Sau bữa tiệc sinh nhật lại đến ngày đi học, điều khiến mọi người không nghờ tới chính là An Mạch Sinh vòng cổ bảo vệ đi học.
“Cậu không phải Omega, đeo vòng cổ bảo vệ làm gì?” Có một bạn hỏi.
An Mạch Sinh cười dịu dàng, dáng vẻ khiên tốn ôn hoà ngày xưa hoàn toàn không thấy, mang theo trà khí làm người ta không phát hiện ra được nói: “Tôi vốn dĩ là Omega mà.”
Tề Mục và Cổ Hoài Bích liếc nhau, đều đang khϊếp sợ người bạn có tinh thần lực siêu cao này thế mà là Omega!
Nói thêm cũng có chút kỳ quái, An Mạch Sinh không đến trường đi học một tháng, hỏi giáo viên thì cũng chỉ nói là xin nghỉ bệnh tạm thời, hiện tại trở về còn đeo vòng cổ bảo vệ.
Tề Mục phát hiện địch ý không thể hiểu được của mình dành cho An Mạch Sinh cũng đã biến mất, ngược lại cảm giác được một tia nhu hoà le lói từ trên người đối phương?
Có lẽ tầm mắt của Tề Mục quá mức rõ ràng, An Mạch Sinh quay đầu nhìn cậu một cái, hơi hơi mỉm cười. Cổ Hoài Bích thấp giọng hỏi cậu: “Anh xem cậu ấy làm gì?”
Tề Mục thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Tôi cứ cảm thấy cậu ấy có hơi khang khác.”
“Ừ, trên người cậu ấy có tin tức tố của Alpha.”
Tề Mục giật mình: “Xa như thế mà cậu cũng ngửi thấy à?”
“Em đã được trong nhà huấn luyện rồi, hơn nữa mùi hương trên người cậu ấy rất nồng, em cảm thấy hình như mình gửi thấy ở đâu rồi… tựa như là mùi của tiểu thiếu gia nhà họ Kỳ.”
Kết hợp với tin tức đó hai người ngửi được ở lầu hai ngày hôm đó, suy đoá có lẽ An Mạch Sinh là Omega bị Kỳ Vô Hưu đánh dấu đêm hôm đó.
Tiết này là *đại khoá*, vài trăm người cùng nhau học tập trong một lớp lớn, Kỳ Vô Hưu gần như là nhón chân tiến vào phòng học, ở trước mặt mọi người đi đến vị trí trống bên cạnh An Mạch Sinh ngồi xuống.
(thường chỉ những lớp tập trung lại của nhiều lớp)
Mọi người đều nghị luận sôi nổi, không ít Omega và Beta tràn ngập ghen tị nhìn chằm chằm An Mạch Sinh.
“Buổi sáng tớ nhìn thấy cậu học sinh chuyển trường đó bước xuống từ xe của Kỳ tam thiếu, thậm chí tam thiếu gia còn vì cậu ấy mà xuống xe trước mở cửa!”
“Tớ cũng nhìn thấy, tam thiếu còn hôn trán cậu ấy!”
“A chết tiệt, mấy cậu nhìn xem, Kỳ tam thiếu còn cười với cậu ấy, còn chủ động tìm cậu ấy nói chuyện!”
“Ấy, thầy giáo tới.”
An Mạch Sinh chán chết lật sách, những thứ này kiếp trước cậu ta đã học hết rồi, bây giờ nghe chẳng cảm thấy thú vị chút nào, trên eo đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, cậu ta cứng đờ một chút, sau đó liền thả lỏng, nhỏ giọng nói: “Anh định nói chuyện với cha mẹ mình vào lúc nào?”
Kỳ Vô Hưu hiện tại giống như một quý ông, trên mặt nở nụ cười ôn nhu: “Anh đã gửi tin nhắn cho họ, khi họ nhìn đến tất nhiên sẽ trả lời anh.”
An Mạch Sinh bị nụ cười của anh ta làm cho không được tự nhiên, ngày hôm qua cậu ta yêu cầu Kỳ Vô Hưu cho cậu ta một danh phận công khai, kết quả người này không nói hai lời liền đồng ý, tính tình còn tốt hơn từng ngày, ánh mắt nhìn cậu ta hôm nay như có thể tan thành nước, khiến cậu ta phải nghi ngờ xem có phải đầu óc của Kỳ Vô Hưu bị lừa đá.
Tuy nhiên Kỳ Vô Hưu nguyện ý cưới cậu ta, rốt cuộc là vì sao? Chỉ là vì đã đánh dấu cậu ta sao? Điều này có vẻ không hợp ló, con em quyền quý như Kỳ Vô Hưu bội tình bạc nghĩ giống như chuyện xảy ra thường ngày.
Hơn nữa Kỳ Vô Hưu trước đó còn muốn đưa cậu ta lên giường của Cổ Hoài Bích, hiện tại lại không có nhắc lại chuyện này…… An Mạch Sinh cắn cắn môi, tựa hồ đã hạ quyết tâm gì đó.
——
“Tớ có thể nói chuyện riêng với cậu được không?”
Cổ Hoài Bích nhìn An Mạch Sinh lùn hơn hắn cỡ hai cái đầu, theo bản năng nhìn về phía vợ mình, sau khi nhận được sự đồng ý mới gật đầu.
An Mạch Sinh nhìn Tề Mục, đột nhiên hỏi: “Hai cậu hẹn hò rồi đúng không? Tớ không có ác ý, bạn Mục cũng có thể đi theo.”
Ba người đi lên sân thượng, An Mạch Sinh nhìn xung quanh thấy không có ai mới nói ra chuyện mình trọng sinh.
Cậu ta suy nghĩ một hồi lâu mới quyết định nói chuyện này ra, rốt cuộc nói xong có khả năng sẽ bị coi thành bệnh nhân tâm thần hoặc bị chộp đi làm nghiên cứu. Hơn nữa cậu ta khá hiểu Cổ Hoài Bích và Tề Mục, hai người đều là người chính trực, tin được.
An Mạch Sinh giấu đi chuyện yêu đương với Cổ Hoài Bích ở đời trước, kể đại khái về tương lai một lần.
“Ý của cậu là trong tương lai tôi và Tề Mục sẽ chết?” Vẻ mặt của Cổ Hoài Bích lạnh lùng.
An Mạch Sinh nghĩ đến chuyện trước đó Cổ Hoài Bích trả lời vấn đề trôi chảy, tức giận nói: “Ai biết được cậu lúc đó nghĩ thế nào, rõ ràng là thao tác tránh nguy hiểu cậu biết rõ, lại cố tình tìm chết tha hương. Tuy nhiên đó không phải trọng điểm, về sau các cậu chú ý hơn là được.”
Sắc mặt cậu ta trầm xuống: “Trọng điểm là Kỳ Vô Hưu xuất hiện.”
“Tớ chắc chắn rằng, đời trước tớ và anh ta không hề có bất kì sự giao thao nào, nhưng đời này, không biết anh ta vì sao lại tìm đến tớ.”
Mặt An Mạch Sinh có chút hồng, cậu ta thực sự hơi xấu hổ khi nói ra lời này: “Một tháng trước tớ không đi học là vì anh ta bắt tớ đi, sau đó xin nghỉ giúp tớ.”
Tề Mục: “Vì sao anh ta lại muốn bắt cậu?”
An Mạch Sinh: “Một tháng này, anh ta vẫ luôn…… Dạy dỗ tớ, mục đích là vì để biến tớ thành lễ vật đưa cho Cổ Hoài Bích vào ngày sinh nhật.”
Tề Mục và Cổ Hoài Bích hai mặt nhìn nhau, Cổ Hoài Bích khó hiểu hỏi: “Anh ta làm vậy vì cái gì?”
An Mạch Sinh lắc đầu: “Tớ cũng không biết, có chút kỳ quái, anh ta biết tớ trọng sinh, hơn nữa anh ta có thể khống chế cơ thể của tớ, làm tớ không thể thương tổn anh ta.”
Nói đến cái này An Mạch Sinh liền phát bực: “Anh ta căn bản đánh không lại tớ, trước đó tớ không hề phòng bị bị anh ta kéo lên xe, trong xe tớ đánh anh ta sắp tàn phế, nếu không phải tại tin tức tố đáng chết đó!”
“Khống chế thân thể của cậu?”
“Đúng vậy, anh ta còn nói gì mà vô pháp thay đổi thế giới này, nhưng là có thể thay đổi tớ mốt chút.” An Mạch Sinh suy nghĩ một hồi, nói: “Tớ cảm thấy anh ta không phải người.”
“Hắn khuyết thiếu nhận thức về tình cảm, có thể nói có đôi khi giống trí tuệ AI hơn.”
Tề Mục lại hỏi cậu ta: “Kỳ Vô Hưu không phải muốn đưa cậu lên giường Hoài Bích à, nhưng ngày hôm đó chúng tôi nghe được mùi tin tức tố nồng đậm ở lầu hai.”
An Mạch Sinh gật đầu: “Đó là tớ, tớ không muốn bị người khác khống chế, cũng không muốn theo ý nguyện của anh ta dây dưa với Cổ Hoài Bích, cho nên tớ câu dẫn anh ta.”
Cổ Hoài Bích: “Cậu thành công?”
“Ừ, nói đến cũng kỳ, sau khi đánh dấu tớ xong, anh ta bắt đầu giống như một con người.”
Ba người nhất thời không nói gì, An Mạch Sinh nói ra ý tưởng cuối cùng của mình: “Cổ Hoài Bích cậu có thể lấy ra ít tin tức tố của mình được không, tớ sẽ phun nó lên trên người, xem anh ta có phản ứng gì.”
Trước khi đi, An Mạch Sinh nói với Cổ Hoài Bích: “Khi anh ta nhắc đến cậu, trong mắt rất ôn nhu, rất hiền từ, giống như là người lớn nhìn con cháu trong nhà.”
Cổ Hoài Bích chắc chắn mình và Kỳ gia không có một chút quan hệ, Kỳ Vô Hưu dù thế nào cũng sẽ không có mối quan hệ thân thích với hắn, chứ đừng nói là bề trên của hắn.
Chồng chồng hai người suy nghĩ hơn nửa ngày trên sân thương, không moi ra được bất cứ manh mối gì.
Tề Mục lôi kéo hắn đi xuống lầu: “Đi thôi, về nhà tìm người lấy ra chút tin tức tố của cậu.”
Cổ Hoài Bích gãi gãi đầu: “An Mạch Sinh muốn tin tức tố của em để làm gì?”
“Ngốc à, nếu trên người tôi có tin tức tố của Alpha khác, cậu sẽ như thế nào?”
Cổ Hoài Bích chỉ là tưởng tượng một chút, cũng thống khổ khó chịu đến muốn gϊếŧ người.
“Dựa theo phản ứng bình thường của Alpha, nhất định sẽ có phản ứng kích động, Alpha đối với Omega mình đánh dấu có du͙© vọиɠ chiếm hữu tự nhiên, cho dù thích hay không thích thì đối mặt với tình huống này đều vô cùng kịch liệt. Kỳ Vô Hưu tốt nhất nên có sự dao động cảm xúc, bằng không…… Tôi thật sự hoài nghi anh ta có phải con người hay không.”
Đã từng có Trùng tộc xâm chiếm não bộ của Alpha do đó khống chế được Alpha, Alpha bị khống chế sinh hoạt bình thường giống như nhân loại, nếu không phải cuối cùng vợ gã không thể chịu đựng cuộc sống không có tính ái nên xuất quỹ, sau khi uống thuốc tránh thai thì mang cơ thể nhiễm tin tức tố của Alpha khác quay về nhà, Alpha bị khống chế Alpha vẫn không có phản ứng, lúc này mới làm phía trên nổi lên lòng nghi ngờ.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Alpha đối với Omega là khắc vào gen vô pháp sửa đổi và che giấu.