Nguyệt Ngân

Chương 8

Không ! Cô cắn chặt răng, mắt Mộc Nguyệt Ngân lóe ra tia sáng quyết định.

Cô không cách nào dễ dàng nói buông tha liền buông tha, không cách nào trơ mắt nhìn người đàn ông cô yêu cưới người phụ nữ khác làm vợ.

Thanh mai trúc mã gì chứ ? Kết thân vì lợi ích thương mại ? Ai nói từ nhỏ lớn lên bên nhau thì sẽ ở bên nhau ? Ai nói hai anh em họ kết hôn là chuyện đương nhiên, sẽ thân càng thêm thân ?

Tất cả đều là lừa đảo, người đàn ông trước mắt này là của cô, ai cũng không thể cướp anh từ tay cô.

Tâm trạng lo lắng biến mất, cô bỏ xuống tất cả do dự, trừ kiên định cùng quyết tâm, hậu quả có ra sao cô sẽ không quan tâm nữa.

Đúng, cô muốn đoạt lấy tất cả, vì người đàn ông này, dù có bị anh ghét, anh hận, trở thành người phụ nữ xấu xa trong miệng mọi người, cô cũng không quan tâm.

Anh đang ở đâu đây ?

Cảm giác bản thân đang nửa chìm nửa nổi ở trên mây, hai chân không chạm đến đất, đầu óc anh không thể tập trung suy nghĩ, anh quá mệt, mệt mỏi sắp không thở nổi.

Anh đang ở trong ảo ảnh sao ? Nếu không vì sao lại có cảm giác mờ mịt ngỡ ngàng thế ?

Anh đang ở đâu ? Vì sao khi thở anh lại ngửi được một mùi thơm khiến anh cảm thấy an tâm thế này ?

Ngực của anh nóng dần lên, nhiệt độ nóng bỏng từ ngực tỏa ra, từ từ lan ra xung quanh.

Miệng anh vừa đắng vừa khô, hơi thở dồn dập, cơ thể như bị đốt cháy, chỉ muốn có nước lạnh đến dập tắt nhiệt độ đang bốc lên và trong đó có cả khát vọng du͙© vọиɠ.

Thở khẽ, có một đôi tay lạnh lẽo đang tuần tra trên cơ thể anh, chậm rãi đi tới ngực anh, lại nhẹ nhàng vuốt ve hông của anh.... .........

Không đủ, anh nghĩ rằng mình sẽ thỏa mãn với nhiệt độ man mát lành lạnh đó, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, anh nghĩ mình đang ở trong mơ, bởi vì anh ngửi thấy mùi hương thơm ngát quen thuộc của một cô gái tràn vào mũi anh.

Đôi mắt mơ màng mở ra, nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng trước mặt thì Thương Nhạc an tâm, nở một nụ cười hoàn toàn tin tưởng.

" Nguyệt Ngân.... ......." Mặc dù không phải nhìn thấy rất rõ nhưng anh biết đó là cô, anh quá quen thuộc với sự tồn tại của cô.

" Nhạc.... ...... ........Nhạc ca ca ? " Mộc Nguyệt Ngân cực kỳ sửng sốt, tay chân luống cuống, không ngờ Thương Nhạc đang ngủ say lại thức tỉnh.

Thấy cô hoảng hốt khiến anh cảm thấy nghi hoặc, cho là mình xuất hiện ảo giác. Cô có chuyện gì sao ? Nếu không sao lại có vẻ mặt sợ hãi như vậy ?

Đúng rồi, gương mặt cô không thể nào có vẻ chột dạ sợ hãi được, càng sẽ không làm ra chuyện gì phản bội anh, anh rất coi trọng cô cô không thể không biết điều này, cho nên là anh nhìn lầm thôi, nhầm tưởng cô hoảng hốt, đúng vậy.... ...... ........

Đã tỉnh rồi ? Anh.... ........ đã tỉnh rồi hả ?

Toàn thân Mộc Nguyệt Ngân cứng ngắc, nhịp tim cơ hồ ngừng đập, dũng khí hầu như đã không còn, vốn dĩ cô cũng chưa làm gì xấu nhưngvừa thấy anh mở mắt, ngay lập tức cô cảm thấy không biết làm sao, thậm chí định lùi bước.

Một giây tiếp theo, trái tim bất ổn đã đập bình thường trở lại, cô nhìn thấy anh lại nhắm mắt lại, hình như anh không phải thật sự tỉnh.

Chắc cô tự hù dọa mình, rõ ràng tại tiệc rượu lúc nãy anh uống rất nhiều rượu.

" Đừng hoảng hốt, Mộc Nguyệt Ngân, mày trở nên nhát gan như thế từ bao giờ ? " Thở phào nhẹ nhõm, cô dùng tay vỗ ngực, cố gắng động viên bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh cuối cùng cũng có chút nhiệt độ.

Xác định Thương Nhạc đã ngủ say lần nữa, cô cuối cùng cũng an tâm.

Đôi tay run rẩy đưa ra, một lần nữa lấy hết dũng khí, cô cởi dây buộc áo khoác tắm ra, để mặc áo tắm rơi xuống đất, thân thể trần trụi vì không khí rét lạnh trở nên run rẩy, thân thể cứng ngắc nằm xuống giường, nhẹ nhàng sựa sát vào cơ thể anh.

Hai mắt cô tràn ngập sự lo lắng, cô không được tự nhiên cảm nhận cơ thể anh tỏa ra sức nóng, cô.... ...... ... khẽ khàng đưa bàn tay nhỏ bé lành lạnh vuốt ve dọc sống lưng anh, sau đó trượt đến trước ngực anh.... ...... .........

Đôi tay nhỏ bé mát lạnh vẫn còn, vẫn ở trên ngực anh dao động.

Suy nghĩ của Thương Nhạc trở nên hỗn loạn, lý trí sớm bị anh vứt ra sau đầu, du͙© vọиɠ mãnh liệt bị thiêu đốt, đốt cháy ý chí của anh, đốt cháy sự bình tĩnh của anh cũng như thiêu cháy cả dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của anh.

Xoay người, anh không bị du͙© vọиɠ khống chế nhưng để mặc cảm xúc mãnh liệt chi phối hành động của mình.

Trong hơi thở là hương thơm pha lẫn mùi cồn rất mê người, lúc nhạt lúc nồng khiến tâm trí anh rất loạn.

Anh cảm giác môi mình không tự chủ dán lên cái cổ thơm mát này, nhẹ nhàng gặm mυ'ŧ, bàn tay đặt đúng vị trí mê người, cảm giác non mềm ấy khiến anh không thể kiềm chế nhào nặn, hơi thở không được thỏa mãn càng lúc càng dồn dập.

Môi của anh dần dần di chuyển xuống dưới, cặp mắt mờ mịt mở ra, trong khoảng thời gian ngắn không rõ mình đang ở đâu, khi hai tay anh vô thức xoa nắn phía dưới làm người ta hưng phấn thì đôi môi anh cũng chậm rãi tiến sát, cảm nhận được hương vị mê người, khẽ cắn, gặm, mυ'ŧ, yêu thích không buông tay, đem toàn bộ khát vọng trút hết trên người cô.

Từng tiếng rêи ɾỉ mê hoặc truyền vào tai anh, trong lúc anh hoảng hốt không khỏi giương miệng cười, tràn ngập vẻ tự tin cùng cao ngạo tự cho là đúng

Thân thể không ngừng rung động, trong cơ thể như bị lửa thiêu, không khí lạnh lẽo làm Mộc Nguyệt Ngân cảm thấy rét lạnh.

Khi cơ thể anh không hề do dự đè lên thân thể đang phát run của cô thì nhiệt độ cơ thể anh thoáng chốc khiến cô ấm áp, bàn tay anh chạm đến ngực của cô, trong cơ thể cô có gì đó không ngừng khao khát hiện hữu trong đầu.

Khẽ than nhẹ, cô không biết làm sao, chỉ có thể níu chắt lấy ga gối, không còn suy nghĩ được gì, chìm đắm hoàn toàn trong du͙© vọиɠ.

Nhiệt độ đôi môi chưa từng dừng trên ngực cô, liên tiếp ở mỗi vị trí trên người cô dao động, anh thích cảm giác mềm mại này, thích mùi hương thơm ngát trên cơ thể, cực kỳ yêu thích các giác quan đυ.ng chạm lúc này, để mặc cho bản thân an tâm hưởng thụ, khiến cảm xúc đạt tới mức không thể nào đè nén được nữa.

Bàn tay lướt trên thân thể của cô, vòng eo mảnh khảnh của cô, cặp mông tròn trịa, hai chân thon dài, sau đó anh chạm đến nơi ấm áp ẩm ướt.

Sợ hãi hít sâu, Mộc Nguyệt Ngân không thể kìm nén phát ra tiếng rêи ɾỉ, bụng có cảm giác chua xót, giống như bị thiêu đốt, ngượng ngùng khép lại hai chân, đưa tay ôm lấy cơ thể bại lộ trong không khí lạnh lẽo, bất lực, khϊếp sợ, không biết nên trốn hướng nào, lại càng khẳng định giờ phút này mình cũng không còn sức lực để chạy trốn.

Đã rất lâu.... ...... .......Cô đã không nhận được cảm giác yêu thương che chở của anh.Không ! Cô chỉ có chút khϊếp đảm, không có dũng khí, thực sự cô không muốn rời khỏi anh.

Giơ tay, cô xoa nhẹ l*иg ngực nở nang của anh, xoa nhẹ đến vòng eo rắn chắc của anh, vuốt ve sống lưng anh. Thân thể của cô càng trở nên không còn là mình, mặc kệ ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong cơ thể, mặc cho bản thân mình rêи ɾỉ. Cô hưởng thụ anh vuốt ve, hưởng thụ anh yêu, dù là qua tối nay, tất cả sẽ thay đôit, cuộc đời của cô sẽ không còn trở lại như trước được nữa, cô.... ...... .....đã quyết tâm làm thì sẽ không chùn bước.

Tiếng thẹn thùng thở dốc vang lên bên tai anh, du͙© vọиɠ của anh đang hết sức căng cứng, lý trí đã rất muốn phá vỡ phòng tuyến, bản năng trở nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh ép người xuống, một lần nữa theo đuổi khát vọng, ngón tay của anh lướt xuống địa phương ướŧ áŧ của cô, cảm giác chặt chẽ sít sao bao bọc ngón tay anh.

Tâm trí Thương Nhạc cuồng loạn tại vùng đất mất hồn đó, leo lên người cô, anh nhiệt tình hôn lên môi cô, đem toàn bộ tiếng rêи ɾỉ của cô nuốt vào trong miệng anh.

Môi lưỡi hai người chơi đùa nhau, đem toàn bộ mùi hương lưu giữ trong trí nhớ của mình.

" Thương Nhạc.... ...... ........." Nhạc ca ca của cô.

Rung động giống như thủy triều liên tục xâm nhập vào lý trí của cô, thần kinh của cô, từng tế bào trên thân thể không ngừng gọi tên anh.

Nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt cả người cô, trong đầu cô say sưa chìm đắm, trong lòng đều lóe lên một câu, tất cả đều vì yêu người đàn ông này.... .........người đàn ông của cô.

Khi anh nâng cặp mông của cô thì du͙© vọиɠ nỏng bỏng của anh chống đỡ trước tiểu huyệt thẹn thùng của cô, đem toàn bộ du͙© vọиɠ thăm dò vào cơ thể của cô rồi đâm mạnh một cái khiến cả cơ thể Mộc Nguyệt Ngân không nhịn được hét lên, cảm giác đau đớn lan tràn cả thân thể.

Thân thể của cô căng đến khó chịu, rồi lại giống như rất thỏa mãn, trong mắt cô toàn bộ đều tích tụ nước mắt nhưng cô cố gắng để không chảy xuống.

Cô không nhượng bộ, bất chấp có bị đau khắp mình mẩy, đó cũng là ấn ký anh yêu cô, là dấu vết anh lưu lại trên người cô, cô cực kỳ yêu cảm giác đau đớn chua xót này, đó chính là minh chứng anh từng trong cơ thể của cô.

Suy nghĩ đã bay lên tận trời, Thương Nhạc thỏa mãn rên lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt rung động, trong tim bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi thúc đến cuồng dã.

Anh mặc kệ tất cả, anh đâm sau vào trong cơ thể cô, cảm thụ cảm giác căng chặt bao vây toàn bộ anh, tim của anh run rẩy, ẩm ướt khiến anh sướиɠ phát điên, không quan tâm anh có chỗng đỡ được hay không, cơ thể anh như muốn bắn ra, nghiến chặt răng, du͙© vọиɠ vừa mới dịu xuống lại bị căng chặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nơi nhạy cảm càng ướŧ áŧ, một ít máu theo du͙© vọиɠ của anh tràn ra, anh không khống chế được bản thân lại lần nữa vùi vào trong cô, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ không ngừng tăng, thở hổn hển,cặp mắt mờ mịt mở to, vừa không nhìn rõ hình dáng cô gái dưới thân lại giống như nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của cô gái.

Ép người xuống, hôn lên đôi môi cô, anh nuốt vào toàn bộ tiếng rêи ɾỉ của cô, du͙© vọиɠ của anh bao trùm thân thể mềm mại, hai cơ thể dung hòa làm một, còn có tiếng nước phát ra mỗi lần chuyển động khiến người khác mặt đỏ tim đập.

Không còn có cảm giác đau đớn, thân thể cô dần thích ứng với nóng bỏng của anh, thích ứng anh xâm nhập, bụng của cô cũng bắt đầu không kiềm chế được du͙© vọиɠ.