Cố Hiểu Mộng được đẩy đến phòng mổ, bác sĩ hỏi Lý Ninh Ngọc có muốn cùng vào không, Lý Ninh Ngọc không chút do dự thay quần áo vào phòng mổ. Bác sĩ cắm ống dẫn nướ© ŧıểυ tiêm thuốc tê. Lý Ngọc nhìn mà tim đau nhói.
Hiện giờ Lý Ninh Ngọc đang ở bên cạnh nắm tay Cố Hiểu Mộng.
- Em còn muốn đóng phim không?
Lý Ninh Ngọc bắt đầu nói chuyện phiếm với Cố Hiểu Mộng, di chuyển sự chú ý của Cố Hiếu Mộng, mặc dù đã tiêm thuốc tê nhưng mà không có nghĩa là không có cảm giác, cho nên Lý Ninh Ngọc cố hết sức nói chuyện với Cố Hiểu Mộng.
- Em đi quay thì con phải làm sao đây?
Cố Hiểu Mộng không có căng thẳng như Lý Ninh Ngọc, chỉ là có chút khó chịu.
- Tôi dẫn con theo em vào đoàn phim, sau này em đi đến đâu tôi và con sẽ cùng em đi đến đó.
Lý Ninh Ngọc lấy băng gạc lau mồ hôi trên trán cho Cố Hiểu Mộng.
- Còn công ty thì sao?
- Công ty làm sao quan trọng bằng em? Tôi thành lập ra nó, khiến nó có thành tựu như hôm nay, quá trình này tôi rất hưởng thụ, còn như cuối cùng công ty do ai quản lý đối với tôi không còn quan trọng nữa.
Lý Ninh Ngọc không muốn bởi vì chuyện công ty mà lỡ mất những gì liên quan đến Cố Hiểu Mộng. Từ nay về sau, cuộc đời cô chỉ quẩn quanh hai mẹ con cô ấy thôi!
- Miệng lưỡi trơn tru.
Cố Hiểu Mộng mỉm cười, Lý Ninh Ngọc đến gần bên tai Cố Hiểu Mộng.
- Tôi không ngại hôn em ở đây, để em xem xem rốt cuộc miệng lưỡi của tôi có trơn tru không.
Lý Ninh Ngọc chẳng qua chỉ trêu chọc Cố Hiểu Mộng, cô vẫn thật sự không dám ở nơi này mà hôn Cố Hiểu Mộng.
- Chị Ngọc, chị sẽ ngày càng yêu thương nó có phải không?
Cố Hiểu Mộng cảm thấy có thể mình đang tự sinh ra tình địch cho mình.
- Tôi không biết, không có ai quan trọng hơn em, tôi sẽ rất thương con, bởi vì nói là con của chúng ta, là em mười tháng mang thai, mạo hiểm tính mạng mang nó đến thế giới này. Nhưng mà tình yêu của tôi đối với nó vĩnh viễn sẽ không sánh bằng tình cảm của tôi dành cho em.
Các bác sĩ phẫu thuật nhìn nhau một cái, ở phòng phẫu thuật họ đã gặp qua rất nhiều người, nhưng mà người hoàn toàn không quan tâm đến tiến trình phẫu thuật như vậy là lần đầu tiên bọn họ thấy.
- Đứa bé đã ra ngoài, cô có muốn tự mình cắt cuống rốn không?
Bác sĩ lấy một đứa trẻ sơ sinh nhăn nhúm, trắng trắng tròn tròn từ trong tử ©υиɠ Cố Hiểu Mộng. Trợ lý của bác sĩ hỏi Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc không nhìn lắc đầu một cái. Bác sĩ cắt cuống rốn rồi giao đứa bé cho y tá đi vệ sinh. Y tá vừa bế, đứa bé trong tay khóc thé lên.
- Vợ, giúp em nhìn con một cái đi.
Cố Hiểu Mộng thấy Lý Ninh Ngọc hoàn toàn mặc kệ đứa bé, sự chú ý toàn bộ đặt trên người mình, trong lòng ấm áp hạnh phúc, nhưng mà cô vẫn hi vọng Lý Ninh Ngọc có thể nhìn đứa nhỏ một chút.
- Con thì lúc nào nhìn chẳng được?
Lý Ninh Ngọc vẫn không động, tay vẫn nắm chặt tay Cố Hiểu Mộng, trong mắt chỉ có Cố Hiểu Mộng. Sau khi bác sĩ khâu lại vết thương, y tá vệ sinh sơ đứa bé rồi đem đến trước mặt Cố Hiểu Mộng, cho Cố Hiểu Mộng nhìn một chút.
- Là một tiểu thiên kim, nặng 4,3kg.
Ý tá nói.
Lý Ninh Ngọc nhìn con gái nhăn nhúm nhíu mày, vẻ mặt chê bai. Cố Hiểu Mộng trợn mắt nhìn Lý Ninh Ngọc một cái, trong đầu nghĩ, lúc chị mới sinh cũng giống như vậy đó!
Sau đó y tá mang đứa nhỏ ra khỏi phòng giải phẫu đưa về phòng trẻ sơ sinh tiến hành theo dõi.
- Em xã, tôi cảm thấy chúng ta nên làm giám định DNA, tôi thật sự nghi ngờ bệnh viện nước M đã cấy nhầm phôi thai...
Cố Hiểu Mộng được đẩy về phòng bệnh, Lý Ninh Ngọc vô cùng nghiêm túc nói, con gái của cô và Cố Hiểu Mộng làm sao có thể xấu như vậy?
- Đứa nhỏ ở trong nước ối lâu như vậy thì nhăn nhúm là đúng rồi, sẽ mau hết thôi. Lúc Hiểu Mộng chào đời cũng không có đẹp như cháu gái của ba đâu!
Ông Cố từ ngoài cửa đi vào, ông ấy mới từ phòng trẻ sơ sinh trở lại, nhìn cháu gái mình, ông Cố nhìn thế nào cũng thích.
- Chúng ta có nên mời hộ lý không?
Tiền Đa Đa đề nghị, Cố Hiểu Mộng vừa mới sinh xong, sẽ bị sản dịch sau sinh rất khó chịu, cho nên Tiền Đa Đa muốn cho Cố Hiểu Mộng được chăm sóc tốt nhất nên mới đề nghị mời hộ lý.
- Không cần, con sẽ giúp em ấy.
Lý Ninh Ngọc không hề nghĩ ngợi mà từ chối. Vợ của mình sao có thể để cho người khác nhìn, vả lại người khác chưa chắc cẩn thận như cô.
- Con chắc không?
- Con chắc chắn.
Lý Ninh Ngọc nói được làm được. Mỗi ngày cô thật sự đều chăm sóc Cố Hiểu Mộng từng li từng tí. Bởi vì Cố Hiểu Mộng sinh mổ, cần phải xuống giường đi lại, phòng ngừa hiện tượng dính sau mổ. Mỗi một bước Cố Hiểu Mộng đi là một lần trong lòng thắt lại, bao nhiêu lần chờ Cố Hiểu Mộng ngủ, Lý Ninh Ngọc len lén rơi lệ.
- Con không đi xem đứa nhỏ một chút sao?
Cố Hiểu Mộng vẫn chưa có sữa nên đứa bé vẫn luôn ở phòng trẻ sơ sinh uống sữa bột. Đứa bé ra đời ba ngày, Lý Ninh Ngọc cũng chưa nhìn một lần.
Tiền Đa Đa cũng không chịu nổi. Nói thế nào đi nữa cũng là con của Lý Ninh Ngọc, xem như là yêu Cố Hiểu Mộng cũng không thể bởi vì chăm sóc Cố Hiểu Mộng mà ngay cả nhìn đứa nhỏ một cái cũng không đi!
- Sau này còn rất nhiều cơ hội.
Lý Ninh Ngọc cầm khăn tay cẩn thận lau mặt lau tay cho Cố Hiểu Mộng. Bây giờ cô chỉ muốn chăm sóc Cố Hiểu Mộng.
- Đứa nhỏ gặp được người mẹ như hai đứa không biết là may mắn hay là bất hạnh đây!
Tiền Đa Đa cảm thán, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng quá yêu lẫn nhau. Yêu đến mức giữa bọn họ không còn chỗ cho người thứ ba. Đứa nhỏ này nhất định sẽ là lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, chẳng qua không biết Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc có thể chia bao nhiêu tình yêu cho nó.
- Trong này có hình đứa nhỏ, con có thời gian thì xem một chút đi!
Tiền Đa Đa đưa một cái Ipad đến trước mặt Lý Ninh Ngọc. Bên trong là hình đứa nhỏ được chụp cách tấm kính ở phòng trẻ sơ sinh. Chưa đến hai ngày nữa thì có thể rời khỏi phòng trẻ sơ sinh đến phòng bệnh. Hi vọng đến lúc đó Lý Ninh Ngọc đừng có không nhận ra con gái mình.
Sau khi Tiền Đa Đa đi Lý Ninh Ngọc mở Ipad ra xem. Đứa nhỏ trong hình đã không còn nhăn nhúm nữa, trắng trắng mập mập rất đáng yêu, dáng vẻ hình như là giống Lý Ninh Ngọc nhiều hơn một chút.
Khi đứa nhỏ được đưa đến phòng bệnh, Lý Ninh Ngọc và đứa nhỏ bắt đầu ở cùng nhau ngày đêm. Lần đầu tiên bế đứa nhỏ, cô mới biết một chút cảm giác làm mẹ là như thế nào.
- Tên nó là gì?
Ông Cố ở bên cạnh giường em bé, nở nụ cười nhìn cháu gái mình.
- Đứa nhỏ này là Hiểu Mộng sinh, chịu khổ nhiều như vậy, nên để cho nó họ Cố đi!
Lý Ninh Ngọc giành nói trước Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc. Cô vốn định để cho đứa nhỏ họ Lý, hơn nữa tên cũng đã nghĩ xong rồi. Lý Ninh Ngọc biết Cố Hiểu Mộng định nói gì, cho nên nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng.
- Em đã từng nói, trừ sinh con thì chuyện gì cũng nghe lời tôi mà!
Ban đầu Cố Hiểu Mộng muốn dỗ Lý Ninh Ngọc đồng ý để mình mang thai xác định là có nói như vậy, nên cô cũng không có cách nào phản bác.
- Cố Tử Ninh... là tên của nó.
Cố Hiểu Mộng nghĩ tên cho con, lấy họ của em đặt tên chị, đây là cảnh giới cao nhất của khoe ân ái!
- Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm.
Tiền Đa Đa ngâm nga một câu cổ văn, câu cổ văn này bà ấy đã từng đọc cho Tiền Đồng nghe.
- Tiểu Mộng Mộng đang chơi chữ à. Đầu tiên là lấy họ của tôi đặt tên người, thứ hai là dường như đang trách người nào đó còn chưa đủ chủ động nha!
Tiền Đa Đa cố nén xuống nội tâm đa sầu đa cảm, bắt đầu trêu ghẹo Cố Hiểu Mộng.
---------------------------
*Lấy họ của tôi đặt tên người: Thời xưa, phụ nữ khi lấy chồng đều lấy họ của chồng, "lấy họ của bạn đặt tên tôi" nghĩa là người nữ muốn lấy bạn. Bây giờ nó là một cách rất văn học để cầu hôn.
*Bài thơ Tử Khâm (子衿) trong Kinh Thi.
Nguyên văn tiếng Hán:
青青子衿
悠悠我心
縱我不往
子寧不嗣音
青青子佩
悠悠我思
縱我不往
子寧不來
挑兮達兮
在城闕兮
一日不見
如三月兮
Phiên âm Hán Việt:
Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất tự âm
Thanh thanh tử bội
Du du ngã tư
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất lai
Khiêu hề thoát hề
Tại thành khuyết hề
Nhất nhật bất kiến
Như tam nguyệt hề.
Dịch thơ:
Xanh xanh tà áo
Bồi hồi lòng ta
Lâu không gặp Người
Bặt âm xa vợi.
Xanh xanh thắt lưng
Tương tư dai dẳng
Lâu không gặp Người,
Người nỡ buông xuôi?
Ngày nhớ, đêm trông
Bên tường cao vợi.
Không thấy một ngày
Như ba tháng đợi.
(Ẩm Vũ phỏng dịch)
-------------------------------------
Tui: Có lẽ nào đó là đặt quyền của người giàu, chứ tui chưa bao giờ thấy người ta đẻ mà được vô đó coi hết trơn á :3