Đoản Ngắn (Thiên Yết1199)

Chương 3.2:

-------------

Ba năm sau

" Anh có yêu em không?"

" Rất... rất yêu em..."

Trên bãi biển, có một chàng trai đang cõng một chàng trai khác trên lưng, anh vừa đi vừa vu vơ một bản nhạc, thi thoảng lại quay lại chọc ghẹo người trên lưng mình.

" Nhưng... nếu lỡ em quên điều đó thì sao?"

" Thì anh ngày nào cũng nhắc cho em nhớ..."

Hắn lướt qua cặp tình nhân đó, đột nhiên lại có cảm giác quen thuộc nên đi theo, đến khi thấy một con thuyền nhỏ, cặp tình nhân kia mới ngồi xuống...

" Anh này, nếu lỡ sau này Nhã Hiên không bên anh nữa thì sao?"

" Em nói gì vậy, cho dù em không bên anh nữa thì anh vẫn luôn bám theo em..."

Vừa nói anh vừa ôm người bên cạnh, hắn đứng đó, nghe rõ từng chữ trong câu chuyện của hai người, càng nghe rất rõ cái tên đó... tim hắn đột nhiên thắt lại, người đó có phải là Nhã Hiên mà bấy lâu nay hắn đang tìm không?

" Nhã Hiên..."

Nghe tiếng gọi, cả hai cùng quay lại, nụ cười trên môi cũng vụt tắt, mặc cho cậu đang cố nhớ lại thì người bên cạnh đã lên tiếng...

" Anh quen em ấy sao?"

" À... chúng tôi là bạn cũ... còn anh là..."

" Tôi là chồng em ấy... em ấy có thể không nhớ, anh thông cảm nhé..."

" À không sao... hai người hạnh phúc chứ?"

Hắn ngây ngốc hỏi, ký ức xưa hiện về khiến lòng hắn đau đớn biết bao. Câu hỏi này trước cậu cũng đã từng hỏi hắn rồi, chỉ là không ngờ có ngày mình lại hỏi lại cậu.

" Rất hạnh phúc... phải không anh yêu?"

Nhã Hiên cười cười, tựa đầu vào vai người bên cạnh, cậu vốn chẳng nhớ những chuyện trước đây hay quan hệ của hai người nữa, nhưng vẫn giữ lại một tấm ảnh của hắn nên cảm thấy rất quen.

" Đúng vậy, chúng tôi rất hạnh phúc... vậy còn anh? Đã có người trong lòng chưa?"

Anh đáp, vốn dĩ anh gặp Nhã Hiên vào khoảng hơn hai năm trước, trong một lần đi đánh cá, thấy có người tự tử anh không ngại mà lao xuống cứu. Lúc đưa cậu đến bệnh viện bác sỹ nói cậu không chỉ bị bệnh Alzheimer, mà còn có dấu hiệu trầm cảm bên cạnh lại không có người thân nên anh luôn bên cạnh lo lắng, chăm sóc cậu suốt hơn một năm qua. Cuối cùng mọi cố gắng cũng được đền đáp, đến khi khỏi bệnh, cậu cũng dần dần nảy sinh tình cảm với anh.

Biết cậu trí nhớ không tốt, sợ một lúc nào đó cậu sẽ quên nên ngày nào anh cũng nói lời yêu thương với cậu. Biết rõ thời gian của cậu không còn nhiều, một ngày nào đó sẽ rời xa anh, nên anh luôn trân trọng thời gian hai người bên nhau. Anh chẳng cần biết ngày mai thế nào, chỉ cần biết hôm nay, cả hai thật sự rất hạnh phúc.

" Tôi có rồi. Chúc Nhã Hiên mau khỏi bệnh và hai người mãi hạnh phúc như vậy nhé... tôi đi trước đây..."

Hắn nói rồi bỏ đi, thấy cậu vẫn bình an và hạnh phúc như vậy, đáng lẽ hắn phải vui mới đúng chứ, tại sao lòng hắn đau và hối hận thế này?

Nhưng bây giờ hối hận và đau lòng thì có tác dụng gì chứ, tất cả đã quá muộn rồi...

Chẳng thể ngờ rằng ngày gặp lại cũng là ngày hắn biết mình vĩnh viễn bỏ lỡ cậu, bỏ lỡ tình yêu và sự chân thành của một người đã từng hết lòng yêu thương mình.

" Nhã Hiên, em nhất định phải thật hạnh phúc!"

------End-------