh xem thử đi." Bùi Uyên nghiêm mặt mở bình ra, một mùi hương thảo dược lan tràn khắp căn phòng, thơm ngát nhưng có chút chua xót, lại làm cho người ta thấy chấn động. "Đúng, chính là cái này!" Nghe Bùi Uyên nói xong, vẻ mặt Đồng Trác Khiêm rất vui vẻ. "Đồng gia, anh có thể nói người chế thuốc là ai không?" Đồng Trác Khiêm hỏi lại: "Sao hả?" trên mặt Bùi Uyên lộ ra vẻ khó tin, "Người có thể chế thuốc này chính là thiên tài, virus trong cơ thể Mạnh tiểu thư có nhiều loại, thuốc này chỉ cần tiêm vào một lần là Mạnh tiểu thư có thể khỏi hẳn." Phục Linh ngửi thấy mùi thuốc liền cảm thấy toàn thân thoải mái, giống như từ khi từ bộ lạc Coyah về tới giờ cũng chưa từng thoải mái như vậy. Xương cốt toàn thân như mềm yếu đi, tất cả cơ bắp đều được mát xa, cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, vì thế liền ngủ đi. Trong giây phút nhắm mắt lại, cảm giác cả người như đang ngâm trong sữa tắm, lỗ chân lông đều giãn nở ra. Cảm giác thế này, vô cùng tuyệt vời. Đồng Trác Khiêm quay đầu nhìn Phục Linh, thấy hai mắt cô nhắm lại thì thần sắc trở nên kích động, muốn đi qua nhưng bị Bùi Uyên cản lại. "Độc của cô ấy đang được dẫn ra..." "Cái gì?" Tiếng nói của anh như truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Bùi Uyên xoa xoa lỗ tai, nói: "Thuốc này có mùi hương truyền ra, kế tiếp nên giải quyết xong hết thôi." Cuối cùng Đồng Trác Khiêm mới buông lỏng toàn thân, sau đó anh đột nhiên kéo cổ áo Bùi Uyên hung tợn nói: "Nếu Phục Linh xảy ra chuyện gì thì ông đây sẽ thiến anh quăng vào chuồng heo." Bùi Uyên bật cười, "Đồng gia, đây là bộ tây trang số lượng có hạn của Italy Pami, trị giá 36 vạn, lát nữa khi trị liệu xong thì nhớ đền cho tôi." "đi đi!" nói xong, anh buông tay ra, đi đến bên cạnh Phục Linh ngồi xuống. Bùi Uyên buồn cười sửa sang lại cổ áo, bắt đầu mở túi dụng cụ chuẩn bị tiêm. Tuy rằng đây chỉ là một cái bình nhỏ, nhưng vẫn chia ra làm sáu lần tiêm. Chỉ có sáu mũi tiêm nhưng Bùi Uyên lại dùng tới một tiếng, hoàn thành xong quá trình thì mồ hôi trên trán anh nhiều vô số kể. Lấy khăn giấy lau trán, Bùi Uyên thở một hơi nhẹ nhõm. "Xem như là tôi trung thành với nghề giải độc nhưng cũng được chấn động lòng người một lần rồi." Bên cạnh *** có sát thần, có thể không chấn động sao? Chất lỏng thấm vào trong cơ thể Phục Linh, mạch máu như khuấy động lên, lưu động rất nhanh, dường như có gì đuổi theo phía sau. Đồng Trác Khiêm sốt ruột, mà Bùi Uyên vẫn đang bình tĩnh nhìn phản ứng của Phục Linh. Kim đồng hồ trên tay chuyển động, như một con dao cắt từng nhát vào trên ngực Đồng Trác Khiêm, hít thở không thông, vô cùng đau đớn. Bỗng dưng tay anh tê rần, Phục Linh mạnh mẽ lấy tay anh, trên mặt xuất hiện những vết màu hồng rất ghê tởm. Mà trong giây phút đó, Phục Linh bắt đầu run rẩy, máu trong cơ thể tuần hoàn rất hỗn độn. Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, như là gần đất xa trời. Tay Bùi Uyên không khỏi run lên. Phụt... Đột nhiên Phục Linh phun một đống màu trắng ra, còn mang theo một chút máu đen..