[*] Ám độ Trần Thương: là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới để làm nên chiến thắng. (Nguồn: cothu.vn)
Mọi người cũng không biết bản thân mình chơi hết trò chơi như thế nào, Tráng Tráng vô tư, đặt cậu ấy vào những cái bát quái linh tinh gì đó cậu ấy cũng không có hứng thú. Cho nên chỉ trong chốc lát cậu đã đắm chìm vào trong đó, khiến cho Lại Văn Tĩnh quay đầu nhìn cậu vài lần, trong lòng chỉ cảm thấy quá đáng yêu.
Tuy nói Lý Vi Vi tức giận Lý Khả Tâm, nhưng cô ấy cũng biết giờ phút này Lý Khả Tâm càng khó chịu hơn, bên ngoài càng vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại đau khổ đến mức thâm nhập vào cốt tủy. Cô ấy cũng không thể nói thêm gì nữa, nhưng chính mình lại bực bội, cho nên chỉ có thể xụ mặt, cứng ngắc mà chơi.
Lại Văn Tĩnh thì sao? Cô ấy thật ra cảm thấy chẳng có chuyện gì, cho nên còn chơi rất đã đời. Nhưng mà cô bị kẹp ở giữa, vừa phải điều hòa cảm xúc của bên này, lại phải nhìn trạng thái của bên kia, không ngừng nói chuyện với mọi người, hôm nay xem như là một vai hề vậy.
Lý Khả Tâm cũng vẫn luôn chơi trò chơi, cô không có biểu tình gì, thậm chí khóe môi còn mang theo nụ cười nhạt. Cô cũng sẽ trò chuyện với mọi người xung quanh, cũng sẽ dừng lại lấy điện thoại chụp ảnh, nhưng trong ánh mắt cô lại không có chút ánh sáng nào. Giống như là trạng thái không mây không sao trên bầu trời đêm,
Ảm đạm.
Mãi đến lúc chơi xong các trò chơi, sắc trời sẩm tối, Lý Khả cũng chưa từng nhắc đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến Lâm Ngộ Kiến.
Đến khi mấy người chuẩn bị về nhà, Tráng Tráng có chút ngại ngùng. Cậu muốn đi xem Lâm Ngộ Kiến như thế nào rồi, nhưng rất rõ ràng là, hiện giờ nói như vậy, sẽ vô cùng xấu hổ.
Lý Khả Tâm nhìn ra tâm tư của Tráng Tráng, cô cười nhạt một tiếng.
“Cậu đi xem Lâm Ngộ Kiến đi, dù sao các cậu cũng là bạn tốt, hơn nữa cậu ấy là con trai, có những chuyện Thiệu Vân Sơ cũng không tiện giúp.”
Tráng Tráng bỗng chốc giật mình, vội vàng gật đầu.
“Được, tớ đi đây, các cậu cẩn thận.”
Lý Khả Tâm vẫy vẫy tay, ba người nhìn theo bóng dáng Tráng Tráng dần đi xa. Lý Vi Vi và Lại Văn Tĩnh xoay người, hai người đều muốn mở miệng nói trước, lại không nghĩ đến Lý Khả Tâm lại giành trước.
“Tớ muốn về nhà một chút, các cậu không cần phải lo lắng cho tớ, tớ chỉ muốn yên tĩnh chút thôi, được không?”
Vậy còn có thể làm sao bây giờ chứ?
Đau đến tận cùng, hẳn chính là như vậy nhỉ.
Nhìn thì vân đạm phong khinh, thực tế là trong lòng đã sớm đau đớn đến mức nước mắt cũng chảy khô rồi.
Ai,
Lại Văn Tĩnh yên lặng thở dài trong lòng,
“Được, cậu đi đường cẩn thận.”
——
Xuống phương tiện giao thông công cộng, trên đường đã có những quầy bán hàng chạy dọc theo con phố của những người bán hàng rong. Họ thét to, rao hàng, hơi nóng va chạm với không khí lạnh, để lộ ra những làn khói trắng chầm chậm bay.
Lá cây khẽ lay động, xào xạc theo tiếng gió. Lý Khả Tâm lẳng lặng bước đi, cô không biết mình có cảm giác gì, đúng hơn mà nói, giờ phút này, trong lòng cô một chút cảm giác cũng không có.
Giống như là,
Giống như là đại não trống rỗng, cái gì cũng không có.
Cô vốn nghĩ rằng chính mình cứ như vậy mà đi về nhà, cho đến khi cô rẽ vào một con đường nhỏ, theo ánh đèn mờ nhạt liền nhìn thấy có một cặp đôi đang ôm chặt lấy nhau ở cuối con đường.
Hai người họ mặc đồng phục, đeo cặp sách, nhìn dáng vẻ thì trông vẫn là học sinh.
Chỉ là cái hình ảnh kì lạ này, lại bỗng nhiên chui vào trong lòng của Lý Khả Tâm. Những hồi ức nháy mắt liền ùn ùn kéo đến cuồn cuộn trong đầu cô.
Lý Khả Tâm cường ngạnh kìm nén ngăn không cho nước mắt chảy ra, nhưng không thể ngăn được, tay run, lòng cũng đang run, cô cảm thấy rất đau, đau đến mức trái tim như bị ai bóp chặt, gắt gao dính lại với nhau.
Không có cách nào để không hít thở không thông, cô nhịn không được che miệng lại, dùng thanh âm nhỏ nhất khóc òa lên. Nhưng không thể nào làm được, tiếng nức nở không thể át đi, âm thanh tan nát cõi lòng ấy cũng không thể che giấu được.
Thứ tình cảm này, ngoại trừ chính bản thân mình ra thì không ai có thể hiểu. Rõ ràng là ở ngay trước mắt, rõ ràng là duỗi tay ra thì có thể chạm đến. Nhưng không có, khi nhìn thấy nụ hôn kia, bỗng chốc trong đầu cô liền trống rỗng, suy nghĩ hay bất cứ cái gì cũng không có.
Cô rất hận, hận Lâm Ngộ Kiến vì sao không đẩy Thiệu Vân Sơ ra, nhưng cô lại càng hận, càng hận chính mình hơn vì sao lại không dám bước thêm một bước nữa, vì sao bản thân mình lại không dám thẳng thừng đẩy Thiệu Vân Sơ ra.
Cô không làm được,
Cô không tin chính mình, cô không thể nào so được với Thiệu Vân Sơ,
So như thế nào đây, so cũng không qua được.
Cho nên cô chỉ có thể khóc, chỉ có thể từ bỏ,
Ngay tại giây phút này, Lý Khả Tâm bỗng nhiên hiểu được vì sao ‘yêu mà không có được’ cuối cùng đều sẽ hóa thành hận ý vô tận.
Bởi vì không yêu được,
Yêu như thế nào? Đạp tôn nghiêm dưới chân mà yêu sao?
Dường như chỉ có hận, mới có thể đem lại chút an ủi cho mình. Cho dù là chỉ có một chút, cũng là an ủi.
Cứ che miệng khóc lóc như vậy, khóc đến mức nước mắt chảy khô rồi, khóc đến mức toàn bộ bàn tay đều là nước mắt. Lý Khả Tâm mới chậm rãi ngồi dưới đất, lấy gói giấy từ trong cặp ra, chậm rãi lau mặt.
Khóc ra, cảm xúc của cô đã khá hơn nhiều.
Cô muốn nhanh chóng về nhà, nếu không chờ đến khi màn đêm buông xuống, nỗi buồn của cô lại ùa về lần nữa, cô sẽ lại khóc đến rối tinh rối mù cho xem.
Sau khi về nhà, Lý Khả Tâm cúi đầu nhanh chóng trở về phòng của mình, sau đó là báo bình an cho Lại Văn Tĩnh và Lý Vi Vi, rồi vào phòng tắm tắm rửa, nhanh chóng trở về giường ngủ.
Bố mẹ Lý Khả Tâm vốn cảm thấy cảm xúc hôm nay của con gái cứ là lạ, nhưng lại nghĩ có thể là do đi chơi về mệt nên cũng không quản.
Lý Khả Tâm cứ như vậy, trốn ở trong chăn khóc suốt một buổi tối. Cho đến tờ mờ sáng ngày hôm sau liền bắt đầu phát sốt.
Trận bệnh này đến đột ngột, Lý Khả Tâm nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ, tỉnh thì uống thuốc, đói bụng thì ăn cơm, sau đó lại tiếp tục ngủ, cứ nằm như vậy suốt ba ngày. Mãi đến hôm thứ tư, nhiệt độ mới giảm xuống một cách rõ ràng, mà một tuần sau, Lý Khả Tâm mới hoàn toàn khôi phục lại, đến trường đi học.
Khi đó Lâm Ngộ Kiến đã sớm không có việc gì, cũng không nôn mửa nữa. Anh cũng đã nói chuyện rõ ràng với Thiệu Vân Sơ ngay ngày hôm đó rồi. Thiệu Vân Sơ cũng khóc, nhưng Lâm Ngộ Kiến không có cách nào, anh biết mình không thích Thiệu Vân Sơ, tất nhiên là không thể đồng ý được.
Nhưng bởi vì chú ý đến thể diện của con gái, hơn nữa số người biết chuyện này tính toán cụ thể ra thì cũng là sáu người rồi, cho nên Lâm Ngộ Kiến cũng không đặc biệt chủ động đề cập đến.
Có điều trong lòng anh có một cảm giác lo lắng mơ hồ, anh vô cùng muốn gặp Lý Khả Tâm, nói chuyện với cô.
Nhưng một ngày, không đến,
Ngày hôm sau, cũng không đến,
Ngày thứ tư, vẫn chưa đến.
Lâm Ngộ Kiến có chút sốt ruột, anh có đi hỏi Lý Vi Vi, nhưng Lý Vi Vi chỉ không nóng không lạnh mà trả lời một câu: “Bị bệnh rồi, có quan hệ gì với cậu sao lớp trưởng Lâm? Học bài của cậu đi.” Rồi đuổi anh đi.
Lâm Ngộ Kiến không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ.
Sau đó vào thứ hai tuần sau, rốt cuộc, Lý Khả Tâm cũng đến.
Sáng sớm khi Lâm Ngộ Kiến bước vào cửa lớp đã thấy Lý Khả Tâm ngồi ở chỗ ngồi, Lý Vi Vi ở một bên mặt đầy vui vẻ, rất phấn khích nói gì đó với Lý Khả Tâm.
Trong lòng Lâm Ngộ Kiến cũng có chút vui vẻ, bước chân của anh nhanh hơn, đi đến chỗ ngồi của mình.
“Lý Khả Tâm, cậu đến rồi!”
Trong lời nói mơ hồ có chút vui sướиɠ, Lâm Ngộ Kiến cũng không nhận ra được. Lý Khả Tâm xoay người, ngẩng đầu nhìn Lâm Ngộ Kiến, đôi mắt theo ý cười, rất giống với mọi khi.
“Ừm, tớ đến rồi.”
“Cậu mắc bệnh, có sao không?”
Lý Khả Tâm cười gật gật đầu,
“Vẫn tốt, chỉ là bị sốt chút thôi, hiện giờ đã không sao rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lý Vi Vi liếc mắt ý vị thâm trường nhìn qua Lâm Ngộ Kiến một cái, bỗng nhiên ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Lâm Ngộ Kiến ngẩng đầu nhìn cô ấy, Lý Vi Vi chỉ vẫy vẫy tay.
“Tớ về chỗ ngồi đây, đợi chút nữa vào học rồi nói.”
Lý Khả Tâm gật gật đầu, Lâm Ngộ Kiến nhìn theo Lý Vi Vi trở về chỗ ngồi, lại có chút mơ hồ không hiểu chuyện gì.
Vào học rồi nói?
Không đợi anh kịp phản ứng lại, tiếng chuông của tiết truy bài đầu giờ đã vang lên. Chủ nhiệm lớp tiến vào.
“Thầy muốn nói một việc,”
“Lý Khả Tâm.”
“Có!” Lý Khả Tâm đứng dậy, chủ nhiệm lớp gật gật đầu.
“Đi thôi, em đổi chỗ cho Triệu Vân, đến ngồi cạnh Lý Vi Vi đi. Bình thường giúp đỡ Lý Vi Vi nhiều một chút nhé, thầy tin tưởng em.”
“Dạ, em cảm ơn thầy ạ.”
Hết chương 10.