“Không nói chuyện này nữa.” Lương Diễn xem đồng hồ. “Cho nên em biết vì sao tôi lại muốn em chuyển nhà không?”
“A?” Hạ Thời Liên không rõ lý do.
Dáng vẻ khoog hiểu chọc Lương Diễn bật cười. “Xem ra, người ta nói phụ nữ mang thai sẽ trở nên ngốc là sự thật.”
“…”
“Tôi có rất nhiều kẻ thù.” Lương Diễn lời ít mà ý nhiều.
“Mặc dù sau đó tôi đã quyết định tẩy trắng và chuyển hình toàn bộ Thanh Long Bang, nhưng chuyện này, tôi làm mấy năm, vẫn không hoàn toàn làm được, hơn nữa kẻ thù lúc trước thừa lúc phát triển, lại âm thầm tìm chúng tôi tạo không ít phiền toái.”
Hạ Thời Liên vừa nghe đã hiểu.
“Bọn họ biết tôi mang thai, cho nên sẽ làm chuyện bất lợi cho tôi?”
“Không, mấy ngày nay tôi đang xử lý chuyện này, trước mắt còn không có dấu hiệu chứng minh có người phát hiện, hơn nữa, tôi đã lau sạch tất cả dấu vết khiến người ta chú ý rồi.”
Hạ Thời Liên cũng không biết hắn nói lau sạch tất cả dấu vết là có ý gì, chỉ nhíu mày. “Như vậy…”
Không phải đã tốt rồi sao?
“Mọi việc có chuẩn bị thế nào, nhưng vẫn có sai sót.”
“Khó mà bảo đảm sẽ không có người biết, đang âm thầm tùy thời mà động.”
Nói như vậy cũng không sai.
Hạ Thời Liên trầm mặc.
Mặc dù chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra, nhưng nói cô làm ra vẻ cũng được, cánh cửa tâm lý này, cô thật sự không bước qua được.
Lương Diễn cũng phát hiện Hạ Thời Liên đang giãy giụa, hắn biết cô gái này đang rối rắm chuyện gì, nghĩ một lát, định đổi phương thức khác thuyết phục cô.
“Đương nhiên, em có thể không dọn đến căn nhà kia.”
“Nhưng em có nghĩ tới không, nếu Lâm Dương trở lại, em sẽ đối mặt với anh ta thế nào?”
Hạ Thời Liên nghe vậy, bàn tay đặt bên cạnh người căng thẳng.
Vấn đề này, là vấn đề đến bây giờ cô vẫn đang trốn tránh.
“Tôi… Không biết.”
“Cho nên, em dọn đến căn nhà kia là có thể tránh được vấn đề này, không phải sao?”
Lý do này, đúng là khiến người ta động tâm.
“Em cũng không cần lo lắng an toàn, tiểu khu kia chỉ có hơn hai mươi hộ, tôi đã điều tra bối cảnh gia đình của tất cả bọn họ rồi, bên ngoài tiểu khu còn có bảo vệ quản lý, không được chủ nhà đồng ý sẽ không cho người khác đi vào.”
“Chuyện này…”
Hạ Thời Liên chần chờ một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý. “Được rồi.”
Đáp án này khiến Lương Diễn nở nụ cười, giống như một đứa trẻ đắc chí vì được người lớn khen thường.
Hắn đột nhiên đi lên trước, kéo Hạ Thời Liên vào trong ngực, ôm cô gái không hề phòng bị đầy cõi lòng, cô vốn định tránh thoát, lại phát hiện hai tay người đàn ông đang ôm chặt mình, nhưng vẫn chú ý không áp lên bụng mình, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Bàn tay nâng lên bất tri bất giác lại hạ xuống.
“Hai ngày nữa sẽ sửa sang căn nhà kia xong, lúc nào cũng có thể vào ở. Em nhìn xem có gì muốn mang đến đó không, tôi sai người dọn giúp em.”
Có cái gì muốn mang đến đó không?
Ở nơi mà Lương Diễn không nhìn thấy, khóe môi Hạ Thời Liên cong lên độ cung trào phúng
“Không có.”
Nếu nhất định phải xé rách mặt, như vậy, không cần có một tia do dự và lưu luyến gì nữa.
Ba ngày sau, Hạ Thời Liên dọn vào tiểu khu Lương Diễn đã tìm cho cô.
Tiểu khu ở trong một khu văn giáo, cách trung tâm thành phố không đến mười phút đi xe, tổng cộng có hai mươi ba hộ, ba năm trước vừa hoàn thành đã bán hết ngay, giữa mỗi hộ đều có một hành lang dài bằng gỗ và hàng rào màu xanh lục cách nhau xa nhau, trang trí cầu nhỏ nước chảy khiến hoàn cảnh càng thêm u tĩnh, từ đèn đường đến hành lang, từ mặt cỏ đến đường sỏi đá, trong phong nhã lại lộ ra vẻ tinh tế, có thể nhìn ra người thiết kế rất dụng tâm.
Nếu nói phản ứng đầu tiên của Hạ Thời Liên khi nhìn thấy tiểu khu là vừa lòng, như vậy sau khi bước vào trong phòng, chính là yêu thích.
Đồ dùng trong nhà là màu vàng nhạt phối với màu lam, còn có bức màn màu xám nhạt và màu trắng giao nhau, khiến người ta cảm thấy ấm áp, có cảm giác thuộc về nhà.
Đó là cảm giác Hạ Thời Liên đã mất đi từ rất sớm, sau khi ý thức được lại giả vờ không nhìn ra, cũng không tìm kiếm được.
“Bởi vì thời gian hơi gấp… Nếu em không hài lòng, có thể…”
“Không, không cần.” Giọng nói của Hạ Thời Liên có chút khàn khàn. “Tôi rất thích.”
Lương Diễn quay đầu lại, nhìn về phía cô gái, nhìn thấy trong mắt cô lập lòe ánh nước, trong mắt hiện lên ý cười gần như không phát hiện được.
“Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi.” Hắn ra vẻ không để bụng nhắc tới. “Điện thoại của em đã sửa xong rồi, buổi chiều sẽ đưa đến.”
Lúc này Hạ Thời Liên mới nhớ tới chiếc điệ thoại đã mang đi sửa vài ngày của mình.
Thật sự rơi thảm như vậy sao?
Hạ Thời Liên nghi hoặc nhìn vết nứt trên màn hình di động của mình đã tan thành mây khói.
Thật sự đã sửa được rồi? Có thể dùng được không?
Giống như nhìn ra Hạ Thời Liên nghi hoặc, anh trai nhỏ đi lên đưa hóa đơn, lại cười một cái với cô. “Ông chủ của tôi đã tận lực, bởi vì anh Lương nói nhất định phải sửa cho tốt, nhưng không nói mặt ngoài, đến bên trong cũng rơi… Nhưng sau khi sửa chữa, vẫn có thể sử dụng.”
“Thật sự vẫn dùng được à?”
Hạ Thời Liên tò mò khởi động máy, quả nhiên vài giây sau, màn hình sáng lên.
Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, bởi vì trong chiếc điện thoại này có giữ ảnh chụp trong hai, ba năm nay, mà lại lưu trong bộ nhớ, nếu hỏng rồi, mặc dù không có gì, nhưng cảm thấy rất đáng tiếc.
Cô ngước mắt, nhìn phía anh trai nhỏ, đang muốn mở miệng nói cảm ơn, không ngờ người nọ không biết lấy một cái hộp điện thoại từ chỗ nào ra.
So với cái điện thoại trong tay cô, đây là mẫu mã mới nhất.
Hạ Thời Liên nghi hoặc. “Xin hỏi đây là....?”
Anh trai nhỏ nhe răng cười. “Không biết, anh Lương bảo tôi đưa một cái cho cô.”