Phó Đình Viễn không nói lời nào, Dịch Thận Chi thở dài nói: “Nếu cậu thật sự thích, thể theo đuổi ngay đi.”
Dịch Thận Chi dừng một lát, lại nói thêm: “Mặc dù bên cạnh chúng ta đều chưa có ai theo đuổi vợ trước, nhưng cậu có thể mở đường trước, không phải sao?”
Lời nói này của Dịch Thận Chi chủ yếu là cười trên sự đau khổ của người khác, chọc khiến Phó Đình Viễn cho anh ta một cái liếc mắt.
Những lời này của Dịch Thận Chi cũng đâm sâu vào lòng của Phó Đình Viễn, nếu anh thật sự muốn theo đuổi Du Ân, đoán chừng có thể sẽ bị mấy người Dịch Thận Chi cười nhạo, cũng có thể bị những người biết được anh qua lại với Du Ân chê cười.
Ban đầu là anh không muốn Du Ân, không muốn làm vợ chồng với Du Ân, lúc ly hôn anh còn thầm cảm thấy mình được giải thoát.
Dịch Thận Chi lại nói: “Bây giờ cậu còn cảm thấy, cô ấy tránh cậu như bò cạp là lạt mềm buộc chặt sao?”
Phó Đình Viễn không chút khách sáo dùng gối bên cạnh đập vào gương mặt đẹp trai của Dịch Thận Chi, anh ta có thể mau ngậm miệng lại được không?
Dịch Thận Chị thật sự là nói đến chuyện không nên nói, ban đầu khi Du Ân về nước, anh chắc chắn Du Ân vẫn chưa dứt tình cảm với anh, chắc chắn Du Ân đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Bây giờ lại la ó, suy nghĩ giữa anh và Du Ân dường như có chút trái ngược nhau.
Dịch Thận Chi cười gập cả người lại, sau khi cười xong lại nghiêm túc nói: “Cá nhân tôi cảm thấy Du Ân thật sự rất tốt, tính cách, phẩm chất, mọi mặt đều tốt hơn ngôi sao Thẩm nhiều.”
“Hơn nữa còn là nhân tài của ngành trung văn, tài nghệ lại có ý vị.” Mặt Dịch Thận Chi tràn đầy hâm mộ nói: “Tôi có thể thấy từ những câu chữ cô ấy đăng lên mạng kia, thật sự là xuất phát từ tiếng lòng.”
“Nếu có cô gái nào cũng vì tôi mà viết những lời tốt đẹp như thế, chắc chắn lòng của tôi đã bị hoà tan từ lâu.”
Phó Đình Viễn cười lạnh với anh ta một tiếng: “Đừng nói tốt về bản thân mình như thế, trước kia lúc còn đi học, mấy cô gái viết thư tình cho cậu còn ít sao, cậu từng tan chảy vì các cô gái lúc nào?”
Dịch Thận Chi: “…”
Sau khi thầm thở dài, Dịch Thận Chi cãi lại cho mình: “Vậy chẳng phải vì khi ấy tuổi còn nhỏ sao? Bây giờ đến tuổi này rồi, sau khi trải qua sóng gió, mới phát hiện có thể có một người yêu mình hết lòng, thật sự không phải chuyện dễ dàng.”
Phó Đình Viễn liếc anh ta một cái: “Hôm nay cậu uống lộn thuốc đấy à? Sao lại xúc động nhiều như thế? Trong tình cảm, không phải cậu luôn làm theo ý mình sao?”
Dịch Thận Chi là một cậu chủ vô cùng mê gái, trong lòng anh ta sẽ không vì bất cứ người phụ nữ nào mà dừng lại, cũng sẽ không vì bất kỳ người phụ nữ nào mà cảm thấy đau lòng, khổ sở.
Dịch Thận Chi ném mình lên ghế sô pha, lười biếng nói: “Đây không phải là hướng về đám cưới trong tương lai sao, cho nên mới xúc động một chút thôi.”
“Chỉ một tờ giấy hôn ước mà thôi cũng có thể ngăn cản cậu thấy sung sướиɠ sao?” Phó Đình Viễn hiểu Dịch Thận Chi hơn bất kỳ ai, cho nên cũng không cho rằng một cuộc hôn nhân sẽ khiến Dịch Thận Chi khổ sở cái gì.
“Ban đầu tôi cũng rất thoải mái.” Dịch Thận Chi thành khẩn nhìn anh một cái: “Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện gần đây của cậu, tôi có chút chùn bước rồi.”
“Tôi sợ sau khi kết hôn, coi rẻ hôn nhân, sau này cũng sẽ xảy ra chuyện thật thơm.”
Phó Đình Viễn: “…”
Không nhịn được lập tức chửi thề một tiếng: “Con mẹ nó, cậu tới để chọc tức tôi đúng không?”
Dịch Thận Chi bất đắc di giải thích vì mình: “Tôi thật sự không phải.”
Có trời đất chứng giám, anh ta thật sự bị hành động của Phó Đình Viễn khiến cho tự nhiên không đứng lên được, có được không.