Đoản Ngắn (Thiên Yết1199)

Chương 2.2:(end đoản đam 2)

[......]

Ba tháng sau

" Học trưởng, hôm nay là lễ tình nhân... em làm socola tặng anh nè"

Vừa nói cậu vừa đưa trước mặt hắn hộp socola đã thức cả đêm để làm, rồi chờ đợi câu trả lời từ hắn. Dạo này hắn cũng không lạnh nhạt như trước, nên chắc chắn sẽ không từ chối đâu.

" Mau cút đi trước khi tôi ném nó..."

" Anh không nhận thật sao?"

" Nói không là không, sao cậu lì quá vậy?"

" Vậy em có thể mang tặng lớp trưởng của em được không? Dạo này cậu ấy theo đuổi em nên..."

Hóa ra sau bao nhiêu cố gắng cậu vẫn chẳng là gì trong lòng hắn. Chuyện hôm trước ở bệnh viện chỉ là hắn thương hại cậu mà thôi.

Thấy hắn không nói, cậu quay lưng bước đi. Có lẽ cậu nên dừng lại, bởi bản thân đã quá mệt mỏi rồi.

" Đứng lại..."

Hắn vô thức thốt lên, rồi chạy đến vòng tay ôm sau lưng cậu.

" Tôi nhận, đừng mang tặng người khác được không?"

" Anh nói vậy là sao? Không phải anh ghét em lắm sao?"

Cậu ngạc nhiên hỏi lại, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm, không quay lại cũng không đáp trả cái ôm của hắn. Vì cậu sợ bản thân bị biến thành trò đùa...

" Thật sự không có... trước đây là tôi chưa nhận ra mình có tình cảm với em... tôi thật sự xin lỗi..."

"........."

" Em biết không? Hôm nay tôi đã từ chối biết bao nhiêu món quà chỉ để đợi quà của em đấy! Em có thể tặng quà, tặng kèm cả em cho tôi được không? Tôi sẽ tặng lại em cả cuộc đời này."

Cậu gật đầu, vỡ òa trong hạnh phúc quay lại ôm hắn, cả hai trao nhau cái hôn mặn nồng phía sau trường.

----------

Bảy năm sau

" Chồng, mau thay tã cho con..."

" Dạ, anh ra ngay đây!"

" Chồng mau pha sữa cho con..."

"........."

" Chồng, anh mau giặt đồ rồi lau nhà đi..."

" Được, đợi anh chút. Anh nấu cơm xong đã"

........

" Chồng ơi, con khóc... em không dỗ được..."

" Ừ, để anh..."

Đến khi hắn dỗ con nín, thì quay sang đã thấy cậu ngủ ngon lành. Hai người sống chung ba năm thì quyết định nhận con nuôi, nhưng từ khi có thêm đứa con thì hắn lại phải chăm thêm một đứa con nít nữa.

Cậu trẻ con, lại vụng về, đến nấu ăn, chăm sóc con cũng chẳng biết, đã thế còn suốt ngày hành hắn đủ thứ.

" Đúng là ghét của nào trời trao của đấy mà"

Nhìn trong gương, hắn cũng chẳng nhận ra bản thân đẹp trai ngời ngợi của ngày xưa nữa. Chưa bước sang tuổi 30 nhưng đầu đã mấy thứ tóc. Lại càng không hiểu tại sao ngày ấy tự nhiên rước thêm một cục nợ về, để phải thức khuya sáng tối chăm vợ, chăm con đến bạc cả tóc.