Người ta vẫn thường có câu “Quân tử một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi”. Nguyễn đại công tử tuy không cho rằng mình là một thằng quân tử, khả năng hắn là công tử a! Công tử và quân tử dù gì thì cũng có chung một chữ tử. Cũng bởi vì thế một lời hắn nói ra tuy rằng không đến nỗi bốn ngựa khó đuổi nhưng hẳn là một hai con là vẫn không thể đuổi được.
Nói chung, để đáp lại việc Trần Phi Long liên tục tới nhà hắn ăn cơm trực, Nguyễn đại công tử liền bắt buộc đối phương nhất định phải chiêu đãi mình một lần đi dạo kỹ viện mới oke.
Tất nhiên nguyên nhân sâu xa trong đó ngoại trừ việc bản thân hắn sợ mình không đủ tiền. Dù sao ngay xưa trên ti vi vẫn thường chiếu đó thôi. Đi tới những nơi như thế thật sự là tiêu pha tốn kém lắm. Trong túi hắn lúc này lại thật sự chẳng có mấy đồng. Hơn nữa một khi thiếu tiền trả… thật sự không còn mặt mũi nào tự nhận là công tử nhà giàu nữa. Bởi thế cho nên kiếm một người có hiểu biết, có tiền đi theo là việc vô cùng tất yếu.
Nói thế nào thì nói có một kẻ công tử nhà giàu khác đi theo cũng giúp hắn đỡ bỡ ngỡ không phải. Bởi lẽ Nguyễn đại thiếu gia ngày xưa đúng là hay tới những nơi như thế này lắm nhưng từ khi Nguyễn Trọng Lăng xuyên việt tới cơ thể này thì đúng là chưa đi lần nào. Hắn cũng sợ mình tới nơi đó rồi làm ra việc gì khiến người ta chê cười hoặc nghi ngờ thì biết làm sao.
Nói chung lúc trước thật sự rất rất rất muốn đi nhưng vẫn cố kìm nén. Hiện tại đã có người quen đi cùng lại giúp trả tiền… nếu như vậy còn không đi thì quả thật là không còn công lý nữa.
Có điều chuyện trên đời xảy ra so với suy nghĩ quả thực đều là khác nhau đến tám chín phần mười. Nguyễn đại công tử thật không thể nào tưởng tượng ra khi mình rủ vị Phi Long huynh này đi dạo kỹ viện đối phương lại còn nhăn nhăn nhó nhó không muốn đi. Hỏi ra lại còn dám nói là chưa tới nơi đó bao giờ.
Móa! Đối phương thật sự là công tử con nhà giàu sao??? Không phải nói thời nay đi dạo kĩ viện là việc rất thanh nhã, rất nên thơ nên họa hay sao??? Thật sự là người tính không bằng trời tính!!!
Nói chung bí quá hóa liều, Nguyễn đại công tử lúc này cũng không lo nổi việc không có người quen đường dẫn đi nữa. Chỉ cần đối phương chịu trả tiền là tốt rồi. Mèm! Tin rằng danh tiếng của hắn… vang dội như vậy. Hắn là ai nào? Hắn là Lăng lột da kia mà! Dù cho có làm ra chuyện gì khác người thì xung quanh cũng không có ai dám để ý đến đi! Ừm? Chắc hẳn là như vậy đi
~
Tóm lại là sau khi giờ học trôi qua, đuổi đi Lâm Tam trở về nhà thông báo hắn hôm nay qua phủ Trần Phi Long ăn cơm tối, tiếp đó hai tên chưa lần nào dạo qua kĩ viện bắt đầu hành trình thám hiểm của mình.
Mục tiêu: Thuyền hoa trên dải sông Hồng.
Nói chung cứ thuyền to nhất mà tiến tới!!!
…
Đến nơi…
-Oa! Nơi này thật là náo nhiệt a!
Một âm thanh than thở đột nhiên vang lên. Hai mắt lướt nhìn khắp nơi. Bờ sông lúc này quả thực là đèn đuốc rực rỡ. Thuyền to thuyền nhỏ người qua người lại nhiều vô số kể. Khung cảnh náo nhiệt như vậy tất nhiên là càng ngày càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hooc- môn tiết tố của Nguyễn đại công tử.
Không còn gì để mà chần chờ thêm nữa, Nguyễn đại công tử của chúng ta túm lấy tay, kéo Trần Phi Long nhanh nhanh đi tới chiếc thuyền hoa lớn nhất. sang trọng nhất. Dù sao cũng là vị quan anh bên cạnh này trả tiền không phải.
-Ai da!!! Đây không phải là Lăng đại thiếu gia hay sao?
-Lăng đại thiếu gia ngài làm sao lâu lắm rồi mới đến. Các vị cô nương trên thuyền lúc nào cũng nhớ mãi ngài không quên đây này.
Một vị… hẳn là dắt mối nam đứng nơi của miệng ngọt xớt quay về phía Nguyễn đại công tử lên tiếng.
-Hừm. Bớt nói lời thừa đi! Mau mau tìm cho hai người chúng ta một chỗ yên tĩnh một chút.
Để tránh sơ hở, Lăng đại thiếu gia tất nhiên là cần có người dẫn đường rồi. Hắn dù sao cũng không biết đường đường lối lối bên trong ra làm sao cả mà. Nói xong liền ném cho đối phương một xâu tiền đồng thật lớn coi như ban thưởng. Cái này tất nhiên cũng là Nguyễn đại thiếu gia lấy từ vị quan anh đi bên cạnh mình mà tới. Tiền của hắn mới không có thể dùng để làm tiền thưởng như vậy đây!!!
-Dạ dạ… Hai vị công tử vậy mời đi theo con!
Nhận tiền vào tay, đối phương mặt mày càng hớn hở hơn, thoáng khom lưng cúi người đi trước chỉ đường cho cả hai theo tới.
Nguyễn đại công tử cùng vị quan anh lần đầu mới tới bên cạnh rất nhanh theo chân đối phương đi vào trong lâu thuyền. Chiếc thuyền hoa này cấu tao cũng coi như là khác loại.
Bên trong không gian nhìn qua có thể coi là một gian phòng thật lớn. Nơi trung tâm có một bục tròn cao cao nhô lên lúc này còn đang có người ở nơi đó biểu diễn đàn hát. Bốn phía xung quanh đặt thật nhiều bàn tròn đã ngồi đầy người. Hai vị công tử nhà giàu của chúng ta tất nhiên là sẽ không ngồi ngay ở chính giữa đại sảnh để chơi bời rồi. Như vậy cũng quá mất giá điểm.
Ngược lại vị… dẫn mối nam nhận tiền tất nhiên cũng sẽ không dẫn hai người qua đó ngồi. Cả hai được dẫn dắt lên trên lầu hai. Nơi đó được chia ra một đám khoảng ngăn. Bên trong có đặt từng chiếc bàn lớn, phía trước cũng có rèm che có thể đóng mở tùy ý. Ngồi nơi này vừa có thể yên lặng nói chuyện tán gẫu chơi gái cũng có thể mở rèm ra quan sát múa hát dưới lầu. Nói chung cũng coi như là tương đối thuận tiện.
-Hai vị công tử mời ngồi đợi một lát! Tú bà sẽ đến ngay bây giờ đây ạ.
-Tốt rồi! Vậy ngươi đi đi!
Đưa xong hai người tới nơi, đối phương cũng coi như làm xong nhiệm vụ, lúc này liền nhanh chân rời đi. Đáng lẽ ra một kẻ đứng cửa như hắn là không cần dẫn người vào. Bình thường người đến bất kể ai chỉ cần đi vào bên trong đều sẽ được tú bà ra đón cả. Có điều vị Nguyễn đại công tử của chúng ta cũng không biết mấy chuyện này. Hắn chỉ sợ rằng mình đi vào bên trong sẽ bị lạc nên mới ném tiền cho đối phương yêu cầu dẫn đường.
Tiền đã vào tay tất nhiên là đối phương ba bảy hai mươi mốt, mặc kệ tất cả cứ dẫn vào bên trong đã. Trong lòng còn hí hửng không ngờ ngày hôm nay gặp được một vị hào phòng như thế đây này. Ngược lại vị tú bà đứng đợi trong lòng còn buồn bực vị Lăng đại thiếu gia này hôm nay đây là muốn làm gì. Có điều vị này nổi tiếng là kẻ hay vô lý gây sự, tú bà cũng chỉ đành chiều theo đối phương, đợi dẫn mối nam rời đi mới khoan thai đi vào.
-Ai ui! Đây không phải là Lăng đại thiếu gia hay sao. Thật sự là…! Sao lâu như vậy rồi mới tới đây thế. Người đâu mà… thật chẳng có chút lương tâm nào cả!!!
Một vị… nữ tử tuổi tầm hai tám ba mươi, mặt thoa phấn, môi bôi son, mái tóc dài đen búi cao, mặt mày trắng trẻo xinh đẹp, thân hình cũng tương đối đẫy đà vừa bước vào gian phòng liền thốt lời nũng nịu. Khỏi cần giới thiệu Nguyễn đại công tử cũng biết đây là tú bà. Nói chung vẻ ngoài không tệ! Không giống như trong tiểu thuyết hay miêu tả tú bà béo ra làm sao, xấu xí kệch cỡm ra làm sao.
Chỉ là việc quan trọng lúc này là hiện tại hắn cũng không biết mình tiếp sau đó nên làm gì mới phải a.
Chết tiệt Trần Phi Long!!! Lớn tồng ngồng vậy rồi mà chưa đến kĩ viện bao giờ!!! Thật là mất mặt cánh đàn ông chúng ta quá.
Hết cách! Nguyễn đại công tử cũng chỉ đành nhắm mắt làm đại.
-Được rồi ! Được rồi! Lời như vậy cũng không biết là nhai đi nhai lại biết bao nhiêu lần rồi nữa. Nhanh cho hai huynh đệ chúng ta một bàn thức ăn ngon rượu ngon ngoài ra gọi thêm hai cô nàng xinh tươi đến đây. Tốt nhất là vẻ ngoài thanh tú dịu dàng một chút. Hôm nay chúng ta không thích khẩu vị nặng.
Nguyễn đại công tử càng nói càng ra dáng (ít nhất hắn cho là như vậy), rất nhanh liền sai khiến nổi lên đối phương.
Đối diện tú bà cứ việc có chút kì quái bình thường như sắc ma "Lăng lột da" làm sao hôm nay không thèm ăn bớt ăn xén sàm sỡ chính mình… uổng công nũng nịu nãy giờ. Chẳng lẽ là đợt này mình sắc suy rồi???
Tuy rằng có chút… tiếc nuối, có chút… ai oán cái tên vong tình vong nghĩa này có điều… đối phương đã nói như vậy thì đành như vậy thôi. Tú bà vì vậy lên tiếng.
-Vậy được rồi! Hai vị công tử người đợi một chút… Thϊếp thân bây giờ sẽ đi sắp xếp ngay
~
Tú bà vừa đi. Lăng đại thiếu gia liền bắt đầu mở ra máy hát.
-Thế nào Phi Long huynh? Lần đầu đi dạo kĩ viện cảm giác ra làm sao?
Vừa mở miệng liền muốn trêu chọc đối phương. Cũng không chịu nghĩ đến chính hắn ta cũng là lần đầu đi dạo kĩ viện.
-Ừ… Cũng… tàm tạm đi!
Đối phương vẻ ngoài có chút nhăn nhăn nhó nhó đáp.
-Ài! Ta nói Phi Long người cũng đừng nhăn nhăn nhó nhó như đàn bà vậy! Cái này nên sửa cho sớm đi. Nếu không người ngoài mà nhìn vào có khi bảo ngươi là bê đê đấy!
-Bê đê là ý gì?
Trần Phi Long rất ham học hỏi tiếp lời.
-Ặc! Cái này… từ này là chỉ những tên đàn ông lại yêu thích đàn ông đi.
Lăng đại thiếu gia gãi gãi đầu làm giải thích.
-Phi! Chính huynh mới yêu thích đàn ông!!!
-Ha ha ha…~ Ta cũng chỉ ví von thế thôi mà! Nói chung nếu ngươi muốn chứng tỏ mình không yêu thích đàn ông thì tốt nhân nên tỏ rõ mình yêu thích nữ sắc.
Nguyễn đại công tử vẻ mặt như thật đáp.
-Muốn chứng tỏ thích nữ sắc cũng không cần phải đi đến kĩ viện đi. Nơi này… dù sao cũng không được tốt lắm
~
Trần Phi Long vẻ mặt không quá tốt đáp lời.
-Ai nha! Có cái gì không tốt chứ! Cũng không phải bắt huynh đến đây chơi gái. Chỉ là uống rượu ôm người đẹp mà thôi. Này chẳng phải là sung sướиɠ hơn ngồi uống rượu suông biết bao nhiêu lần sao. Thật không hiểu huynh là làm sao lớn lên nữa. Cả người đôi lúc cũng quá cổ hủ đi!
Lăng đại thiếu gia của chúng ta lúc này quả thực là chỉ tiếc đối phương rèn sắt không thành thép, vừa răn dạy vừa lắc đầu ngao ngán.
Đang lúc Trần Phi Long định tiếp tục mở miệng tranh luận, tú bà xinh đẹp đã trở lại theo cùng một đám oanh oanh yến yến các cô nàng cùng một đám người hầu bưng theo thức ăn dọn lên.
…
Kết thúc chương 25.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)