Lương Diễn phát hiện mình đã xem nhẹ thuốc kí©ɧ ɖụ© này.
Nhưng khi đôi tay thon thả của người phụ nữ vòng qua cổ hắn, kéo hắn thấp xuống, ánh mắt hai người chạm nhau thì hắn lại cảm thấy dược tính mạnh hơn một chút nữa cũng không tồi.
Hạ Thời Liên không biết trong lòng Lương Diễn đang nghĩ gì, cô chỉ dùng chút ý thức còn sót lại của mình mà nghiêm túc đánh giá người đàn ông đang làʍ t̠ìиɦ với cô.
Hắn là người đàn ông ngồi đánh đàn trên sân khấu.
Hạ Thời Liên biết hắn đẹp trai, nhưng lúc đó cô ở xa, không quá ấn tượng với ngoại hình của hắn. Bây giờ nhìn kỹ, Hạ Thời Liên mới phát hiện, người đàn ông này còn tinh xảo hơn lúc trước vài phần.
Nhưng lại không có một chút nữ tính nào.
Giống như một con báo đang ẩn nấp trong rừng, nội liễm, ưu nhã, nhưng chứa đầy sức mạnh, tràn ngập tinh thần.
“Thế nào, tôi đẹp trai thế cơ à?”
Có lẽ từ khi có ký ức tới nay, đây là lần đầu tiên Lương Diễn bị người ta nhìn ngắm đánh giá từ khoảng cách gần như vậy, lại còn là một người phụ nữ.
Nếu như người phụ nữ này là do đối thủ phái tới, vậy thì khoảng cách như thế này đã khiến hắn không có đất dụng võ. Chỉ cần một nhát dao đâm thẳng vào tim thì trên thế giới này sẽ không còn người tên là Lương Diễn nữa.
Suy nghĩ này vừa hiện lên thì sát khí lập tức sinh ra.
Hạ Thời Liên là người bình thường, tất nhiên không phát hiện ra được sự biến đổi trong suy nghĩ của hắn. Nhưng cánh tay hắn đang đặt bên eo cô đột nhiên siết chặt, Hạ Thời Liên đau đớn kêu lên.
Lương Diễn hoàn hồn.
Hạ Thời Liêm ấm ức nhìn hắn.
Giống như một chú mèo nhỏ.
Lương Diễn cảm thấy nơi cứng rắn trong lòng mình đột nhiên trở nên mềm mại.
Nhưng côn ŧᏂịŧ dưới thân thì lại càng thêm sinh long hoạt hổ, thức tỉnh vài phần.
“A... Trướng quá...”
Giọng nói của người phụ nữ giống như tiếng mèo con nức nở, cào hắn ngứa ngáy tâm hồn.
Hắn cắn môi người phụ nữ.
Rút côn ŧᏂịŧ của mình ra.
Khoảnh khắc côn ŧᏂịŧ rời khỏi tiểu huyệt, trái tim Hạ Thời Liên cũng run rẩy theo.
Cô muốn.
Rất muốn.
Muốn được lấp đầy.
Muốn được côn ŧᏂịŧ to lớn đó lấp đầy.
Lương Diễn phảng phất như nhìn thấu tâm tư người phụ nữ, nhẹ nhàng cười ra thành tiếng.
Hạ Thời Liên vô thức liếʍ môi.
Lương Diễn cắn môi cô chảy cả máu. Lúc này, miệng vết thương rỉ máu khiến gương mặt cô càng thêm quyến rũ và gợi cảm, thậm chí còn có chút yêu mị giống như tiểu yêu tinh đi dụ dỗ người ta. Người phụ nữ dưới thân xinh đẹp và câu hồn đoạt phách đến mức khiến người ta muốn đè cô ra mà chà đạp.
“Muốn sao?”
“Muốn côn ŧᏂịŧ của tôi đâm vào trong tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của cô à?”
Giọng nói của Lương Diễn vốn trầm thấp, lúc này lại càng khàn khàn hơn. Giọng nói ấy lọt vào trong tai Hạ Thời Liên giống hệt như lời dụ dỗ của ác ma.
Rõ ràng cô biết chuyện này là không nên, nhưng lại không nhịn được mà trầm luân.
Hai mắt Hạ Thời Liên mê mang, không trả lời.
Lương Diễn là một gã thợ săn vô cùng kiên nhẫn, hắn yên lặng chờ câu trả lời của cô.
Chủ động và cam tâm tình nguyện.
Tinh thần của Hạ Thời Liên dần dần tan ra, nhưng ý thức vẫn ở đó.
Cô nhìn vào đôi đồng tử đen nhánh của người đàn ông, nơi đó phản chiếu hình ảnh cô không mặc quần áo.
Cô cũng đã từng nhìn thấy hình ảnh bản thân mình như vậy qua mắt Lâm Dương.
Nhưng không biết từ bao giờ, người đàn ông được gọi là chồng cô lại luôn trốn tránh ánh mắt của cô? Chắc là chột dạ, tiếc là cô lại luôn lừa mình dối người, không muốn tin tưởng. Đến cuối cùng, chờ đến khi có người nghênh ngang chen vào thì cô mới chật vật trốn đi.
Một người đàn ông thậm chí còn không dám nhìn cô thì làm sao có thể mong đợi sự chung thủy của anh ta được? Hạ Thời Liên cảm thấy thời gian qua cô thực sự vô cùng ngu xuẩn và nực cười, đáng thương đến nực cười.
Mặc dù Hạ Thời Liên không nói gì nhưng Lương Diễn lại cảm nhận được, Hạ Thời Liên đang xuyên qua mình để nhìn một người đàn ông khác.
Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ nằm trên giường hắn mà dám nhớ tới người đàn ông khác.
Sắc mặt Lương Diễn lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Cô...”
“Tôi muốn.”
Giọng nói của hai người vang lên cùng một lúc.
Hạ Thời Liên giật mình, Lương Diễn ngẩn người.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của người phụ nữ lúc này vừa sáng ngời vừa bi thương, giống như một mảnh thủy tinh vỡ nát, không cẩn thận có thể khiến mình bị thương. Những lời ác độc đã đến bên miệng rồi nhưng Lương Diễn lại không thể nói ra được.
Thật là kỳ quái.
Sao hắn lại để tâm đến cảm xúc của một người phụ nữ như thế này cơ chứ?
Lương Diễn nhíu mày.
Hạ Thời Liên không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì, cô chỉ ép thân thể mình lên ngực hắn.
Hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi Lương Nặc.
Đó là mùi mồ hôi và mùi hoa hồng.
Đầu óc Lương Diễn gần như trống rỗng.
Mái đến khi giọng nói khàn khàn của người phụ nữ xuyên vào trong tai hắn.
“Tôi muốn anh.”
“Muốn anh hung hăng làm tôi.”
“Đâm côn ŧᏂịŧ to lớn của anh vào trong tiểu huyệt của tôi, làm tôi cả một đêm, khiến tôi không xuống giường được.”