Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 28: Bị cướp mất vị hôn phu (28)

Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Đi về!" sắc mặt Tần Túc âm trầm, tối tăm mà nhìn Trình Diệp cơ hồ muốn khoác tay lên vai Bạch Kỳ, dùng sức lôi kéo, cả người Trình Diệp như chiếc lá thu bay xuống, một cái xoay tròn liền ngã vào trong l*иg ngực Tần Túc.

Trình Diệp a a a a lại bắt đầu nhỏ giọng nức nở, vỗ ngực Tần Túc: "Tần đại ca, em thật sự thích anh, so với Tiểu Bạch cũng không kém, em tuy rằng không viết nhật ký giống như cậu ấy, nhưng em thật sự rất yêu rất yêu anh, em lấy mình là minh chứng! Anh đừng không cần em, anh không muốn em, em liền —— em liền ——" cậu bỗng nhiên duỗi tay chỉ vào Bạch Kỳ, khí chấn động sơn hà kêu lên, "Em liền ngủ cùng Bạch Kỳ!"

"Em dám!"

"Em vì sao không dám, Tần Túc, em nói cho anh biết, anh chính là ỷ vào việc em thích anh, em nếu không phải yêu anh, em sao lại vì anh thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, Trình Diệp em làm sao vậy, em vô học, thế nhưng em lớn lên rất đẹp nha, người muốn ngủ với em xếp hàng đến Cổ Thành cũng còn dư một hàng đây..."

Trình Diệp thất thanh khóc lên, cậu nắm lấy quần áo Tần Túc, âm thanh đột nhiên nhỏ đi, ủy ủy khuất khuất nói: "Tần đại ca, em không làm sai chuyện gì, dựa vào cái gì Tô Bạch Duệ nói cái gì anh cũng tin, em không phải là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt anh, ba năm trước em đi tìm anh, em đã đứng ở cửa, em lấy dũng khí muốn cùng anh nói chuyện, nhưng —— nhưng mà em nhìn thấy anh và Tiểu Bạch đứng chung một chỗ, hai người nghị luận về chuyện phú nhị đại, nghị luận chúng em ngoại trừ biết dùng tiền ra thì cái gì cũng không biết, dũng khí của em liền như một chiếc khinh khí cầu, 'ba' một cái xẹp lép, em cảm thấy mình giống như là trò cười, không, ở trong mắt anh, em chẳng là cái thá gì, chuyện cười còn có thể đùa cho anh vui một chút, em có thể làm cái gì? Em ngoại trừ càng ngày càng yêu thích anh cái gì cũng sẽ không..."

Trình Diệp khóc sướt mướt, đem những phẫn hận nguyên chủ dành cho Tần Túc sửa lại thành lời thoại đầy oan ức, nói không dứt, đem phần thầm mến và mong mà không được nói ra, cùng với cuối cùng chuyển hóa thành phẫn hận và bất đắc dĩ đối với Tô Bạch Duệ và Tần Túc, vô cùng nhuần nhuyễn mà thể hiện.

"Tại sao, rốt cuộc là tại sao a, Tần đại ca, anh tại sao không thể thích em?" Trình Diệp xuất phát từ nội tâm hỏi, nói xong liền thấp giọng rù rì nói, "Cho dù anh không thích em, nhưng cũng không thể..." Đuổi tận gϊếŧ tuyệt a.

"Anh sao lại không thích em, đời này người anh thích nhất chính là em!"

Anh căn bản không phải thích tôi, anh từ đầu đến cuối chỉ là yêu một ảo tưởng.

Bất kể là Tô Bạch Duệ, hay là tôi tạo nên hình tượng Bạch Liên hoa, Tần Túc —— thứ anh yêu thích là chính anh, không phải là ai khác!

Anh bỏ lỡ nguyên chủ đơn thuần yêu thích anh, lại đem Bạch Liên hoa có mưu đồ xem là bảo bối, cũng thực sự là mắt mù, sớm muộn gì cũng phải dẫn anh đi mổ mắt, Trình Diệp vùi ở trong l*иg ngực Tần Túc, bám vào quần áo của hắn khóc ròng ròng.

Tần Túc bị cậu nói tới khóe mắt nhảy lên, rốt cuộc nghe không vào nữa, trực tiếp đem người nhét vào trong xe, đóng cửa, tự mình ngồi lên ghế lái, chân cũng đã đạp ở trên phanh xe, Tô Bạch Duệ vội vàng ngồi vào "Túc ca" Sợ mình bị ném xuống.

Tần Túc hít sâu nhiều lần, hắn thấy Trình Diệp say thành một bãi bùn nhão dựa vào ghế, trong miệng cộp cộp còn không biết đang nói cái gì, liền hít sâu nhiều lần.

"Không thể bạo lực gia đình, không thể bạo lực gia đình không thể bạo lực gia đình." Tần Túc đọc thầm vài câu 'Thanh Tâm quyết', tâm tư lúc này mới bình thường mà cài dây an toàn cho Trình Diệp.

Cảm nhận được bầu không khí trong xe ngưng trệ, Tô Bạch Duệ cầm điện thoại dùng sức cúi đầu, tâm lý vừa sợ hãi vừa mừng thầm.

Nháo đi nháo đi, huyên náo, hung ác cho Tần Túc biết Trình Diệp đến cùng có bao nhiêu náo loạn vô lý, sẽ cùng Trình Diệp chia tay ngay tại chỗ!

"Anh tại sao không thích em, tại sao! Là bởi vì Tiểu Bạch sao? ! Đúng đúng đúng, Tiểu Bạch tốt hơn em, cậu ấy vì anh mà dù không thích tài chính lại buộc mình học quản trị kinh doanh, cậu ấy biết anh thích thứ đồ gì mà trà liền đặc biệt đi đăng ký lớp học trà đạo, Cậu ấy còn... khụ." Trình Diệp tựa hồ bị bị sặc, cậu nuốt nước miếng một cái, dùng sức vỗ l*иg ngực của mình, "Em thế mà lại đi nhìn lén quyển nhật ký kia, cho dù là nhặt cũng không thể xem nha, nhưng mà em thấy trên trang bìa có tên của anh liền không nhịn được, Tần Túc, anh là tên khốn kiếp, em tại sao lại thích anh, em tại sao không thể thích Bạch Kỳ, em và cậu ấy xứng đôi như vậy nha."

Bạch Kỳ Bạch Kỳ Bạch Kỳ, một buổi tối không biết nghe bao nhiêu lần cái tên này, Tần Túc mặt lạnh liếc cậu một cái, cắn răng không lên tiếng, hắn sợ mình không nhịn được đem cậu mắng cho máu chó đầy đầu!

Hắn cũng đã đặt cậu ở trên đầu quả tim, còn muốn yêu như thế nào nữa đây!

Đầu Trình Diệp chuyển một vòng, cũng không tìm được cái gì, đắng chát mà nói: "Ngay cả Tiểu Bạch cũng nói em và Bạch Kỳ xứng đôi, để em suy xét Bạch Kỳ, đúng rồi, chúng em đều là phế vật, có tiếng nói chung, một tầng hai tầng thì em có thể dùng sức nhảy, nhưng giữa hai ta là cả một ngọn núi!"

"Cho dù anh không thích em, cho dù anh chán ghét em..." Thậm chí cho dù anh hại chết nguyên chủ, cậu ấy vẫn yêu anh!

Nguyên chủ chính là một người đơn giản như thế!

Nguyên chủ coi Tô Bạch Duệ là bạn, cho nên Tô Bạch Duệ ở trước mặt cậu ấy đùa giỡn tâm cơ, cậu ấy cũng coi như không nhìn thấy; cậu ấy yêu Tần Túc, cũng là yêu một cách toàn tâm toàn ý.

Nhưng Tần Túc không thích nguyên chủ, rõ ràng có thể từ chối, lại lựa chọn trực tiếp tổn thương nguyên chủ, điểm này, Trình Diệp không nói ra được, nhưng cậu muốn chuyển hóa thành một loại phương thức khác, khiến Tần Túc bởi vì "Trình Diệp" mà đau lòng!

"Ầm ——" nghe đến run sợ trong lòng trán Tô Bạch Duệ bốp một cái đập về phía ghế trước, còn không dám xoa.

Tần Túc ấn lại vô-lăng, đầu cũng không quay lại, lạnh lùng nói: "Tô Bạch Duệ, tự bắt xe về đi."

Tên đầy đủ cũng kêu lên, Tô Bạch Duệ ngẩng đầu, khϊếp sợ nhìn Tần Túc, nhưng bóng lưng cương nghị kia cơ hồ bị nhìn chăm chú đến lủng hai lỗ cũng không thèm quay lại nhìn Tô Bạch Duệ lấy một cái.

"Túc ca!"

"Xuống!"

Tần Túc quyết tâm nói lời vô tình, Tô Bạch Duệ lúc xuống xe hai chân đều co giật, đuôi xe phun khói ở trên người khiến cậu ta muốn ói.

Tần Túc liếc mắt nhìn Trình Diệp trong miệng còn đang lầm bầm, mà khí lực lại như dùng hết không phát ra được thanh âm nào, chỉ làm nũng trên ghế dựa chu miệng nhỏ.

Dáng vẻ ấy nhất định là không thể trở về nhà, vừa nghĩ tới mẹ của hắn như trận đồ yêu quái, Tần Túc tìm khách sạn 5 sao gần đây, không để ý tầm mắt người xung quanh kinh ngạc hoặc tìm tòi nghiên cứu, ôm người kiểu ôm công chúa mở cửa tiến vào phòng.

"Ca, em thật khó chịu, khó chịu muốn chết." Vừa vào cửa, Trình Diệp liền bị quăng lên giường, lún vào sâu trong chăn mềm mại giãy dụa nửa ngày cũng không đem mặt mình giải cứu ra, đơn giản lăn lăn một vòng nắm thật chặt quần áo nơi tim, lẩm bẩm nói, "Em thật sự rất thích anh ấy, nhưng em làm sao xứng với anh ấy, anh ấy và Tiểu Bạch là thanh mai trúc mã, em làm sao tranh được với người ta."

"Tiểu Bạch nói em chỉ là con ông cháu cha, không xứng với anh ấy, kêu em suy xét Bạch Kỳ, nhưng em, không thích Bạch Kỳ, chỉ thích Tần đại ca a." Trình Diệp ở trên giường lăn lộn, khàn cả giọng mà rống giận.

Tần Túc thô thở hổn hển, dùng sức lôi ca-ra-vat, gỡ rơi một cái nút áo sơ mi trắng, hắn phảng phất như không có ý thức, cũng chỉ là đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn Trình Diệp.

Vốn tức giận như thế nhưng bị vài câu oan ức lầm bầm lầu bầu và tỏ tình tưới tắt một đốm lửa cũng không còn.

Nhìn cậu khổ sở, tâm lý Tần Túc cũng không dễ chịu, rõ ràng hai người đều ở cùng một chỗ, rõ ràng Tô Bạch Duệ chẳng đáng là gì, nhưng Tiểu Diệp Tử tại sao còn muốn tự tìm phiền não, đây không phải là tự dằn vặt lẫn nhau không lý do à.

666: "..." Ai, anh rốt cục hiểu rồi sao.

Tiểu Tần Túc đáng thương, không phải là dằn vặt lẫn nhau, từ đầu đến cuối người bị dằn vặt cũng chỉ có anh thôi! Đại Diệp Tử nhìn anh thống khổ, tâm lý không biết có bao nhiêu sảng khoái đó!

Tần Túc không hiểu, hắn chỉ biết là Tiểu Diệp Tử bởi vì yêu hắn mà chịu không ít oan ức, bởi vì yêu hắn mới khó khăn như vậy, Tần Túc chẳng giống như Trình Diệp biểu hiện ra ngoài, mà âm thầm cảm thấy đau thấu tim gan.

Nếu như có thể, hắn thậm chí muốn lấy trái tim của mình ra cho Diệp Tử xem, chứng minh hắn từ đầu đến cuối đều chỉ yêu có một người, tim hắn cũng chỉ đập vì một người.

Tên của người đó là Trình Diệp.

Tần Túc chậm rãi nheo mắt lại, cúi người, ngón tay chạm hai má Trình Diệp: "Em rất tốt, là anh gặp được người tốt nhất, bất kể là sau này hay là tương lai."

Trình Diệp tựa hồ như nghe được, trở mình cà cà ngón tay của hắn, trong miệng lặp đi lặp lại hai lần rõ ràng không lộn xộn.

Tần Túc ngửi mùi rượu và mùi của nam nhân khác trên người cậu, giữa hai lông mày hiện ra một tia chán ghét: "Anh trước tiên giúp em tắm, sau đó mới có thể ngủ."

Đứng nửa ngày, hắn lại nói: "Em không trả lời, anh coi như em đồng ý."

Ba ——

Hai ——

— ——

Tần Túc tự nhẩm thời gian cho cậu quyết định, ngay tại giây cuối đối phương ngầm thừa nhận liền cởϊ qυầи áo đã sắp nhăn thành giẻ lau trên người Trình Diệp.

"Em nha ——" nhìn Trình Diệp co rúc cong như con tôm trên giường, Tần Túc hít một hơi, mắt nhìn thẳng mà ôm người vào nhà vệ sinh.

——————

"Thuê phòng, ngủ ở bên ngoài?" Sầm Hạ đang sơn móng tay, liền bật dậy, ngón tay lưu lại một vệt vết tích màu đỏ, đôi mắt đẹp của bà trợn lên tròn xoe nhìn về phía Tô Bạch Duệ.

Con trai bà rốt cục cũng chịu không nổi nữa rồi?

Chưa từng thấy Sầm Hạ luôn luôn đoan trang tự tin thất thố, Tô Bạch Duệ cuối cùng cũng coi như tìm thấy thứ có thể hạn chế hai người bọn họ, cậu ta cực lực đè xuống khóe miệng cong lên, làm bộ kinh hoảng giải thích: "Cũng không phải lỗi của Túc ca nha, một người bạn tổ chức sinh nhật, con và Diệp Tử ở bên ngoài đều uống chút rượu, Diệp Tử tửu lượng không quá tốt, lại cùng cậu bạn đó quan hệ thân cận, cho nên..."

Cậu ta mím mím môi, "Diệp Tử hình như rất say, liền không muốn về nhà, cho nên Túc ca bất đắc dĩ tìm nơi nào đó gần đây."

Sầm Hạ nhưng hình như không nghe ra hàm ý trong đó, cắn môi hãy còn đắm chìm trong vui sướиɠ của bản thân: Ở cùng một phòng!!

Tiết tấu này có phải là có chút nhanh, nhưng nhanh cũng không sao, đứa con trì độn nhà mình làm sao có thể đem người mang về là được.

Sầm Hạ cực kỳ cao hứng. Bà lúc trước đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút ám muội, mà mỗi khi bà hỏi, con trai cũng chỉ cười thần bí, không nói lời nào, mà Diệp Tử, da mặt mãi vẫn không dày, nếu hỏi không chừng sẽ đòi dời ra ngoài.

Hiếu kỳ vẫn giấu ở trong lòng, đều sắp nghẹn ra bệnh.

Hiện tại không chỉ buông bỏ được lòng hiếu kỳ của mình, còn có thể triệt để buộc lại Diệp Tử.

Phải biết, Diệp Tử lớn lên dễ nhìn như vậy, đầu óc thông minh, còn hiền hoà, đặc biệt là lớn lên trong sự giàu có, trong mọi cử chỉ hoặc nhiều hoặc ít luôn mang theo chút quý khí và tao nhã, khiến lòng người sinh ra tâm ý thân cận thoải mái.

Cùng Diệp Tử ở bên nhau, mặc dù không nói lời nào, dù là hai người ngồi ở hai đầu ghế sô pha, cũng không xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy được nỗi lòng nhẹ nhõm.

Sầm Hạ nghĩ, hẳn là Diệp Tử vui vẻ hoạt bát, cũng vô hình chung ảnh hưởng tới mình, làm cho bà cũng dần dần vứt bỏ tạp niệm, cái gì cũng không nghĩ, không buồn không lo tâm tình tất nhiên sẽ tốt.

Bà không biết chính là bởi vì Trình Diệp cái gì cũng không để ý, cũng không nghĩ xem làm sao lấy lòng bà từ đó tiến tới lấy lòng Tần Túc, mới có thể khiến Sầm Hạ cảm thấy thoải mái, nếu như Trình Diệp thật sự yêu thích Tần Túc, bà sẽ thấy Trình Diệp câu nệ.

Cũng giống như Tô Bạch Duệ mỗi lần thấy bà mặt mày tái mét lo sợ đều tận lực thân cận!

Tô Bạch Duệ thấy Sầm Hạ chỉ lo ngẩn người, lại hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ gì gọi điện thoại kêu bọn họ trở về, lo lắng trễ nữa mọi thứ đều đã gạo nấu thành cơm.

Tô Bạch Duệ gấp như kiến bò trên chảo nóng, xoay quanh một hồi, lo lắng nhưng cũng cẩn thận thăm dò mà thúc giục hỏi: "Dì Tần, có phải là muốn gọi bọn họ trở về, nếu không, con gửi cho Túc ca một tin nhắn?"

"Đã trễ thế này, ngủ ở bên ngoài cũng không tiện, sau đó con ra ngoài mua thuốc giải rượu cho bọn họ, lại nấu chút canh giải rượu, nếu không sáng mai sẽ nhức đầu." Tô Bạch Duệ sốt sắng mà nắm vạt áo, tựa hồ chỉ cần Sầm Hạ gật đầu, cậu có thể lập tức lao ra.

"Đừng đừng đừng, đừng quấy rầy Tiểu Diệp và Tiểu Túc!" Nếu đang làm được một nửa lại bị ngươi dọa thì nên làm sao bây giờ, tính phúc nửa đời sau của con trai bà nên làm sao bây giờ.

Sầm Hạ còn kinh hoảng hơn hồi nãy, chỉ kém thật sự bắt đầu đi ngăn cản Tô Bạch Duệ, sau khi bật thốt lên mới phát giác được không đúng lắm, ngượng ngùng cười cười che giấu nói, "Đều là người trưởng thành rồi, sợ cái gì, lại nói Diệp Tử uống say trở về xác thực không tiện lắm, ở bên ngoài có Tiểu Túc chăm sóc con cũng không cần lo lắng."

Tô Bạch Duệ làm sao lại lo lắng cho Trình Diệp, cậu ta chỉ lo lắng Trình Diệp dụ Tần Túc đến mức nào thôi, nhưng vừa nãy Trình Diệp say rượu nói những câu nói kia ——

Tô Bạch Duệ hận đến nghiến răng.

Người uống say đều là nói mê sảng, mình sao có thể cùng sâu rượu tính toán, quả là không thể giải thích, Túc ca có hiểu lầm cái gì hay không?

Không, nhất định sẽ hiểu lầm!

Tô Bạch Duệ cầm điện thoại di động, không yên lòng trở lại phòng ngủ, thiếu chút nữa vấp cái ghế mà ngã.

"Cút!" Tô Bạch Duệ nhấc chân đạp một cái, lại trong nháy mắt thu hồi ác ý, âu sầu trong lòng mà liếc mắt nhìn cửa, cậu ta không ở dưới mí mắt Sầm Hạ, cũng không thể khiến đám người giúp việc chế giễu.

Hơn nữa, cũng chỉ là một cái ghế, cũng không phải bản thân Trình Diệp, đạp một cái thì có sao!

Tô Bạch Duệ nản lòng mà lung tung ngã ở trên giường, mở điện thoại, ngón tay lưu luyến trên hai chữ Túc ca, làm thế nào cũng không dám ấn xuống.

Vừa nãy lời Trình Diệp nói đã khiến Túc ca có cái nhìn khác về mình, nếu như mình bây giờ lại gọi điện thoại, nhất định sẽ càng làm cho Túc ca chán ghét hơn.

Nhưng nếu như không làm gì —— Tô Bạch Duệ nôn nóng mà chà xát mặt, ngồi lên, ôm điện thoại di động cân nhắc nửa ngày.

'Túc ca, Diệp Tử có phải rất say không, hai người ở đâu, em mang quần áo qua?'

Đá chìm biển lớn.

Tô Bạch Duệ chưa từ bỏ ý định, liền gửi thêm một cái.

'Túc ca, Diệp Tử uống say có phải là hơi có chút làm loạn, cần em qua giúp không?'

Ôm 'miếng sáp thơm vừa được kì cọ' Trình Diệp từ phòng vệ sinh đi ra, Tần Túc không hề liếc mắt nhìn điện thoại của mình đang lóe sáng, đắp kín chăn cho Trình Diệp liền vội vàng đi vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý .

Đã vào thu, gió đêm man mát, xuyên qua cửa sổ thổi tới, Tần Túc ướt đẫm rùng mình một cái, lửa nóng vẫn không có giảm xuống nửa phần.

Nghĩ lại tới dáng dấp Diệp Tử uyển chuyển xử sự vừa nãy, tim Tần Túc vừa chua xót vừa đau lòng, một thân cao quý hắn lúc thường vẫn lấy làm tự hào toàn bộ đút cho chó ăn.

Tần Túc ngồi ở trên bồn cầu, hơi ngước đầu, nghĩ đến nếu như Tô Bạch Duệ đổ một thùng nước lạnh xuống đầu, lạnh vô cùng.

Hắn không biết hai bên tình nguyện vì sao còn nhấp nhô như vậy, Tô Bạch Duệ đến cùng là 'cái thứ' gì, dựa vào cái gì lại chặn ở giữa hắn và Diệp Tử.

Nếu Diệp Tử thích hắn, cũng biết bộ mặt thật của Tô Bạch Duệ, nhưng vì cái gì không thể buông xuống tình bạn với Tô Bạch Duệ, chẳng lẽ không cảm thấy bản thân vì một người như thế mà dằn vặt rất không đáng sao?

Nếu như cậu không bỏ được, vậy hắn nên làm gì?

Chẳng lẽ gϊếŧ Tô Bạch Duệ, nhưng khó có thể khẳng định được sự biến mất của Tô Bạch Duệ sẽ không biến thành vết sẹo trong lòng Diệp Tử, cậu e là sẽ phải dùng cả đời để thương tiếc cho Tô Bạch Duệ đi.

Tần Túc nắm thật chặt điện thoại, thiếu chút nữa bóp nát.

Hắn hít sâu một hơi, miễn cưỡng kéo về mấy phần lý trí, sau khi nhìn tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt âm trầm, tia sáng màn hình điện thoại hắt vào trên mặt, đủ mọi màu sắc, làm nổi bật ngũ quan dữ tợn khủng bố của hắn.

Tần Túc phi thường rõ ràng, mặc dù Trình Diệp đã biết Tô Bạch Duệ không phải là người tốt, Tô Bạch Duệ đang lợi dụng cậu, nhưng nhiều năm qua ở chung trong lòng cậu đã coi Tô Bạch Duệ là bạn thân của mình, cho nên không cần biết Tô Bạch Duệ làm cái gì, chỉ cần không chạm đến giới hạn của Diệp Tử, cậu đều có thể tha thứ, thậm chí chỉ cần Tô Bạch Duệ nói lời dễ nghe, cậu có thể lập tức một lần nữa vì Tô Bạch Duệ mở rộng lòng mình.

Mà hắn không phải là giới hạn của Trình Diệp.

Cho nên mặc dù Tô Bạch Duệ mơ ước hắn thì Diệp Tử cũng sẽ không triệt để tuyệt vọng về Tô Bạch Duệ.

Tần Túc sờ sờ l*иg ngực của mình, ý thức được điểm này, hắn đột nhiên cảm giác thấy đau lòng, rất đau rất đau.

Cuối cùng, sức ảnh hương của mình cũng không có nặng như vậy.

Tần Túc vẫn không nhân cơ hội Trình Diệp uống say mà làm cậu, hắn biết nội tâm Tiểu Diệp Tử thiếu cảm giác an toàn, tuy nhiên không muốn tùy tùy tiện tiện liền để cậu tự giao mình ra, Tiểu Diệp Tử tốt như vậy, hắn phải làm chút gì đó mới có thể xứng với sự yêu thích của Tiểu Diệp Tử.

Hơn nữa, hắn kỳ thực sợ nhất chính là, một khi tạo thành thương tổn, liền không có cách nào bù đắp lại nữa.

Cậu tốt như vậy, một khi hắn nếm qua làm sao có khả năng không rượu chè ăn uống quá độ, làm sao có khả năng không ngày nhớ đêm mong, nhưng không thể, ít nhất thì bây giờ không thể.

Nằm ở trên giường, ôm thân thể ấm áp, dục hỏa trong người Tần Túc không biết tại sao chậm rãi chậm lại.

Không phải hắn không còn hứng thú với Trình Diệp, mà là hắn hiện tại, càng hứng thú với Trình Diệp hơn nữa, không chỉ là trên thân thể, hắn còn muốn cùng người này chung sống.

Tần Túc mở hai tay ra ôm người vào trong ngực, giọng nói khô khốc: "Diệp Tử, anh là thật sự yêu em, em tại sao không thể tin tưởng anh chứ?"

Trình Diệp say rồi, không thể cho hắn câu trả lời.

Nhưng ——

666 thương cảm cho Tần Túc: "Haizz, là Liễu Hạ Huệ (*) a, nam nhân tốt như vậy không nhiều lắm."

(*) Liễu Hạ Huệ: Ai muốn biết chi tiết thì 'sợt' gg nha. Còn đại khái đây là một nhân vật đứng trước sắc đẹp, du͙© vọиɠ cũng không bị nhiễu loạn.

Trình Diệp cười nhạo, nghĩ đến cái chết bi thảm của nguyên chủ, cười lạnh hơn: "Đúng là hạt giống si tình, không phải hắn cũng mặc cho Tô Bạch Duệ có biến thành dáng vẻ rắn rết gì cũng mấy năm như một mà yêu sao, hắn còn có mặt mũi hỏi tôi tại sao không thể triệt để nhìn rõ bộ mặt thật của Tô Bạch Duệ, dù bây giờ hắn không như vậy, nhưng tôi đây đem câu nói này quăng lại trên mặt hắn và Trình Cẩm Nhiên."

Đáng tiếc, Trình Cẩm Nhiên đời này cái gì cũng không biết, gần đây liền nhìn ra Tô Bạch Duệ tâm cơ, làm cho cậu muốn dạy dỗ Trình Cẩm Nhiên một chút cũng không có cách nào.

Nhưng mà, sẽ nghĩ biện pháp.

Vừa nghĩ tới nguyên chủ, Trình Diệp liền không thể tránh khỏi nhớ lại lúc trước người bên cạnh mình bị Bạch Liên hoa hai ba câu nói đầu độc, cơn giận này trước sau không nuốt trôi!

Nếu còn không phát tiết ra ngoài, rất dễ bị nghẹn chết!