ĐÊM THỨ SÁU
Thần chết
Cái chết đến trước hay là thần chết đến trước? Cái chết đã dụ dỗ thần chết hay là thần chết đem đến cái chết?
Mùa hè.
Tiếng ve sầu bên ngoài khiến cô bé ngồi trước máy tính khó chịu. Cô lấy hai tay bịt chặt lấy tai rồi vặn nhạc mức lớn nhất như đang bực bội lắm. Quả nhiên, tiếng côn trùng im bặt, nhưng âm thanh bên ngoài cửa lại ồn ào hẳn lên.
“Đóng cửa nhanh lên!" Người phụ nữ trung niên hét lớn như xé vải với giọng tức giận, đôi mắt lộ rõ vẻ khó chịu. Cô bé lập tức tắt ngay nhạc.
Cô nhìn qua chỗ cái gương, cô bé mặc chiếc áo mưa vẫn đứng đó. Không những thế, cô ấy còn đang chậm rãi quay đầu lại nhìn mình. Đó là một cô bé khoảng năm, sáu tuổi, có khuôn mặt tròn, đôi mắt to, cái miệng bé xinh, vô cũng đáng yêu.
Nhưng cô bé bên cửa số lúc này không còn lòng dạ nào thấy cô bé đó đáng yêu nữa.
Cô bé mặc áo mưa mấp máy miệng nhìn cô bé đang ngôi bên ô cửa sổ, đáng tiếc là cô bé không hiểu được ngôn ngữ của đôi môi.
Sau đó chiếc gương bị chuyển đi, đường phố ồn ã hẳn lên, mọi người đổ xô đến, xúm quanh cậu A.
Cô bé vội cầm chiếc điện thoại di động chạy xuống dưới nhà.
“Tiểu Tây! Làm cái gì đấy, con không ăn cơm à?” Ông bố ngồi trên ghế sô pha cất tiếng ồm ồm hỏi nhưng chẳng buồn ngẩng đầu lên. Bà mẹ lập tức thò đầu ra khỏi phòng bếp, tay còn cầm chiếc lập là.
"Con về ngay. Con đi mua ít đồ dùng học tập." Nói chưa dứt lời, cột tóc đuôi sam của cô bé Tiểu Tây đã khuất trước cửa.
Khi ấy mọi người xúm quanh cậu A rất đông. Tiểu Tây vội vã chen vào bên trong, điện thoại của cô bé có chức năng quay chụp. Cô bé buồn vì lúc nãy mình phản ứng quá chậm, nếu không thì đã thu lại được tất cả làm tư liệu.
Từ nhỏ cô bé đã mơ ước mình trở thành nhà báo, một nhà báo đưa tin ngay tại hiện trường. Nhưng giờ cô vẫn đang học cấp ba. Dù sao thì vẫn kịp.
Đáng tiếc là vẫn chậm một bước, không quay được cái gì có giá trị. Tiểu Tây buồn bã cất điện thoại đi. Tất nhiên cô bé cũng quan tâm tới cậu A. Tuy nhiên, Tiểu Tây là một cô bé tính tình cực đoan, nếu bạn là người thân hay bạn bè của cô ấy thì cô ấy sẽ yêu quý bạn. Còn nêu bạn là người đi đường thì sống hay chết chẳng liên quan gì đến cô bé. Vì vậy, với cái chết của cậu A, cô sẽ đứng lại ở vấn đề tò mò xem ngày mai cô bé nào sẽ khóc ở trường. Vì bạn gái của cậu A là ai vẫn là một câu đố chưa có lời giải.
“Chiếc ô này bị hỏng rồi. Gập lại mở ra rất khó, mà lát nữa cũng vẫn phải đi ra ngoài." An Phổ tươi cười giải thích.
“Bạn biết không, trước khi vụ tai nạn xảy ra, tớ nhìn thấy một cô bé mặc áo mưa đấy. Cô bé chỉ xuất hiện ở trong gương. Tớ dám chắc cô bé đã gây ra vụ tai nạn ấy." Tiểu Tây giơ tay ra hua hua trước mặt An Phổ, cô bé mở to đôi mắt nghiêm túc nói:
“Ôi trời, cậu nói gì mà sợ thế." An Phổ lấy bàn tay trắng nõn xoa xoa cánh tay.
“Ừ, có lẽ là thần chết.” Tiểu Tây cười ha hả và nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. "Không biết Cậu A thế nào rồi."
“Thần chết? Làm sao thần chết lại có thể là cô bé được? Đừng có đùa." - An Phổ phản bác.
"Sao lại không? Cậu đã nhìn thấy thần chết chưa? Chưa ai nhìn thấy mà, mỗi người nói một kiểu, không ai có chứng cứ cả."
“Kể cũng phải, đã ai nhìn thấy thần chết đâu. Ai mà biết thần chết có hình dáng ra sao?" An Phổ bật cười khanh khách. “À này, cậu có quen anh chàng bị đâm kia không?"
“Cũng không quen lắm. Cậu ấy học cạnh lớp tôi. Vì cậu ấy học giỏi, nhà lại giàu nên các bạn gái cùng khóa đều bàn tán về cậu ấy. Nhưng tớ chẳng có ý với cậu ta. Tôi ghét nhất mấy cậu cứ làm ra vẻ như thế." Tiểu Tây quay đầu lại, lầu bầu trong miệng, nhưng hai má vẫn đỏ ửng như quả cà chua.
“Trông cậu đáng yêu quá, chắc hẳn cậu cũng có ý gì với cậu ta đúng không?" An Phổ bật cười. Tiểu Tây thì ra sức phủ nhận, hai cô bé bỗng chốc trở nên thân thiết như đã quen nhau lâu lắm rồi, trêu đùa ầm ĩ.
Được một lát. Tiểu Tây dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng. “Hay chúng ta cùng đi tìm thần chết mặc chiếc áo mưa đi?”
“Đừng, nếu đó là thần chết thì rất nguy hiểm với chúng ta."
An Phổ cúi đầu, cánh tay không cầm ô còn lại đưa lên bịt miệng, sợ hãi nói.
"Sợ cái gì. Tìm được thần chết, nếu ghi lại được thì chúng ta sẽ thành danh ngay! Biết đâu lại trở thành người giành được giải thưởng nổi tiếng dành cho phóng viên không chuyên nghiệp trong lịch sử!” Tiểu Tây nắm chặt bàn tay, khăng khăng muốn đi.
“Nhưng chúng ta sẽ đi tìm thần chết như thế nào?"
“Thần chết, tất nhiên là sẽ xuất hiện ở nơi xảy ra cái chết!"
Tiểu Tây nói rất tự tin. Chuông điện thoại bỗng reo vang, cô bé vừa nghe máy đã thấy tiếng mẹ quát một cách thô bạo trong điện thoại: "Về ngay ăn cơm!"
Tiểu Tây vội tắt điện thoại, trả điện thoại lại cho An Phổ rồi vội vàng chạy về hướng nhà mình. Cô bé vừa chạy thục mạng vừa nói lớn: "Hãy nhớ số điện thoại của tớ! 137...”
"Làm sao mà nhớ được. Cậu nhắc lại lần nữa đi." An Phổ nói như sắp khóc khiến Tiểu Tây phải hét toáng lên lần nữa, nhưng lần này giọng nói phát ra từ trong tòa nhà.
An Phổ cầm ô đứng ở dưới tòa nhà lúi húi lưu lại số điện thoại của Tiểu Tây. Sau đó cô bé gửi tin nhắn, và bên kia cũng nhanh chóng trả lời ngay.
An Phố đọc mẩu tin nhắn cười hớn hở, cô bé cầm ô đi ra. Cậu A chết rồi.
Mẩu tin giật gân nhanh chóng lan truyền trong đám học sinh, rất nhiều cô bé khóc lóc thút thít như bị thi trượt. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, chỉ qua hai tiết học, nỗi thương nhớ cậu bạn điển trai của các cô cũng tan mất.
Tiểu Tây cảm thấy mấy cô bé khóc lóc giả dối đều không phải là cô bạn gái bí mật của cậu A, cô bé không tìm ra được cô bạn gái thật sự.
Có 1ẽ người đó học ở trường khác. Nhưng có một điều Tiểu Tây khẳng định là cậu ấy đang nói chuyện với người yêu. Hôm đó trông cậu ta có vẻ sung sướиɠ, mãn nguyện. Hơn nữa, Tiểu Tây biết rằng cậu ta đâu có thích ăn đưa hấu.
Mà sao mình lại hiểu rõ về cậu ta thế nhỉ? Bất giác khuôn mặt Tiểu Tây nóng bừng lên, thực ra khi biết cậu ta chết, trái tim cô bé cũng quặn thắt, giống như loài hoa xấu hổ bị cái gì đó chạm vào. Nhưng cũng chỉ là trong phút chốc thôi. Rốt cuộc cậu ta cũng chết rồi. Có đau khổ vì cậu ta thì cũng ích gì, vả lại bị người khác biết thì xấu hổ lắm.
Giờ đây đầu óc Tiểu Tây cứ nghĩ đến việc cùng với An Phổ đi tìm thần chết.
"Cậu hôm nay làm sao thế? Chẳng tập trung gì cả." Mỹ Tuyết đứng bên cạnh, gõ vào đầu Tiểu Tây khiến cô bé giật mình.
“Không, có sao đâu." Tiểu Tây vội vàng xua tay.
“Chắc chắn cậu có chuyện gì giấu tớ!" Mỹ Tuyết nói và bắt đầu trêu Tiểu Tây. Vừa lúc hết giờ học. Tiểu Tây ôm cặp sách chạy ra khỏi phòng học, Mỹ Tuyết đuổi theo cô. Hai người chạy đuổi nhau ra tận bên ngoài trường học giống như hai chú mèo đang chơi trò vờn bắt nhau.
"Tớ muốn nuôi mèo quá." Mỹ Tuyết chấp hai tay lên ngực rồi ngẩng đầu lên trời cầu khẩn.
“Ừ, biết là cậu thích mèo rồi!” – Tiểu Tây bật cười nói - "Nhưng mẹ cậu có cho cậu nuôi đâu."
“Đúng thế, mẹ tớ ghét chúng lắm." Mỹ Tuyết nói với giọng buồn bã, dáng vẻ thiểu não khiến Tiểu Tây không kìm được lòng. Cô bé giơ tay vuốt tóc Mỹ Tuyết.
“Không sao, chỉ cần lớn nhanh lên thì việc gì cũng làm được hết."
“Hi hi, Mỹ Tuyết đi đâu cũng sẽ ở bên Tiểu Tây. Nếu có lấy chồng thì cũng quyết kéo Tiểu Tây đi lấy cùng." Mỹ Tuyết cười tít mắt, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Tiểu Tây, đầu dựa vào vai Tiểu Tây.
"Cậu đúng là, mới lớp 10 mà đã muốn lấy chồng. Lại còn muốn tớ đi cùng á? Chẳng lẽ tớ là của hồi môn của cậu à?" Tiểu Tây ra vẻ bực tức, nói.
"Không phải thế sao, phụ nữ sớm muộn gì chẳng phải lấy chồng sinh con, cũng giống như con người, đã tồn tại thì ắt sẽ phải chết." Mỹ Tuyết bỗng ngẩng cao đầu, nói, tuy vừa cười vừa nói nhưng vẫn làm cho Tiểu Tây cảm thấy khó chịu. Không biết tại sao lại thế. Cô lại nghĩ đến cô bé mặc chiếc áo mưa màu đen mình nhìn thấy hôm qua ở trong gương.
“Đừng nói vớ vẩn nữa, chúng ta về nhà thôi." Tiểu Tây chen ngang lời Mỹ Tuyết, kéo cô bé đi.
Hai cô bé đi trên đường dành cho người đi bộ bên ngoài trường học. Đây là con đường học sinh phải đi mỗi khi tan học, vì thế hai bên rất nhiều quán cóc, nào là quán thịt nướng, hiệu sách, những cửa hàng tạp hóa...
“Tiểu Tây ơi, chúng ta qua đấy xem có gì hay không đi." Mỹ Tuyết chỉ vào một cửa hàng lưu niệm.
"Thôi đừng, về muộn mẹ mình sẽ mắng." Tiểu Tây có vẻ không muốn nhưng vẫn bị Mỹ Tuyết kéo tuột vào bên trong. Cửa hàng lưu niệm ấy rộng khoảng mười mấy mét vuông, được bày biện rất ngăn nắp. Trên giá hàng bày toàn những thứ đồ trang sức bằng pha lê hoặc những món đồ điêu khắc mà con gái rất thích.
“Sắp đến sinh nhật em họ tớ rồi, tớ phải mua tặng nó một thứ gì đó." Mỹ Tuyết vừa nói vừa nghịch ngợm một món đồ nhỏ nhắn nhưng sáng. Chủ cửa hàng là một cô gái không lớn hơn họ bao nhiêu, nhiệt tình giới thiệu từng món đồ cho họ.
Tiểu Tây chán nản nhìn ngó xung quanh, cô chẳng bao giờ thích thú những thứ đồ chơi trẻ con này. Cô bỗng nhìn thấy một cái gương hình trái tim có viền màu đỏ. Cô thấy đẹp nên cứ thế đứng nhìn.
Cô hiện lên trong chiếc gương với khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống. Tiểu Tây soi gương làm mặt xấu.
Bỗng nhiên cô thấy gần cạnh viền gương có một vật gì màu đen. Màu đen ấy giống như màu của nước tương để lâu sắp bị lên men. Cô đi về phía chiếc gương.
Cô nhìn thấy rồi.
Đó là cô bé mặc chiếc áo mưa màu đen. Cô bé đang đứng sau Mỹ Tuyết. Mỹ Tuyết đang cầm một bức tượng con mèo điêu khắc rất tỉ mỉ. Cô bé kia không động đậy, cứ đứng sau Mỹ Tuyết. Tiểu Tây không biết mình nên có hành động gì vì thấy cô bé kia đang chậm rãi quay đầu lại nhìn mình trong gương. Khuôn mặt cô bé vẫn trắng bệch và yếu ớt, chiếc cằm nhọn như lưỡi cày.
Cô bé mấp máy môi nói câu gì đó, rõ ràng là đang nói chuyện với Tiểu Tây.
"Đi thôi!" - Tiểu Tây vội đặt chiếc gương xuống và kéo Mỹ Tuyết đang ngơ ngác ra khỏi cửa hàng.
"Cậu làm sao thế? Tớ còn chưa mua gì mà.” Mỹ Tuyết thấy Tiểu Tây có vẻ kỳ quặc.
“Sau này mua cũng được nghe lời tớ, đi nhanh về nhà!"
"Rốt cuộc là sao?” - Mỹ Tuyết chẳng biết phải làm thế nào với thái độ cố chấp, nóng vội của Tiểu Tây.
Lúc này Tiểu Tây chợt nhớ đến An Phổ, cô gọi điện ngay cho An Phổ.
“Này, tớ vừa nhìn thấy cô bé ấy đấy!” – Tiểu Tây hét lên trong điện thoại.
“Thật không? Bạn đang ở đâu? Tớ đến ngay đây." An Phổ tỏ ra vô cùng thích thú. Tiểu Tây ngẫm nghĩ, cảm thấy mình và Mỹ Tuyết tạm thời chờ An Phổ đến thì tốt hơn. Cô bé liền nói với An Phổ là mình đang ở trường và đọc địa chỉ cho cô ấy.
An Phổ ngắt điện thoại. Tiểu Tây đưa Mỹ Tuyết đi ngược đường để về trường.
"Tại sao chúng ta lại quay lại?” Tiểu Tây làm cho Mỹ Tuyết bị xoay cho chóng mặt.
“Nghe lời tớ, bạn chờ tớ ở trong phòng học. Nhớ không được đi đâu hết." Tiểu Tây ấn Mỹ Tuyết ngồi vào ghế.
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ lớp học, bỗng thấy cô bé mặc áo mưa đen đang đứng nhìn hai người ở cửa sổ. Khi Tiểu Tây đi về phía cô bé thì cô bé liền di chuyển men theo hành lang của cửa sổ lớp học.
“Nhớ không được đi đâu đấy, phải chờ tớ quay lại!” – Tiểu Tây quay lại dặn Mỹ Tuyết. Mỹ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu. Tiểu Tây lập tức đuổi theo cô bé mặc chiếc áo mưa màu đen.
Mỹ Tuyết nhìn thấy bóng Tiểu Tây xa dần, cô bé chán lắm nhưng vẫn phải ngồi trên ghế, mắt ngó nhìn xung quanh. Bỗng chốc mắt cô bé sáng lên, khóe môi nhếch lên và nở một nụ cười thật tươi.
Tiểu Tây cứ thế đuổi theo cô bé mặc áo mưa đen và rồi vô tình đuổi đến khu nhà cũ trường đang tháo dỡ. Cô bé ấy bỗng biến mất ở góc tường. Tiểu Tây thở hổn hển nhìn xung quanh mà chẳng thấy ai, xa xa chỉ có hàng cây thẳng tắp, đó là thành quả của công trình ngôi trường mới. Cô bé muốn quay về theo đường cũ thì bỗng chuông điện thoại di động reo vang. An Phổ gọi cho cô. “Tớ đến rồi, cậu đang ở đâu đấy?"
“Tớ ở bên khu nhà cũ, bên khu nhà đang dỡ màu đỏ í. Còn cậu đang ở đâu?"
“Tớ cũng đang ở đây mà, cậu đi men theo hàng cây bên trái đi." Tiểu Tây cầm điện thoại đi tìm An Phổ. Quả nhiên cô bé nhìn thấy An Phổ đang cầm ô đứng dưới cây.
Tiểu Tây ngắt điện thoại, đi về phía An Phổ.
“Tiểu Tây ơi!" Tiếng Mỹ Tuyết từ phía bên phải vọng lại. Tiển Tây quay lại nhìn thì thấy bạn đang đứng ở góc tường khu nhà cũ. “Sao cậu lại ở đó?”
"Tớ nhìn thấy một con mèo xinh lắm nên đuổi theo nó đến đây." Vừa nói, Mỹ Tuyết vừa quay đầu nhìn ngó xung quanh.
“A, nó đây rồi! Nghịch ra phết." Mỹ Tuyết chỉ về phía trước, nói. Tiểu Tây thấy có điều gì thật lạ. Cô bé nhìn theo hướng tay cô bạn, thấy một con mèo con đen tuyền đang ngồi ở phía trước, đuôi vẫy vẫy, miệng thì liếʍ láp bàn chân trước, quan trọng là nó nhìn Mỹ Tuyết với ánh mắt quái lạ.
Tiểu Tây giật thót người, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên đầu Mỹ Tuyết có một chiếc cửa số bằng kính mở toang, cánh cửa đang lung lay dữ dội trong gió.
“Cẩn thận trên đầu Mỹ Tuyết ơi!” Tiểu Tây muốn hét lên nhưng An Phổ đứng đằng sau đã chạy đến hét toáng lên.
Mỹ Tuyết ngây người ra, quay đầu lại nhìn Tiểu Tây.
Cửa sổ rơi xuống, hình như cũng trong lúc ấy Tiểu Tây nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Mỹ Tuyết, chẳng khác gì con cừu non đang chờ bị gϊếŧ với hai hàng nước mắt lăn dài.
Kính cửa số rơi đúng vào đầu Mỹ Tuyết, Mỹ Tuyết kêu một tiếng rồi đổ gục xuống sàn nhà.
Tiểu Tây đứng ngẩn người, An Phổ đưa tay bịt miệng không thốt được lên lời.
“Mỹ Tuyết!" Tiểu Tây vừa khóc vừa lao đến, trán Mỹ Tuyết chảy đầy máu, giống như bị thấm ướt nước mưa. Khuôn mặt trắng trẻo của cô bạn lem luốc, máu trộn lẫn với đất cát bẩn thỉu, có phần giống như mùi của tang tóc.
Tiểu Tây ôm lấy đầu Mỹ Tuyết, đau khổ gào gọi tên bạn, Mỹ Tuyết thở rất khó nhọc nhưng vẫn cố gắng giơ tay phải chỉ về cửa kính phía trước.
Tiểu Tây nhạt nhòa nước mắt nên nhìn cũng không rõ, nhưng cô bé vẫn nhìn thấy trong cửa kính ấy có hình mình đang ôm Mỹ Tuyết, và còn có cả An Phổ.
Nhưng hình như còn có thêm một người nữa, người ấy đứng ngay sau cô. Đó là cô bé mặc áo mưa màu đen. Cô bé ấy đang ôm một con mèo màu đen và nhìn cô với ánh mắt vô cảm.
Tiểu Tây vội quay đầu lại, cô nhìn thấy cô bé đang đứng ở bên cạnh mình, một tay bế con mèo, còn một tay kéo gấu áo mình. “Chị có biết đau khổ của cái chết và đau thương của sự sống không? Chị cũng sắp rồi đấy." Cô bé nói gằn từng từ một. Tiểu Tây sợ quá ngồi phệt xuống đất, Mỹ Tuyết đã tắt thở trong tay cô. "Nó đến rồi! Nó chính là thần chết, nó chính là thần chết!"
Tiểu Tây kéo tay An Phổ, chỉ về phía cô bé kia.
"Bạn nói gì cơ”? Sao tớ không nhìn thấy gì?” An Phổ nghi ngờ hỏi. Tiểu Tây vội quay đầu lại nhưng khi ấy cô cũng chẳng nhìn thấy gì.
“Tại sao, tại sao lại gϊếŧ Mỹ Tuyết?" – Tiểu Tây hét lên, mặt trời trên cao chói lóa khiến cô bé lảo đảo vì hoa mắt.
“Bạn đừng buồn quá thế, chúng ta ra ngồi kia một lát đi." - An Phổ kéo Tiểu Tây đi sang bên hàng cây rậm rạp.
Ngồi nghỉ một lát, tinh thần của Tiểu Tây cũng khá hơn một chút, cô nhìn An Phổ với ánh mắt kiên cường nhưng đau đớn.
"Tớ không muốn kéo bạn vào vụ này nữa. Bạn hãy tránh xa tớ ra. Thần chết nói rồi, lát nữa sẽ đến lượt tớ. Tớ đã mất đi một người bạn thân, tớ không muốn nhìn thấy cảnh bạn ra đi nữa. Giờ thì tớ hiểu rồi, cuộc sống mới đáng quý làm sao. Khi cậu A chết tớ có buồn một chút, còn giờ thì tim như đang thắt lại." - Tiểu Tây tóm lấy áo, giữ chặt ngực, buồn đến nỗi muốn móc cả tim ra.
“Tớ sẽ không rời xa bạn, tớ sẽ giúp bạn tìm câu trả lời. Hãy tin tớ đi! Giờ thì bạn đi về nhà nghỉ ngơi cho lại sức. Đợi tớ thông báo khi tìm ra manh mối. Nhớ là đừng có bao giờ đuổi theo thần chết một mình." An Phổ nghiêm túc nói với Tiểu Tây như ra lệnh. Tiểu Tây gật đầu.
Về đến nhà, Tiểu Tây như người mất hồn. Bố cô thấy thế cũng chẳng lấy làm lạ, chỉ có mẹ cô là thấy có điều gì đó không ổn, hỏi cô vài câu vừa như trách móc, vừa như quan tâm vỗ về. Tiểu Tây bỗng sà vào lòng mẹ khóc nức nở khiến mẹ cô chẳng hiểu ra sao. Mẹ nhẹ nhàng vuốt mái tóc Tiểu Tây rồi bảo cô bé đi vào phòng nằm nghỉ.
"Con bé ngốc nhà mình không biết làm sao ấy nhỉ? Không phải là do chúng ta hằng ngày quản lý con quá sát sao đấy chứ?" - Bà mẹ lo lắng quay sang hỏi ông bố.
“Chắc chắn là do em rồi, lúc nào cũng lớn tiếng quát tháo, lần sau thì rút kinh nghiệm, nhỏ nhẹ thôi." Ông bố vừa đọc báo vừa nói, cũng chẳng buồn ngẩng lên.
"Được rồi, em cũng vì tốt cho con bé đấy chứ." Bà mẹ thở dài rồi đi vào bếp, chuẩn bị bữa trưa.
Tiểu Tây ngồi một mình trong phòng, bên ngoài ve sầu kêu ra rả từng đợt, nhưng giờ này cô bé không còn thấy đình tai nhức óc nữa. Nếu cô là con ve, biết được sự sống của mình ngắn ngủi như vậy thì cũng sẽ lớn tiếng ca hát để trút bỏ mọi điều buồn bực và ngân vang bài hát cuối cùng của cuộc sống.
“Người tiếp theo sẽ là mình?" – Tiểu Tây ôm lấy hai vai, ngồi trên sàn nhà, nỗi sợ hãi giống như con rắn đang bò dần từ chân lên người, từng tý một khiến cô sợ lạnh người.
Vài ngày sau, Tiểu Tây đã dần bình tĩnh lại và trở lại là một cô bé hoạt bát, nghịch ngợm như xưa. Bà mẹ vẫn mắng mỏ cô như thường lệ nhưng không còn lớn tiếng nữa. Cô bé liên lạc với An Phổ vài lần nhưng An Phổ nói rằng vẫn chưa có manh mối gì khác. Tiểu Tây cũng không còn nhìn thấy cô bé tóc dài đem đến cái chết cho người khác.
Vào một buổi chiều tà, vẫn như thường lệ, Tiểu Tây tan học đi về nhà, cô bé nhìn thấy An Phổ đứng che ô ở dưới khu nhà mình. “Cậu đến làm gì thế?"
"Đừng có lên đó." Khuôn mặt An Phổ co rúm lại, giống như cái bánh bao bị dính nồi, giọng run lẩy bẩy.
"Bạn có ý gì thế?" Tiểu Tây hoang mang. Cô bé ngẩng đầu lên nhìn, thấy cửa số ở ban công nhà mình đang mở ra.
Bên phía ngách cửa sổ vẫn nhìn thấy bóng cô bé tóc dài mặc chiếc áo mưa màu đen.
"Bố mẹ!" Tiểu Tây bất chấp sự ngăn cản của An Phổ. Vội chạy lên tầng. An Phổ đứng đằng sau gọi giật giọng mà cũng không làm được gì.
Tiểu Tây mở toang cửa ra và nhìn thấy bố mẹ mình đang ngồi trên ghê sô pha xem ti vi.
“Con làm gì mà vội vàng như cháy nhà thế? Tính cách chẳng bao giờ sửa. Sau này anh nào dám lấy làm vợ nữa." Bà mẹ lại lên tiếng trách mắng. Tiểu Tây thở hổn hển, bỏ cặp sách trên ghê sô pha rồi quỳ xuống ôm đầu gối bố mẹ.
"Con chẳng cần anh nào lấy, con sẽ ở bên bố mẹ suốt đời. Con không đi đâu hết." Cô bé nói xong thì bật khóc.
“Con bé này dạo này làm sao thế nhỉ? Có phải là tai nạn của Mỹ Tuyết đã khiến con nhát gan à? Ngốc ạ, đó là tai nạn bất ngờ, đừng nghĩ nhiều quá." Ông bố vỗ vỗ vai Tiểu Tây an ủi, Tiểu Tây nũng nịu quỳ ôm đầu gối bố mẹ.
Mẹ cười, mắng vài câu và Tiểu Tây đứng dậy lau nước mắt.
Mẹ nói là Tiểu Tây lớn rồi mà vẫn vậy, chẳng biết xấu hổ là gì. Cô bé đỏ cả mặt, đi làm việc nhà với mẹ.
“Ra ngoài ban công thu quần áo đi." Bố cô bé nói vọng từ trong bếp, mẹ Tiểu Tây vội vã dạ một tiếng rồi ra ngoài ban công. Tiểu Tây chợt nghĩ đến cảnh khi nãy, tim đập thình thịch.
"Mẹ ơi đừng ra, để con ra ngoài rút cho." Tiểu Tây vội ngăn mẹ lại. Mẹ cô bé mỉm cười.
“Con gái ngoan quá, biết giúp bố mẹ làm việc nhà." Bà mẹ đi vào trong bếp làm cơm với bố.
Tiểu Tây chạy ra ngoài ban công thu quần áo. Cô nhìn xuống dưới tầng nhưng không thấy An Phổ đâu.
Có lẽ là cô ấy đã đi về. Cô ấy cũng tốt bụng đấy chứ, chắc là lại nghĩ nhiều quá.
Lúc Tiểu Tây ôm đống quần áo quay người lại, cô nhìn thấy trong chiếc gương ở ban công có cô bé mặc chiếc áo mưa màu đen. “Trong thế giới của người chết không có mặt trời, quanh năm lúc nào cũng mưa. Chị có biết mưa là gì không?"
Tiểu Tây há to miệng mà không nói lên lời.
"Chị sắp biết được câu trả lời rồi, hãy đến gần em đi." Nói xong cô bé biến mất.
Tiểu Tây cảm thấy được cái gì đó, cô bé vứt đống quần áo chạy vào trong bếp. Nhưng vừa bước chân vào phòng ngủ, cô bé đã nghe thấy “xoảng" một tiếng nặng nề ở trong nhà bếp. Tiếp đến, chiếc máy tính đặt ở trên bàn học không cắm điện mà vẫn bốc khói. Cô bé ngửi thấy mùi khét lẹt của đường dây điện bị cháy.
Hai chân Tiểu Tây mềm nhũn. Cô bé dường như vừa chạy vừa ngã, dồn cả hai tay bấu vào tường, cố sức vào trong bếp. Cô bé nhìn thấy bố mẹ mình đang ôm nhau, từ trên người họ tỏa ra mùi cháy khét, ở ngón tay vẫn còn những vết đen. Bên cạnh là sợi dây điện của chiếc nồi cơm điện.
Họ không còn động đậy, mãi mãi không động đậy được nữa, sẽ không còn nhẹ nhàng vỗ vai cô bé, cũng sẽ không còn lớn tiếng trách mắng cô bé mở nhạc to quá cỡ nữa.
Tiểu Tây khóc không thành tiếng, cô bé dựa vào thành cửa rồi cả người đổ ập xuống. Cô nhìn thấy hai cái xác, họng như có cái gì chẹn ngang, phổi có cố gắng thở cũng thấy sao khó khăn thế, máu toàn thân như bị hút sạch, lạnh giá.
"Chị biết không? Hay để tôi nói cho chị biết, mưa trong thế giới người chết chính là nước mắt của người sống thương nhớ họ." Không biết từ lúc nào cô bé kia lại đứng bên cạnh Tiểu Tây. Tiểu Tây rất muốn vung tay đánh cô ta nhưng phát hiện đó chỉ là không khí.
Bên ngoài, ve sầu đang rêи ɾỉ, giống như hòn đá mài đang mài tai, đầu óc và trái tim Tiểu Tây.
Vội vã hoàn tất đám tang, trong một tuần mà Tiểu Tây mất đi cả bố mẹ và bạn bè. Cô bé chỉ có suy nghĩ là mình phải đi tìm thần chết, cô muốn hỏi rõ xem tại sao mình lại bị đối xử như vậy.
Nếu mình có tội thì gϊếŧ quách mình đi là xong, tại sao lại làm thế với mình? Tiểu Tây thường xuyên lẩm bẩm một mình với không khí.
Những ngày qua cũng may còn có An Phổ bên cạnh, cô bé mặc áo mưa tóc dài ấy không còn xuất hiện nữa. Nhưng Tiểu Tây vẫn quyết không bỏ cuộc, cô xin thôi học, cầm điện thoại đi tìm kiếm dấu chân của thần chết.
Nhưng rốt cuộc vẫn không được gì. Mãi đến một ngày, thành phố sau nhiều ngày nắng gắt bỗng có một trận mưa lớn, mưa từ đêm đến sáng vẫn chưa dứt.
"Nếu mưa của thế giới người chết là nước mắt thương nhớ của người sống thì mưa trong thế giới người sống là gì?" Tiểu Tây ngồi ngẩn người cạnh cửa số lẩm bẩm.
Bỗng nhiên chuông điện thoại di động reo vang, cô bé không nhìn cũng biết là An Phổ gọi đến.
“Ra ngoài chơi đi, đừng ngồi ở nhà mãi thế." Giọng An Phổ đây về quan tâm, hai dòng nước mắt của Tiểu Tây bỗng lăn dài, không tài nào ngăn lại được.
An Phổ đang đứng ở dưới khu nhà chờ cô bé. Lần đầu tiên Tiểu Tây thấy An Phổ không cầm ô, nhưng người cũng không bị ướt chút nào.
“Tại sao cậu không che ô?" Tiểu Tây tò mò hỏi.
“Chẳng cần đâu, ô của cậu to thế, chúng ta dùng chung cũng được. Nếu cầm ô thì không đi gần nhau được. Tớ muốn gần gũi với cậu hơn." An Phổ ngoái đầu cười nói với Tiểu Tây. An Phổ một tay cầm lấy cán ô, một tay ôm lấy vai Tiểu Tây, hai cô bé đi trên phố dưới trời mưa lạnh lẽo, những giọt nước mưa giống như dòng thác nước chảy ào ạt, không theo một quy luật nào.
"Cậu phải cố gắng lên!" An Phổ an ủi Tiểu Tây.
"Tớ chỉ muốn tìm thấy cô bé tóc dài để hỏi xem tại sao lại như vậy.” Tiểu Tây nhìn về phía trước với ánh mắt vô hồn, cô bé cắn chặt đôi môi xanh tái, lẩm bẩm nói. Bỗng nhiên cô bé cảm thấy dưới chân mình có cái gì đó.
Cô bé cúi đầu xuống và thấy dưới chân có một giọt nước cực to, trong giọt nước ấy không có hình ảnh của Tiểu Tây và An Phổ mà lại là hình ảnh của cô bé mặc áo mưa. Cô bé đó đang nhìn Tiểu Tây với vẻ mặt bình thản, chẳng lộ chút cảm xúc gì.
Nước mưa rơi xuống từng hạt khiến cho giọt nước đó cứ cuộn thành sóng tròn.
Tiểu Tây không còn nắm chặt được chiếc ô nữa, hai chân run rẩy. Cô thấy cô bé tóc dài giơ tay ra, dần dần đứng dậy khỏi giọt nước, nước mưa trôi tuột qua người cô bé.
Khi đứng trước mặt Tiểu Tây và An Phổ, cô bé cất tiếng: “Đến chị rồi đấy."
Tiểu Tây vứt cái ô đang cầm trong tay, chạy như điên dại về phía trước, An Phổ chạy theo sau gọi thất thanh.
Ở các hướng xung quanh chỉ cần có vật gì phản xạ được thì cô bé mặc chiếc áo mưa màu đen đều chui ra và nói với Tiểu Tây: "Đến chị rồi đấy."
Không biết chạy được bao lâu, Tiểu Tây nhìn thấy trước mắt mình có đường sắt đi qua, bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp vào thanh ray trên đường tàu.
Toàn thân Tiểu Tây ướt sũng, cô bé quay đầu lại nhìn. Cô bé kia, không, Tiểu Tây cảm thấy đó là Thần chết, đứng sau mình không xa và đang chỉ vào mình, hệt như lần đầu tiên Tiểu Tây nhìn thấy cô bé đó chỉ vào cậu A.
Cô bé ấy cũng muốn mình chết ư? Tiểu Tây tuyệt vọng tự hỏi. "Tiểu Tây!" Bỗng nhiên An Phổ đứng ở đường ray phía trước vẫy tay gọi Tiểu Tây. Tiểu Tây lại nhìn thấy cô bé mặc áo mưa đang đi từng bước chậm rãi về phía mình.
Tiểu Tây quay đầu lại ngay và chạy về phía An Phổ. Nhưng chân vừa chạm vào đường ray tàu thì bị ngã.
Chân Tiểu Tây bị kẹt giữa hai thanh ray, gót chân mắc chặt ở đó, không làm thế nào kéo ra được.
"An Phổ ơi giúp tớ với. Nhanh lên, giúp tớ với!" Tiểu Tây lấy hết sức bình sinh hét lên gọi An Phổ đứng cách đó không xa. Nước mưa rơi xuống trán rồi xuống đến môi cô bé. Nước mưa có vị mằn mặn, đăng đắng và còn có mùi gì đó tanh tanh ghê sợ, cũng giống như vị của nước mắt. Tiểu Tây thấy mình không thể mở được mắt.
An Phổ vội cầm ô chạy về phía Tiểu Tây, Tiểu Tây quay đầu lại nhìn, cô thấy cô bé mặc áo mưa đang đi về phía mình. Ai sẽ đi nhanh hơn đây?
Tiểu Tây lo lắng nhìn An Phổ, cuối cùng thì trong cuộc đua này An Phổ đã chiến thắng. An Phổ là người đầu tiên chạy đến bên Tiểu Tây, nhưng trên khuôn mặt An Phổ lại có nụ cười tươi.
"Cứu tớ, cứu tớ với." Tiểu Tây giơ tay tóm lấy chân trắng nõn của An Phổ, nhưng An Phổ lại thụt lùi một bước về phía sau làm cho Tiểu Tây tóm trượt.
Tiểu Tây giật mình nhìn An Phổ, nhưng cô bé chỉ thấy khuôn mặt tươi cười của An Phổ.
"Thần chết luôn có mặt ở những chỗ chết chóc.” Tiểu Tây loáng thoáng nghe thấy tiếng thì thầm bên tai, cô bé biết đó là tiếng của cô bé tóc dài mặc áo mưa.
"Thần chết không có quyền tước đoạt sự sống của con người, thần chết chỉ cho con người được lựa chọn, chọn sống hoặc chọn chết mà thôi." Cô bé tiếp tục nói.
Hàm răng Tiểu Tây va vào nhau lập cập, không biết do lạnh hay do sợ nữa.
“Không ai thực sự nhìn thấy được thần chết, hoặc là những người nói rằng đã nhìn thấy thần chết thì đều đã chết cả. Vậy thần chết là người như thế nào? Có bao nhiêu thần chết?... Ai mà biết được?" An Phố che miệng và vui vẻ nhìn Tiểu Tây đang bò nhoài trên đường ray tàu hỏa.
Điện thoại di động trong tay An Phổ, chiếc gương mà Mỹ Tuyết chỉ trước khi chết...
Hóa ra thứ mà Mỹ Tuyết chỉ không phải là cô bé mặc áo mưa mà là An Phổ ở trong gương; cô bạn gái bí mật gọi điện cho cậu A hóa ra lại đứng ở đối diện bên đường; còn chính mình đã đẩy bố mẹ vào trong bếp để rồi chết vì điện giật.
Hóa ra cậu A đi băng qua đường không phải vì chạy theo quả dưa hấu mà là để sang gặp An Phổ đứng ở phía bên kia đường. Nếu chú ý đến quả dưa hấu thì cậu ta sẽ nhìn thấy chiếc xe ôtô ấy.
Nếu không phải vì tiếng kêu thất thanh của An Phổ thì Mỹ Tuyết sẽ chạy theo con mèo đen và kính sẽ không rơi vào đầu. Nếu bố mẹ cô ra ngoài ban công thì họ sẽ không chết.
Hóa ra cô bé đã nghĩ ngược lại mọi điều, xuất hiện ở chỗ chết chóc không chỉ có cô bé mặc áo mưa tóc dài mà còn có An Phổ. "Trong thế giới chúng ta lúc nào cũng có mưa.” Tiểu Tây bỗng nhớ đến lời nói của cô bé mặc áo mưa màu đen.
Lúc nào cũng che ô không phải là An Phổ hay sao.
Tiểu Tây bỗng thấy sao mình ngốc thế.
"Thực ra nếu tin tưởng cô bé ấy thì mới sống được. Thần chết không bao giờ tước đoạt sự sống của con người, quyền lựa chọn nằm trong tay cậu, sống hay chết cũng giống như bạn lúc này." An Phổ quỳ xuống lẩm bẩm nói với cô bé mặc áo mưa màu đen, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Tây. Rất bình thản, An Phổ đưa tay ra vuốt khuôn mặt lạnh giá đã bị thẫm đẫm nước mưa của Tiểu Tây.
""Bây giờ cậu đã biết khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Khoảng cách ngắn lắm, giống như chiếc gương hai mặt. Nói cho cậu biết nhé, nước mưa trong thế giới người sống chính là nước mắt của người chết không muốn ra đi."
"Tại sao? Tại sao lại đưa tớ đi, nói để tớ lựa chọn cũng được cơ mà!" Tiểu Tây đau khổ hét lên, tiếng hét giống như một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ rộng mênh mông, chẳng mấy chốc bị chìm nghỉm trong tiếng mưa rơi.
"Làm thế không được, vì cậu là người kế cận tớ cơ mà." Khuôn mặt An Phổ bỗng trong suốt, rồi biến mất không nhìn thấy nữa. Chỉ còn một mình Tiểu Tây ở lại nhìn cô bé mặc áo mưa.
“Tại sao, tại sao lại làm như vậy? Nói thẳng mọi việc với tôi không được hay sao? Cậu A, Mỹ Tuyết và bố mẹ tôi làm sai điều gì?” Tiểu Tây tuyệt vọng thét lên, giống như con thú bị kẹp
bẫy săn.
“Vì chỉ khi nào họ ra đi thì mới làm cho chị hiểu được, cái chết đâu giống như những gì chị hiểu trước kia. Nhiệm vụ của em là tìm được người biết được ý nghĩa của cái chết và có đủ tư cách để trở thành thần chết. Tìm được người như vậy thì em mới có thể đi được." Cô bé mặc áo mưa nhẹ nhàng nhấc những sợi tóc bị nước mưa dính vào trán Tiểu Tây.
Tiểu Tây nhìn cô bé, nỗi hoang mang trong mắt cô bé hình như cũng lan tỏa theo từng giọt nước mưa.
“Chị đã có sự lựa chọn của mình, còn chúng em cũng đã làm cho chị hiểu được ý nghĩa của sự sống và cái chết. Trong thế giới này, mọi người đều bình đẳng trước cái chết. Sống không cần phải chúc mừng mà chết cũng không cần phải đau buồn." Nói xong, cô bé chỉ về nơi xa xăm.
Tiểu Tây nghe thấy tiếng còi tàu hú, giống như con dao vạch một đường dài trong không gian yên tĩnh.
Đến khi Tiểu Tây quay đầu lại thì chỉ còn lại cô bé và chiếc ô ở trên đất. Cô cầm lấy cái ô và dựa nó vào đôi vai yếu ớt của mình. Đúng lúc ấy, một đoàn tàu xình xịch lao vυ't qua, bánh tàu nặng nề lướt trên đường ray.Tiểu Tây cảm thấy, nước mưa ở trên thế giới này không còn thấm đẫm mà xuyên qua cơ thể mình.