Du Ân nhẹ giọng an ủi Chu Mi: “Rất nhiều chuyện trong gia đình sinh ra đã có , là chúng ta căn bản không thay đổi được, thứ chúng ta có thể thay đổi, chỉ có chúng ta.”
Gia đình cô cũng không khá hơn Chu Mi là bao.
Ngoại trừ người mẹ đã qua đời của cô dịu dàng yêu thương, luôn che chở hết mực cho cô thì Du Tùng và Du Thế Quần đối với cô ngày càng tệ bạc.
Lúc đầu cô cũng rất buồn, sau đấy cô biết đó là có nguyên nhân, cho nên cô không cưỡng cầu gì nữa.
Chu Mi gật đầu cảm khái nói: “Đúng vậy, chúng ta chỉ có thể thay đổi chính mình.”
“Mỗi lần tôi đều thề trong lòng, sau này nếu tôi có con, tuyệt đối sẽ không để cho chúng nó bởi vì giới tính mà chịu sự đối xử khác nhau.”
Chỉ tiếc, đời này cô ta đã định trước là sẽ không có con.
Nếu như không phải vì người đàn ông yêu sâu đậm kia, một người phụ nữ cần gì phải chịu đựng nỗi khổ mười thắng mang thai? Còn có đau đớn đến chết đi sống lại khi sinh con?
Mà người đàn ông mà Chu Mi yêu sâu đậm kia, VỢ của anh ta vĩnh viễn cũng không phải là người con gái có xuất thân giống như cô ta.
Hai người trò chuyện một hồi, Chu Mi đứng dậy nói: “Tôi phải trở về công ty, cô ở nhà cử thoải mái là được rồi.”
Du Ân chủ động nói: “Để bày tỏ lòng biết ơn đối với cô, tôi quyết định sẽ nấu một bàn thức ăn ngon cho cô vào tối nay.”
“Tôi nhớ là cô rất thích ăn cay, vậy thì làm thịt lợn luộc cay, đậu phụ Ma Bà các loại đi?”
Chu Mi không ngờ tới Du Ân lại biết cô thích ăn cay, lập tức vô cùng vui vẻ: “Quá tốt rồi, tôi đã lâu không được ăn một bữa cơm thịnh soạn rồi.”
Công việc thư ký Phó Đình Viễn, tuy rằng rất có thể diện, lương thưởng cực cao, nhưng cũng không phải vất vả bình thường, tăng ca cùng là chuyện như cơm bữa, cô ta chủ yếu đều là ăn suất cơm công sở.
Có điều Chu Mi nói xong lại có chút lo lắng hỏi: “Nhưng mà, cô có thể ăn cay không?”
Chu Mi biết, Phó Đình Viễn bởi vì dạ dày không tốt một chút cay cũng không ăn, Du Ân cùng Phó Đình Viễn ở chung ba năm, nói không chừng cũng không quen ăn cay.
Ai ngờ mặt mày Du Ân cong lại cười nói: “Có thể chứ, thứ tôi yêu thích nhất cũng là đồ cay.
Chu Mi có chút kinh ngạc: “Vậy lúc cô và Phó tổng ở sống chung.”
Du Ân tự giễu buông tay: “Khi tôi ăn một mình hoặc ra ngoài ăn với Tô Ngưng, đều sẽ ăn cay, nhà là không ăn”
Sau đó Du Ân lại nói: “Vì một người đàn ông không yêu mình, để bản thân chịu ấm ức như vậy, cô nói xem lúc đó tôi có phải là ngốc hay không?”
Chu Mi: “…
Cô ta không thể trả lời câu hỏi này.
Chu Mi sau đó đi làm, Du Ân thu dọn đồ đạc của mình một chút, sau khi ổn định lại thì gọi điện thoại cho Tô Ngưng.
Tô Ngưng sau khi nghe nói Du Tùng đáng hận, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thứ rác rưởi này, có phải còn muốn bị tớ đánh một trận hay không?”
Lúc học đại học, thành tích của Du Ân rất tốt, mỗi học kỳ đều lấy học bổng cao nhất của trường, mà Du Tùng mỗi lần đều uy hϊếp dụ dỗ Du Ân đòi lấy số tiền này.
Có một lần Tô Ngưng tức giận, kéo Du Tùng đến một góc hẻo lánh đánh một trận.
Võ nghệ của Tô Ngưng rất tốt, lại nổi danh ngang tàng, trực tiếp đánh đến mức Du Tùng mấy ngày cũng không xuống được giường, từ đó về sau đã yên tĩnh đi rất nhiều.
Du Ân biết Tô Ngưng cũng đau lòng cho cô, nhưng mà cô vẫn trấn an Tô Ngưng nói: “Vũ lực không giải quyết được vấn đề này.”
Tô Ngưng nói: “Sau này cậu dứt khoát ở lại chỗ tớ là được rồi, chỗ tớ có hệ thống an ninh tốt, Du Tùng muốn vào cũng không vào được.”
“Dù sao phần lớn thời gian cậu cũng đều ở nhà viết kịch bản, anh ta tìm không thấy cậu tự nhiên sẽ yên tĩnh.”
“Tớ lập tức chuyển chìa khóa về cho cậu, đừng ở chỗ Chu Mi nữa, tránh cho Phó Đình Viễn lòng dạ bất chính.” Tô Ngưng thuộc phải hành động, nói làm sẽ làm.