Du Ân có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Phó Đình Viễn hướng về phía cô, cô cố ý rũ mắt không nhìn anh.
Cô biết, anh khẳng định chán ghét cô muốn chết, nếu như không phải cô, vị hôn thê của anh cần gì phải khó coi như vậy.
Anh ra tay đè chuyện này xuống, tuy rằng giúp được Chu Dật, nhưng anh chủ yếu là muốn bảo vệ Thẩm Dao, cho nên, cô sẽ không nói với anh một tiếng cảm ơn.
Thẩm Dao rất nhanh đã chạy tới, cô ta mặc váy liền khéo léo, tóc dài rủ ngang vai dịu dàng mà lại tao nhã.
Cô ta trước tiên đi tới, giơ tay nhẹ nhàng kéo cánh tay Phó Đình Viễn: “Đình Viễn, đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Thẩm Dao mờ mịt lại vô tội, Phó Đình Viễn rũ mắt lẳng lặng nhìn về phía cô ta, đồng thời rút cánh tay mình ra khỏi tay cô ta.
“Cô Thẩm, cô mau giúp chúng tôi nói chuyện với Sếp Phó” Phó đạo diễn ở một bên sốt ruột hô to.
Thẩm Dao âm thầm cắn răng, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn phó đạo diễn kia: “Tôi giúp các người nói cái gì? Tôi có quen ông sao?”.
Thẩm Dao lúc này vui mừng vì mình là một diễn viên, diễn xuất rất chân thực.
Cô ta cũng không muốn diễn kịch, bằng không chẳng lẽ cô ta phải thừa nhận làm gì trước mặt nhiều người như vậy?
Lúc Thẩm Dao bày mưu tính kể chuyện này, không nghĩ tới Chu Dật lại đi giúp Du Ân giải vây, cũng không nghĩ tới Chu Dật lại vì Du Ân mà đánh người.
Hiện tại sự tình náo loạn lớn, cô ta đương nhiên phải trước tiên đem chính mình đẩy ra ngoài.
Phó Đình Viễn nhìn Thẩm Dao gằn từng chữ nói: “Ông ta nói là em sai ông ta quấy rối Du Ân, từ đó đuổi Du Ân ra khỏi hạng mục này.”
Thẩm Dao tức giận đến đầu vai run rẩy: “Quả thực là nói bậy!”
“Em căn bản không biết bọn họ, bọn họ làm sao có thể nói em như vậy?” Thẩm Dao nói xong ủy khuất rơi nước mắt.
Cô ta mượn việc lau nước mắt rũ mắt xuống tránh ánh mắt Phó Đình Viễn, anh quá dọa người, hai mắt kia dường như có thể nhìn thấy tất cả.
“Cô Thẩm, cô…” Phó đạo diễn kia không nghĩ tới Thẩm Dao sẽ chết cũng không thừa nhận đẩy hết cho bọn họ, trong lúc nhất thời cũng uất ức muốn chết.
Thôi Thiên Tường dùng sức kéo ông ta, ý bảo ông ta nhanh chóng câm miệng.
Phó Đình Viễn mang theo khí thế cường đại khống chế toàn cục, anh đứng ở giữa phòng hội nghị, nhìn xung quanh mấy đương sự ở đây, cuối cùng trầm giọng hỏi: “Chuyện này mọi người muốn xử lý như thế nào?”
Du Ân và Chu Dật đều không nói gì, phó đạo diễn kia hét lên một câu: “Tôi muốn Chu Dật xin lỗi tôi!”.
Ông ta bị đánh như vậy, không có chuyện cứ như vậy quên đi.
Chu Dật không để ý người đại diện phản đối, oán hận nói một câu: “Không thể nào!”
Phó Đình Viễn không để ý tới hai người bọn họ, giương mắt nhìn Du Ân cách đó không xa thản nhiên hỏi: “Cô Du, cô muốn xử lý như thế nào?”
“Chỉ cần không liên lụy đến Chu Dật, tôi như thế nào cũng được, tôi có thể xin lỗi bọn họ.” Du Ân lúc này chỉ muốn chuyện này nhanh chóng chấm dứt, thầm nghĩ Chu Dật có thể bảo toàn trở ra.
Mặc kệ phó đạo diễn kia có quấy rối cô trước hay không, cô đều có thể xin lỗi, cũng có thể không truy cứu.
Không có biện pháp, ai để cho chỗ dựa sau lưng bọn họ giống như Thẩm Dao và Phó Đình Viễn chứ.
Cô đấu không lại, Chu Dật cũng đấu không lại.
Phó Đình Viễn quay đầu nhìn về phía phó đạo diễn kia, đáy mắt một mảnh sát khí: “Từ nay về sau, tất cả phim của Phó thị, đều sẽ không dùng các ông. Bây giờ, cho tôi biết ông muốn xử lý như thế nào?”
Phó đạo diễn kia: “.”
Lời này của Phó Đình Viễn là cảnh các uy hϊếp một cách trần trụi, Thôi Thiên Tường cùng phó đạo diễn kia nhất thời liên hoàng hết Toàn bộ phim của Phó thị đều không cần bọn họ?
Vậy chẳng phải bọn họ không khác nào bị phong sát một nửa sao?
Hơn nữa nếu chuyện Phó thị không cần bọn họ truyền ra ngoài, phin khác cũng sẽ để tránh hiểm nghi mà không cần bọn họ, vậy bọn họ không phải chẳng khác nào thất nghiệp sao?