Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 5: Bí ẩn trong tòa cung điện (2)

Trước mắt bọn họ là 1 khoảng không gian cực lớn,nó phải to bằng cả một cái sân vận động quốc gia,ở trong này có hơn hai mươi cái đèn lớn vẫn còn chiếu ra ánh sáng hơi mờ mờ.

Điều làm bọn họ kinh hãi không phải là chuyện đó mà phía trước mắt bọn họ có 2 bộ xương khổng lồ,chúng cao như hai tòa nhà cao tầng,bộ xương đầu tiên phải to gấp năm lần bộ xương con voi lớn nhất mà bọn họ từng nhìn thấy,trên mình nó có một lớp vỏ cực lớn nhìn như một con thú lớn bị úp mai rùa lên người vậy.

Một bộ xương khác thì lại nhỏ hơn bộ xương bên cạnh khá nhiều,có điều trên mình nó không có lớp vỏ như con thú kia,hình dạng nó như một loài thuộc dòng linh trưởng.Và điều khiến hắn há to miệng tim đập thình thịch như bị nghẹt thở nãy giờ không phải vì kích cỡ khổng lồ của nó mà là vì bộ xương này nó đang “ngồi”.

Đúng vậy,hắn không nhìn nhầm,nó đang ngồi như 1 con người,tròng mắt lớn như nhìn thẳng vào mắt bọn họ,đôi mắt của nó tỏa ra một luồng áp lực tác động vào đại não khiến chân hắn run lẩy bẩy như sắp ngã.

Trước cái nhìn của “nó”,hắn như có cảm giác bị soi mói lột trần trụi như người khỏa thân vậy.

Trong hốc mắt của nó,hắn như cảm nhận được niềm mong chờ cũng sự cô đơn,trống trải.Cảm xúc đó dường như kéo dài lâu thật lâu,điều đó khiến đôi mắt của bọn họ cũng không tự chủ mà rơi xuống vài giọt lệ.

Cả 3 người họ đều như hóa đá,đột nhiên không gian xung quanh ba người trở nên mờ ảo,bọn họ như có ảo giác nằm mơ bị đưa đến một vùng không gian khác,xung quanh đây chỉ toàn là màu đen,họ như hóa thân mình là “con vật” đó,cảm nhận được nỗi nhớ như vô cùng vô tận phát ra từ bộ xương khổng lồ.

Bỗng nhiên sợi dây chuyền trên cổ hắn lóe lên một vệt sáng khiến cả ba người giật mình bàng hoàng tỉnh lại.

Lý Sơn là tỉnh lại sớm nhất,sau đó là Trần Dung và cuối cùng là hắn,lúc này khuôn mặt của bọn họ toàn là nước mắt,luồng áp lực vô hình cũng tan đi hết sạch như 1 giấc mộng vậy.

Trần Dung lau những giọt lệ còn vương trên khuôn mặt,cô đứng dậy quay qua Lý Sơn giọng vẫn còn hơi nghẹn ngào:

- Anh Lý…đây là...

Không đợi Trần Dung nói hết lời,Lý Sơn khẽ gật đầu đáp:

- Ừm,tôi cũng giống như vậy,cũng mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.

Nhìn lại phía trước mặt,thấy khung cảnh vẫn còn như cũ,cô cũng thở phào nghi hoặc nói:

- Cũng may là hai bộ xương kia không phải là giấc mộng,có điều tôi thấy chuyện này quá quỷ dị thì phải,đây là lần đầu tiên mà chúng ta mơ cùng 1 giấc mơ kỳ lạ.

Lý Kỳ Phong cứ cảm thấy có gì đó không đúng,nhưng hắn cũng không biết phải nói như thế nào,khẽ lắc đầu hắn thoải mái cười khuyên giải:

- Cô Dung,con nghĩ điều chưa lý giải được thì chúng ta nên ghi chú lại chứ đừng nghĩ nữa cho mệt đầu,với lại chuyện kỳ quái trong khu di tích này còn ít hay sao??

Nghe vậy Trần Dung cũng dần thông suốt,cô mỉm cười với hắn:

- Không ngờ tiểu Phong cũng hiểu chuyện đó nhỉ??

Hắn khẽ cười ngượng ngùng nhưng thực ra trong lòng thì đắc ý không thôi.

- Được rồi,đi thôi..

Lý Sơn khẽ hắng giọng vừa nhanh chân đi về phía 2 bộ xương,hắn và Trần Dung cũng không chần chờ nữa vội vàng đi theo,bọn họ ngẩn người ở đây cũng rất lâu rồi.

Khi tiến lại gần bọn họ mới biết mình nhỏ bé như thế nào,hai bộ xương cứ 2 tòa nhà khổng lồ,so với chúng thì bọn họ trông như những sinh vật tý hon vậy.

Bộ xương lớn kia thì rất hoàn chỉnh,các phần xương đầu,thân,chi của nó đều được bảo quản rất tốt,nhìn nó trông như 1 ngôi nhà có cái “mái nhà” rất to ở trên lưng vậy.

Còn bộ xương quái dị kia thì hắn không biết hình dung nó như thế nào,đôi mắt nó rất lớn,cổ ngắn,thân hình giống động vật linh trưởng như:khỉ,vượn,...nhưng các chi của nó lại nó vuốt sắc.Lúc đầu mới nhìn nó hắn còn tưởng nó là một người khổng lồ đang ngồi,nhưng nhìn đến các chi xương của nó còn lộ ra móng vuốt rất dài thì hắn mới nghĩ lại.

Con “quái vật” này thì xương của nó không hoàn chỉnh cho lắm,nó bị 1 vết thương lớn ở phần ngực,xương xung quanh chỗ đó thì có phần vỡ nát,chắc chắn nó là chính vết thương chí mạng gϊếŧ chết nó.

Đang nhìn chăm chú bỗng hắn phát hiện ra một điều bất thường liền nói với 2 người:

- Hai người nhìn bộ xương to hơn kìa,một chi phía bên phải của nó hình như bị cụt rất bất thường.

Theo hướng tay hắn chỉ,Lý Sơn và Trần Dung cũng nhìn qua,quả thật phần chi trước của nó hình như bị cụt mất bộ phận vuốt,hơn nữa theo di chứng để lại thì nó đã xảy ra rất lâu khi nó còn sống.

Thấy hắn đang nhìn bọn họ chờ câu trả lời,Lý Sơn khẽ “hừ” một tiếng:

- Con nhìn chúng ta làm gì,tưởng chúng ta là kỳ nhân chắc,sao mà ta biết được tại sao nó lại bị như vậy chứ!!

Trần Dung nhìn hắn khẽ lắc đầu,những chuyện như vậy cũng rất thường xảy ra,muốn biết được kết quả chính xác thì phải mang về trụ sở và cần rất nhiều máy móc và chuyên gia chứ hiện tại thì đúng là bất lực.

Lý Kỳ Phong thấy vẻ mặt khó xử của bọn họ cũng giật mình hiểu ra,hắn khẽ gãy đầu cười ngượng ngùng.

Vì thể tích của 2 bộ xương rất lớn,vả lại không có đủ công cụ nên 3 người quyết định gọi thêm người đến chi viện,trong lúc chờ những người khác tới,bọn họ chỉ có thể nghiên cứu xung quanh phần dưới của chúng thôi.

Việc giám nghiệm này vốn cần sự tỉ mỉ,cẩn trọng và sự tập chung rất cao nên trong lúc làm việc 3 người đều không nói với nhau câu nào nhưng bọn họ phối hợp rất ăn ý.

Sau khoảng 1 tiếng,hắn mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm khẽ vươn vai đứng dậy nói:

- Cuối cùng cũng xong,công việc này đúng là hao tổn trí óc quá mà.

Lý Sơn còn đang cặm cụi với đồng tài liệu,sau khoảng 15 phút,lão vừa cầm bảng kết quả trên tay khẽ than:

- Thật là không có tiền đồ,cho con theo nghề này đúng là 1 sai lầm!!!

- Anh Lý,kết quả thế nào,chúng nó là con gì vậy??

Trần Dung sốt sắng hỏi,hắn cũng quay qua Lý Sơn với vẻ mặt đầy mong chờ.

Lý Sơn cũng không chần chờ nữa,lão nghiêm giọng lại tay chỉ bộ xương bé hơn nói:

- Hiện tại ta đã biết bộ xương này là con gì,tuổi thọ của nó cũng không rõ ràng nhưng theo kết quả mà chúng ta đã phân tích cấu trúc xương và phần da còn xót lại thì nó chết cách đây gần 400 năm và thuộc họ nhà rùa.

- Rùa,không phải chứ,con “quái vật” to như thế này mà thuộc họ nhà rùa,có con rùa lớn như vậy thật sao??

Lý Kỳ Phong lộ thần sắc không thể tin được trên mặt,đến Trần Dung cũng lần đầu tỏ vẻ hoài nghi về Lý Sơn dù cô luôn rất tin tưởng lão.

Vẻ mặt Lý Sơn trầm lặng đến mức đáng sợ,ánh mắt lão lóe lên,giọng nói đầy kiên định:

- Kết quả chính là như vậy,không thể nghi ngờ được,hơn nữa nó có DNA rất giống một cá thể rùa của chúng ta.

Dừng lại một chút vẻ mặt Lý Sơn cũng có chút hoảng loạn như không biết nói làm sao,hắn thấy lão có vẻ ngập ngừng nên cũng có chút sốt ruột nói:

- Đừng bảo với con là nó có DNA giống cụ rùa ở hồ Gươm nhé!!

Lý Kỳ Phong đang chém gió bỗng không thấy Lý Sơn phản bác,quay qua thấy lão trầm lặng không nói khung cảnh im lặng đến đáng sợ,hắn kinh hãi kêu lớn:

- Ý là sao,chẳng nhẽ là thật,trời ạ,chuyện cổ tích cũng không đáng sợ như vậy...một bộ xương rùa khổng lồ là tổ tiên của cụ rùa,vậy di tích này là của ai??tại sao nó lại ở dưới này được….

Lý Sơn thở dài mệt mỏi đưa kết quả xét nghiệm cho 2 người họ xem,Trần Dung cầm lấy bảng kết quả làm hắn phải ngó qua để xem,khi nhìn thấy con số ở dòng cuối cùng thì hắn cũng nghẹn lời,dụi lại mắt mấy lần:

- “tỷ lệ giống nhau đến hơn 90%”

Trần Dung xem xong thì sợ đến mức ngơ người như đang xem phim kinh dị,hắn thì ngẩn người một lúc rồi run run giọng hỏi:

- Thế còn bộ xương còn lại thì sao??

- Đây,tự xem đi…

Lý Sơn đưa tờ giấy còn lại cho hắn rồi bất lực ngồi bệt xuống đất,ánh mắt lão có phần hơi lờ mờ mê man bất định.

Lý Kỳ Phong cầm lấy tờ giấy trên tay lão Lý,hắn nhìn chầm chằm vào các chữ cực to được đánh đậm và chấm đi chấm lại như đang do dự rất lâu của Lý Sơn: “thuộc chủng cá thể bò sát nhà rùa,độ phù hợp DNA đến 95%”

Chín lăm phần trăm,độ chính xác coi như tuyệt đối trong giới khảo cổ,hắn đờ người bật cười một tiếng ngờ nghệch như kẻ khờ:

- Haha,haha,một con rùa,một con rùa không có mai..điên rồi..điên rồi.

Bảo bộ xương có mai kia là rùa thì hắn còn tin được chứ bảo bộ xương quái dị kia cũng là rùa thì đúng là gặp quỷ:trừ 4 chi của nó vuốt thì khung xương của nó hoàn toàn giống một loài thú loại linh trưởng,huống hồ là nó không có mai,cái mai của nó sao có thể biến mất mà không để lại dấu tích nào như vậy.Cứ cho là tổ tiên nó tiến hóa đi,nhưng làm gì có chuyện “tiến hóa ngược” như vậy.

Trần Dung đang ngẩn người nghe xong thì trực tiếp ngất luôn,Lý Sơn vội vươn tay đỡ lấy cô,nhẹ nhằng đặt cô gối lên vai mình,lão không biết diễn tả cảm xúc bây giờ của mình là gì:vui mừng,hoang mang,hoảng sợ hay là buồn cười.

Lần đầu tiên trong cuộc đời nghiên cứu khảo cổ,lão mới có cảm giác hoài nghi nhân sinh như vậy,kết quả hoàn toàn phản lại khoa học mà lão từng biết,sự thật của nó còn vô lý đến mức đáng sợ hơn cả phim hollywood.

Khi nhìn thấy kết quả đầu tiên,lão có cảm giác muốn bẻ gãy bút và xé luôn tờ giấy nhưng lão biết,điều lão biết đây đều là sự thực,sự thực có nằm trong mơ cũng không ai dám nghĩ.

Cả ba người đều không khung cảnh trầm lặng đó cả một tiếng đồng hồ,Trần Dung giật mình tỉnh lại,đầu tóc cô vẫn còn toát mồ hôi và hoảng loạn,Lý Sơn ôm cô vào người khẽ xoa tóc an ủi:

- Không sao,không sao,đừng sợ,có ta đây.

Lý Kỳ Phong thì đã nghĩ thông suốt từ lâu,hắn vốn là người gan dạ nên khi hiểu ra trên mặt hắn chỉ còn lại sự vui mừng và sự tò mò muốn khám phá bí mật mà thôi,nhìn hai người bọn họ “âu yếu” hắn muốn cười mà không dám cười tuy đã bịt che miệng lại nhưng vẫn phát ra tiếng.

Nghe tiếng động từ phía hắn,Trần Dung mới dần dần quên cả sợ hãi vội choàng tỉnh đứng dậy chấn chỉnh lại quần áo,khuôn mặt vẫn còn đỏ lan xuống tận cổ tạo thành 1 vẻ đẹp mỹ lệ khó tả,cái mặt mo của Lý Sơn cũng đỏ lên,bầu không khí trở nên ngượng ngùng,khó xử.

Sau 2 phút ngẩn người,Lý Sơn lườm hắn 1 cái rồi cố xua đi ngượng ngùng nói:

- Tại sao đã hơn 2 tiếng rồi mà vẫn chưa thấy ai tới nhỉ,chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì rồi??

Lý Kỳ Phong cũng tỏ ra mờ mịt,hai tay hắn chìa ra vẻ vô tội,những việc như thế này luôn là do Trần Dung làm.

Nghe Lý Sơn nói Trần Dung mới bừng tỉnh lại,cô rút điện thoại ra rồi kêu “A” một tiếng đầy xấu hổ.

Thì ra là tin nhắn của cô vẫn chưa được gửi cho bọn họ,từ khi xuống dưới này thì sóng bộ đàm đã không ổn định,mà cô thì luôn có thói quen nhắn tin mà không biết được ở dưới này cũng không có sóng.

Nhìn vẻ mặt của cô thì hắn và Lý Sơn cũng hiểu ra chuyện gì,hai người nhìn nhau lắc đầu đầy bất lực không biết nói gì.

Lý Kỳ Phong ngao ngán nói:

- Thôi để con lên bên trên gọi bộ đàm.

Hắn chạy vù đi,nhưng vừa mới chạy được vài bước hắn đã vấp phải cái gì đó nên kêu lên một tiếng rồi loạng choạng ngã bịch xuống đất.

Lý Sơn lắc đầu chán nản chả buồn nói nữa,lão tính sau lần này sẽ cho hắn đi học nghề khác,Trần Dung vừa đi tới vừa ân cần hỏi:

- Cháu có sao không??thôi để đó cô đi cho.

Nói rồi cô đang định đi thì nhìn thấy một cái hộp gỗ nhỏ ở dưới chân,rất có thể là do hắn chạy nên vấp vào nó,từ lúc bọn họ vào đây sự chú ý hầu như đều nhìn vào 2 bộ xương khổng lồ với cả chiếc hộp rất nhỏ ánh đèn thì hơi mờ nên chả ai để ý.

Trần Dung nhặt chiếc hộp lên kinh hỷ nói:

- Anh Lý anh lại đây xem này!!

Lý Kỳ Phong cũng ngó xem “thủ phạm” làm mình ngã là cái gì,vừa mới nhìn hắn có vẻ thất vọng,chiếc hộp chỉ dài cỡ 30cm,nó có 1 ổ khóa nhỏ hình dạng rất kỳ quái,xung quanh hộp có vẻ rất cũ với vài họa tiết đơn giản mộc mạc,mặt chính của chiếc hộp có khắc 2 chữ nhỏ,trông nó không giống vật để chứa “kho báu” gì cả.